Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu


Sau trận chiến lập quốc, Mộ Vân Thanh đăng cơ lập ra Hoa Quốc, sắc phong cho Cố Thanh Chu thành Quốc Sư, sắc phong Cố Thanh Hành làm thừa tướng, sắc phong Cố Tửu Hy thành Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa, cả ba dưới quyền Thái Tổ, dưới một người trên vạn người, cho họ những đặc quyền chung, gồm phế đế, can thiệp triều chính, can gián vua và miễn tử.

Sau khi Mộ Thái Tổ chết, trưởng tử đăng cơ, di chiếu của Thái Tổ được công bố bao gồm ba phần bảo vệ cả ba người họ, hơn nữa nếu chết còn được trôn trong hoàng lăng.

Điều lệ bảo vệ họ rất tốt, hơn nữa Quốc Sư còn giữ được rất nhiều quyền lợi khiến văn võ bá quan bất bình.
Một viên quan đứng ra tâu với tân đế.

"Bẩm bệ hạ, Quốc Sư công cao vượt chủ, nên phế"
Một viên quan khác đứng ra tâu lên một tội không phải của y: "Bệ hạ, Quốc Sư phạm tội cấu kết với địch quốc"
Y tức thì dùng ánh mắt sắc lẹm liếc hai tên đó rồi nói:"Công cao vượt chủ? Chủ của ta là thái tổ và vĩnh viễn là thái tổ, ta là sư phụ của bệ hạc tuy là quân thần nhưng bệ hạ cũng phải gọi ta một tiếng sư phụ, cấu kết địch quốc, đây không phải là tội của ngươi sao? Ta còn nhớ rất rõ ngươi ba ngày trước còn gửi đến Long Quốc một lá thư nói về Hoa Quốc có bao nhiêu quân lính, gửi cả bản đồ Hoa Quốc và trong kinh đô cho chúng, người của ta đã mang về chỗ ta ngay khi gần đến biên giới, ngươi xem đây là chứng cứ gì?"

Y xoay người, trước mặt đối phương lấy từ trong tay áo ra một đống giấy tờ ném thẳng vào mặt đối phương.

Giây sau y chỉ vào mặt viên quan vừa bảo phế y:"Ngươi, ngươi bảo ta công cao hơn chủ? Ta nói cho ngươi biết, ta hầu thái tố từ khi Hoa Quốc còn chưa lập, đi theo Thái Tổ từ lúc Thái Tổ còn chưa năm binh quyền trong tay phụ thân ngài đến khi ngài đăng cơ rồi mất, đến nay đã bao nhiêu năm rồi, công cao hơn chủ? Công thái tổ cao như nào, công của ta như nàl, Thái Tổ không lập quốc ta có công lao gì? Công cao hơn chủ ý ngươi là công của ta cao hơn công của Thái Tổ à?"
Tân đế nổi giận hét:"Im lặng"
Quần thần trừ y đều quỳ rạp xuống nói:"Bệ hạ bớt giận"
Tân Đế chỉ vào quần thần bảo:"Quốc Sư nói không sai, trẫm không phải chủ Quốc Sư, chủ của Quốc Sư là tiên đế, còn ngươi, người đâu mang hắn ra ngoài, tội bán nước chu di tam tộc"
Ba ngày sau một tin tức từ biên cương đưa tới, Long Quốc đã mang binh tới đánh, nhận được tin, tân đế trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:"Gọi Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa"
Một lúc sau nàng đến, hoàng đế nói với nàng: "Hoàng bá, Long Quốc đang ở biên cương đánh Hoa Quốc"
Nàng khẽ gật đầu, hoàng đế liền ra lệnh:"Vậy người với quốc sư đại nhân lãnh ba mươi vạn binh đến biên cương, ba ngày sau khởi hành"
Tửu Hy nhìn đối phương hỏi dò: "Ba mươi vạn binh?"
Đối phương đỏ mặt khụ một tiếng bảo:"Chỉ mình Uyến Nghi Đại Trưởng Công Chúa và Quốc Sư đại nhân đi, ba ngày sau khởi hành"
Tửu Hy lúc này mới nói:"Tuân lệnh bệ hạ"
Ba ngày sau, một chiếc xe ngựa khởi hành từ kinh hành đến biên cương, Quốc Sư đánh xe ngựa, Đại Trưởng Công Chúa ngồi bên trong.
Trong xe ngập khói thuốc, Tửu Hy nàng sớm đã nghiện thuốc từ khi đánh trận khai quốc, Thái Tổ biết rõ luôn đi lùng sục kiếm thuốc về cho nàng.
Xe ngựa đến biên cương vào hai ngày sau, binh lính bị thương khá nhiều, chủ tướng thương tích nhiều nhưng vẫn ra đón cả hai, Quốc Sư dừng xe ngựa lại, vén rèm xe bảo:"Sư tỷ, đến nơi rồi"
Y xuống trước, nàng vén rèm bước ra được đối phương bế mang xuống đất.

Chủ tướng tiến tới hành lễ:"Bái kiến điện hạ, bái kiến Quốc Sư"

Nàng chạm nhẹ vào đối phương, chủ tướng tức thì không còn đau nữa, vết thương máu chảy ròng ròng chưa khỏi cũng đột nhiên khỏi.

Cả ba tiến vào doanh trại, linh lực của nàng phóng ra, dịu nhẹ vỗ về an ủi vết thương khiến chúng lành lại, toàn bộ trên dưới quân doanh không còn binh lính bị thương, Quốc Sư hỏi họ:"Chết bao nhiêu?"
Chủ tướng báo cáo ngay:"Hơn mười vạn còn lại đều bị thương"
Quốc Sư cau mày hỏi:"Nhiều vậy à?"
Chủ tướng thở dài đáp:"Chúng đều đánh vào ban đêm, hơn nữa còn đánh bất ngờ, binh lính sợ quá đêm không dám ngủ nên tình hình càng thêm tệ"
Tửu Hy trầm ngâm rồi hỏi:"Doanh trại ở đâu?"
Chủ tướng đưa cả hai rời doanh trại đi qua một ngọn núi không thấp không cao, từ trên nhìn xuống có một doanh trại ở cách không xa, khói lửa còn bốc lên, Thanh Chu ra lệnh:"Chuyện còn lại của bọn ta, ngươi về săn thú làm đồ ăn tối"
Đối phương tức thì tuân lệnh mà rời đi, y ngồi xuống nhìn nàng hỏi:"Tỷ thấy sao?"
Tửu Hy đáp:"Mình đệ cũng đủ phá nát rồi nhưng ta thấy không ổn lắm vẫn là chúng ta cùng nhau vào"
Cả hai xông vào doanh trại, càn quét khắp nơi, bị đánh bất ngờ còn không kịp trở tay, kẻ địch khiếp sợ họ.


Đến khi bình tâm lại đã không còn nhiều binh sĩ.
Cả hai cũng tụ lại, Thanh Chu gác kiếm lên vai gọi:"Sư tỷ"
Tửu Hy khẽ gật đầu, cả hai hiểu ý nhau cùng lúc xông lên, một ngàn binh còn lại chỉ chôc lát còn đúng một người, hắn là chủ tướng phe địch, hắn liền hỏi:"Các ngươi là ai?"
Tửu Hy đáp:"Uyển Nghi Đại Trưởng Công Chúa Hoa Quốc Cố Tửu Hy"
Thanh Chu đáp:"Cố gia chủ, Quốc Sư Hoa Quốc Cố Thanh Chu"
Tửu Hy cúi người, đôi bàn tay trắng nõn với bộ móng dài nắm lấy cằm đối phương rồi bảo:"Nay bọn ta tha cho ngươi, về báo cáo với cẩu hoàng đế rằng, các ngươi muốn động vào Hoa Quốc thì cứ giết bọn ta trước"
Đối phương bỏ chạy thật, y xoay người, Thanh Chu lấy tẩu thuốc ra giúp nàng cho thuốc châm lửa, Tửu Hy cầm lấy, y cúi người đỡ nàng ngồi trên vai rồi mang đi.
Có vài tin nói nàng và Quốc Sư là đôi tình lữ, bị hỏi, Quốc Sư trả lời:"Ta không có hứng thú với nữ nhân, ta bị bất lực"
Đại Trưởng Công Chúa chỉ cười rồi bảo:"Ngươi đồn thế sư thúc ta không vui đâu"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận