Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu


Ngày hôm sau, Quốc Sư sau buổi thượng triểu mang theo tiểu hoàng để và tấu chương đến Uyển Nghi Điện, nàng ngồi bên ghế dài, tay cầm tẩu thuốc, y phục không đứng đắn.

Y đã quá quen liền với việc này, tiểu hoàng đế thi lễ với nàng.

Uyển Nghi khẽ gật đầu, Quốc Sư thi lễ sau rồi hỏi:"Sư tỷ có chuyện vui sao?"
Uyển Nghi trầm ngâm rồi đáp:"Không có, ta vẫn luôn thế này mà"
Trăm năm trước, sau khi sư phụ bế quan, sư thúc y dẫn y đến Bán Nguyệt Viện của sư tỷ, nằm độc lập một mình một núi, Uyển Nghi ngồi trên ghế dài, y phục xộc xệch như này, tay cũng cầm tẩu thuốc, mái tóc trắng xoá xoã dài trên vai, dáng vẻ buông thả.

Sư thúc nàng cũng đã quen với việc này, người nói:"Hy nhi, sư phụ con bế quan rồi, ta mang Chu nhi đến cho con chăm sóc"

Nàng đáp:"Được"
Sư thúc y rời đi ngay, nếu nói về thân phận có lẽ nàng không nên như thế, dù sao người đó cũng là sư thúc, nhưng thân phận đồ đệ trưởng môn chỉ là đề cho nàng che giấu thân phận dưới mắt thiên binh và thiên để chiếm ngồi vị kia nên nàng không cần thi lễ và bọn họ cũng không cần thi lễ với nàng.
Lần đó cũng nhờ nàng mà y mới có thể gia nhập, dù sao y năm đó cũng đã qua mười lăm tuổi rồi.
Bị mời tới nàng đổi sang hồng y, tay vẫn cầm tẩu thuốc, bước tới chỗ họp, các trưởng lão vốn muốn mắng nàng nhưng lại nhớ ra thân phận của nàng nên im lặng.

Lúc y vào, y nói rõ lí do đến, chưởng môn bảo không nhận, y đã quá tuổi muốn tu luyện phải tu từ nhỏ.

Nàng hé miệng thổi ra một làn khói trắng rồi bảo:"Tuổi tác căn bản không quan trọng, ta tu luyện từ trong bụng phụ đế ta"
Nghe nàng nói các trưởng lão và những người khác giật mình kinh hãi.

Nàng nói tiếp:"Tuổi tác vốn không quan trọng, ngay phụ để ta từ khi ở trong bụng tổ mẫu ta đã có linh lực rồi, y mang huyết mạch Phượng tộc mà, vừa sinh ra y đã rất mạnh ta cũng vậy, linh lực của ta từ khi ở trong bụng sinh phụ đã có rồi, năm tuổi bắt đầu cũng được, còn trong bụng bắt đầu cũng được, bắt đầu khi nào không quan trọng, quan trọng là quá trình có cố gắng không và kết quả có đạt được như ý nguyện hay không, nhận y vào"
Chưởng môn xua tay cười trừ bảo: "Hy nhi, ta không có ý này, ta có lịch ba ngày sau bế quan rồi"
Nàng đáp: "Vậy thì dạy ba ngày, sau ba ngày Hạ sư thúc mang y đến viện của ta, ta dạy"
Nghe nàng nói thế, các trưởng bối nhìn nhau rồi khẽ gật với chưởng môn, đối phương cuối cùng mới nói:"Vậy thì nhận"
Uyển Nghi hỏi y:"Đến có chuyện gì?"
Quốc Sư đáp:"Đệ mang tiểu hoàng đế đến để sư tỷ dạy dỗ"
Uyền Nghi khẽ gật đầu rồi bảo:"Được"
Quốc Sư tiến tới cúi người ngồi cạnh ghế hỏi nàng:"Tỷ có bị thương không?"

Uyển Nghi cười lớn, nàng vương tay nhéo mạnh má y bảo:"Đệ nghĩ ai có thể khiến sư tỷ đệ bị thương đây? Dù cả hai thế lực ấy cùng lúc tấn công ta nếu không dùng kế bẩn thì ta đều có thể thắng, kế bẩn trị như nào, ta vẫn chưa được dạy"
Quốc Sư thở dài nói:"Người không bị thương là tốt rồi"
Nói xong liền hỏi:"Quay về rồi có phải sắp tới nên thành hôn rồi không?"
Nàng trầm ngâm rồi bảo:"Ta làm sao mà biết, còn phải xem đã, chắc tiểu Hạ không còn sống đâu nhỉ"
Quốc Sư thở dài bảo:"Sư tỷ....sư thúc vừa báo ta, ba ngày sau đến bàn chuyện, bảo ta lo chuyện hỉ phục và trang trí hoàng cung"
Nàng chỉ "ổ" một tiếng, có lẽ do biết rõ chuyện này, Quốc Sư nói tiếp:"Sư thúc sẽ gả cho tỷ"
Câu này trực tiếp đạp đồ tam quan của nàng.

Uyển Nghi cau mày: "Hả?" một tiếng.

Y nhắc lại:"Sư thúc sẽ gả cho
ty”

Gương mặt nàng tức thì nhan nhó đến đáng sợ, y thấy thế liền hỏi nàng:"Tỷ không muốn?"
Nàng day ấn đường bảo: "Không phải, chỉ là....!đệ biết tính tình y mà, lạnh lùng băng lãnh ta còn chả biết y thích ta khi nào, lúc y bảo ta muốn cùng ta ngắm hoa đào ta đã hơi khó hiểu, đến lúc y nói y thích ta thì ta trực tiếp sợ đến ngất xỉu mà"
Quốc Sư thở dài bảo:"Tỷ tỷ à...tông môn từng có yến tiệc, tỷ...tỷ say rượu được thúc ấy bế về, là tỷ chủ động bảo muốn thử cảm giác giao hoan bắt thúc ấy làm, thúc ấy vốn thích tỷ từ trước, thúc ấy bảo tỷ có hơi kiêu ngạo hơi khoa trương hơi ấy chút nhưng lại có lúc rất diệu dàng ấm áp, ngay từ khoảng khắc hoa đào rơi dưới hoàng hồn ở
Bán Nguyệt Viện sau khi tỷ quay lại hình người, thúc ấy có đến muốn đưa đồ cho tỷ bất ngờ thấy cảnh tượng ấy, góc nghiêng không tì vết khiến thúc ấy động tâm rồi"
Nàng khó hiểu nhìn y mãi một lúc mới nói:"Thôi bỏ đi, chắc phụ vương phụ đế sẽ không nói gì đâu, ta phải gọi đại ca nhị ca ta hạ phàm làm chứng không có ngày ta bị phụ vương cầm đao dí mất"
Nàng xoay người đã chỉnh lại y phục trên người bắt đầu dạy dỗ tiểu hoàng đế.

Nàng bảo: "Bệ hạ phải nhớ kĩ một quy luật:"Người không phạm ta ta không phạm người, người đã phạm ta thì đừng trách ta động thủ" không cần biết tương lai ra sao, bệ hạ không muốn nhưng đối phương cố ý gây sự hay muốn đánh thì trực tiếp mắng, giết, không cần đánh, càng đánh càng thấy ngứa tay"
Tiểu hoàng đế khẽ gật đầu vâng lời nàng, lời nàng nói như lời y nói, tiểu hoàng đế không dám trái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận