8
119. Cậu cam tâm tình nguyện làm một kẻ lười chỉ ăn không nằm.
1
Lâm Thanh Vũ nói cân nhắc là cân nhắc hết mấy tháng. Trong khoảng thời gian này, chuyện Hoàng thượng muốn lập Lâm tướng làm hậu đã lan rộng trong bá quan văn võ, đám người phản ứng cũng khá khác nhau. Nói gọn lại là, võ tướng nghe xong thì lặng người, quan văn nghe xong thì rơi lệ.
Các võ tướng chỉ biết Lâm tướng là góa phụ của Cố đại tướng quân, vừa thủ tiết một năm rưỡi đã muốn tái giá, quả thật là lạnh lùng vô cùng — Gì? Ngươi nói đây là nguyện vọng của Cố đại tướng quân á? Lâm tướng còn không muốn gả hả? À, vậy thì không sao.
Quan văn thì lại cảm thấy có phải thiên tử bị ngốc lại rồi không, thế mà muốn cưới một người đàn ông làm hoàng hậu, lại còn là một người đàn ông đã thủ tiết hai lần. Nhưng rõ ràng bệ hạ của họ không ngốc, nếu không sao có thể xử án tham nhũng của Thứ sử Lương Châu Tiền Tích Nguyên một cách dứt khoát và nghiêm khắc như vậy. Không chỉ chém đầu Tiền Tích Nguyên còn giết gà dọa khỉ, lệnh cho tất cả quan viên trong kinh từ tứ phẩm trở lên đến pháp trường xem hành hình.
Cho nên, vấn đề hẳn là xuất hiện ở trên người Lâm Thanh Vũ. Người này ỷ vào dung mạo, năm đó mê hoặc một Cố Phù Châu còn chưa đủ còn dám ngấp nghé hậu vị, thật là nực cười!
Có lão thần can đảm xông vào phủ tướng quân, chỉ vào Lâm Thanh Vũ chửi ầm lên. Nhưng không ngờ Lâm Thanh Vũ không giận lại còn cười, mời người vào trong phủ, dâng trà: "Nói thật ta cũng không muốn gả lắm. Nhưng tiếc thay kháng chỉ là tội chết. Không thì chư vị đi khuyên Hoàng thượng giúp ta đi?"
Lão thần: "..."
Thế là một đám lão lần khóc long trời lở đất ở Cần Chính điện: "Hoàng thượng ơi không được! Tuyệt đối không được mà! Nam thê là chuyện thiên đạo không dung, nam hậu lại càng hại dân hại nước! Ngài khư khư cố chấp là để liệt tổ liệt tông Tiêu thị ở đâu!"
Giang Tỉnh ngẩng đầu khỏi đống sớ, nhíu mày: "Nói xong chưa?"
Lão thần kích động đến đỏ bừng cả mặt, đế thêm một câu: "... để giang sơn xã tắc, lê dân bách tính ở đâu!"
Giang Tỉnh không nổi giận, thậm chí còn nói năng rất ôn hòa: "Nói xong rồi thì mau lui đi, trẫm đang bận."
Lão thần khàn cả giọng: "Hoàng thượng!"
Giang Tỉnh lại nói: "Chuyện trẫm lập Lâm tướng làm hậu không phải đang thương lượng mà là thông báo cho các ngươi. Có rảnh thì đến uống rượu mừng."
Lão thần che ngực, suýt chút nữa ói máu: "... Hoàng thượng!!!"
"Còn nữa, Thái hậu đã đồng ý việc này. Các ngươi đừng đến quấy rầy bà."
Lão thần: "..."
Sau khi Võ Du Viễn ở Tây Bắc xa xôi biết việc này thì cậu chàng chặt đứt một cánh tay của Thái tử Tây Hạ để chúc mừng đại hỉ của Đế Hậu. Năm đó khi Cố Phù Châu bằng tuổi cậu đã lấy mạng Thái tử Tây Hạ, vang danh trong một trận.
7
— Bài thơ thanh xuân của thiếu niên nhiệt huyết, vừa mới bắt đầu.
Nam hậu đầu tiên của Đại Du cũng là nam hậu đầu tiên trong lịch sử, cuộc hôn nhân này được hình thành thế nào cũng là một câu hỏi. Đại điển phong hậu vốn đã rối ren phức tạp, bây giờ quan viên Lễ bộ còn phải lập ra một thủ tục mới. Chuyện cứ thế kéo dài nửa năm, kéo đến mức các lão thần tê dại trong lòng không gào nổi nữa. Đến cuối cùng ngay cả Lâm Thanh Vũ không gả cũng 'bị ép' gật đầu.
Năm Thiên Sóc thứ hai, đại hôn của Đế Hậu thông báo với chín châu, khắp nơi vui mừng.
Lâm Thanh Vũ lại mặc áo cưới vì Giang Tỉnh lần nữa. Tính cả ba lần trước thì đây là lần thứ tư. Gả cho thiên tử không giống như gả cho người khác, Giang Tỉnh biết y không thích những thứ phức tạp nên ở lần cưới trước đã đặc biệt chọn cho y một chiếc áo cưới đơn giản nhưng trang trọng. Nhưng lần này y nhất định phải mặc bộ y phục phượng hoàng Thượng Phục cục thêu hết nửa năm, đội mũ phượng làm riêng cho nam tử, trên trán dán hoa điền phượng múa, ngồi kiệu tám người nâng, đi từ cửa chính nội quan hoàng cung vào trong cung.
2
Đại điển phong hậu được cử hành hoành tráng ở lầu đài hoa, thể hiện rõ phong thái của thiên gia. Tuyết đầu mùa đang tan, hoa trên lầu lại rực rỡ như gấm nhưng mặc cho trăm hoa đua sắc thế nào, khi Đế Hậu nắm tay nhau bước lên bậc thềm thì mọi thứ cũng trở thành vật bày trí cho họ.
Ngoại trừ tiếng vang do rèm châu trên mũ phượng phát ra, Lâm Thanh Vũ chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập. Y đứng bện cạnh Giang Tỉnh, nắm tay Giang Tỉnh, cảm nhận được lòng bàn tay người kia ướt đẫm mồ hôi.
... Rõ ràng trông mặt thì vẫn khí thế quốc quân bình tĩnh thong dong là thế.
Nhiều ngươi nhìn chăm chú lấy Giang Tỉnh, nhìn cậu như một vị thần minh. Nhưng chỉ Lâm Thanh Vũ biết, Giang Tỉnh vẫn chỉ là một thiếu niên đổ mồ hôi đầy lòng bàn tay khi thấy căng thẳng.
Cậu cứ thế đi cùng y, đi từng bước một lên chỗ cao nhất.
Bách quan bái lạy, đất trời chúc tụng.
Bắt đầu từ hôm đó, đối với Lâm Thanh Vũ mà nói, mùa đông lại có thêm một hàm nghĩa mới.
Là đêm đoàn tụ sum vầy, là đêm chung vui ngắn ngủi.
Không ai dám lên rót rượu cho thiên tử. Có vết xe đổ lần trước, lần này Giang Tỉnh không dính tới một giọt rượu nào, tỉnh táo đi vào Phượng Nghi cung. Sau khi đại điển phong hậu kết thúc, Lâm Thanh Vũ vẫn đội khăn cưới lẳng lặng ngồi chờ trên giường.
Áo cưới của Hoàng hậu vừa đoan trang vừa nặng nề, thân trên được che kín mít chỉ lộ một đôi tay trắng ngần như ngọc ra ngoài; Trên ngón áp út tay trái của y có đeo một chiếc nhẫn khắc hình rồng.
Giang Tỉnh thở phào ra nhẹ nhõm. Mấy ngày nay Lâm Thanh Vũ trầm mê trong luyện cổ, có lần cậu lo lắng nên đến xem Lâm Thanh Vũ thế nào thì thấy y đuổi hết cung nhân ra ngoài chỉ một mình lặng lẽ đứng đó ấp trứng thằn lằn.
Vẫn may vẫn may.
Cậu xoay tròn chiếc nhẫn phượng trên tay mình, lúc này cung nhân nhắc nhở cậu vén khăn cưới lên. Cậu giơ tay, khi thấy sắp vén khăn thì chợt dừng tay lại như thể không muốn quấy rầy mỹ nhân. Cung nhân lại kêu lên tiếng nữa, lúc này cậu mới bình tĩnh đưa tay ra.
Khăn cưới rồng phượng bay múa được vén, một khuôn mặt đẹp xinh như hoa đào dần hiện ra phía sau. Khi bốn mắt nhìn nhau, Giang Tỉnh như lâm vào một khoảng thất thần ngắn ngủi, như thể đang say, như bị đôi mắt sáng ngời của đại mỹ nhân rực rỡ trước mắt làm cho tan rã.
Bọn họ thành thân ba lần, quen nhau ba năm, ngủ cùng giường 306 ngày. Nhưng giờ phút này trái tim của Lâm Thanh Vũ vẫn đập thình thịch làm cho y không biết phải làm sao.
5
Cung nhân nhắc y nên uống rượu hợp cẩn nhưng y không đáp lại. Lâm Thanh Vũ nói: "Các ngươi lui ra hết đi."
Giang Tỉnh nghe thấy tiếng đóng cửa mới tỉnh táo lại. Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thanh Vũ có chút cười nhạo, cậu xắn tay áo lên, bày ra dáng vẻ phong lưu đã thử ngàn bụi hoa, trêu chọc: "Mỹ nhân, em lại là vợ ta."
Lâm Thanh Vũ nhướng mày, hoa điền trên trán cũng nhúc nhích theo: "Ở quê đệ, đến cùng từ vợ có ý gì?"
"Ta chưa nói với huynh hở?" Giang Tỉnh kinh ngạc, "Vợ nghĩa là phu nhân ấy."
Lâm Thanh Vũ suy một ra ba: "Nói vậy, chồng nghĩa là phu quân."
Giang Tỉnh cười: "Đúng rồi."
Lâm Thanh Vũ gật đầu, cầm bầu rượu lên rót hai chén, một chén đưa cho Giang Tỉnh: "Vậy, uống rượu giao bôi đi, chồng à."
1
Giang Tỉnh được đại mỹ nhân cổ điển mặc áo cưới gọi một tiếng "chồng" cảm thấy đời này sống rất đáng. Cậu cầm chén rượu, vòng tay phải qua tay trái của Lâm Thanh Vũ, cạn sạch rượu giao bôi.
Vén khăn cưới, uống rượu giao bôi... điều những cặp vợ chồng bình thường nên có bọn họ đều làm hết. Lúc này chỉ còn lại động phòng.
Giang Tỉnh cũng không vội, cậu còn muốn ngắm mỹ nhân mặc đồ đỏ thêm vài lần. Cậu đứng trước mặt Lâm Thanh Vũ, đưa tay nâng cằm đối phương lên, nghiêm túc nhìn y rồi chợt cảm thán: "Giờ mà có máy ảnh thì hay quá."
Lâm Thanh Vũ hỏi, "Máy ảnh là gì?"
Giang Tỉnh ngồi xuống cạnh Lâm Thanh Vũ, bắt đầu phổ cập nguyên tắc cơ bản của máy ảnh khoa học cho y.
Lâm Thanh Vũ nghe một hồi thì khẽ cười: "Vào đêm tân hôn thứ ba, đệ có chắc muốn nói tới chuyện này không?"
"Không phải huynh hỏi trước hay sao."
"Sau này đệ có thể nói cho ta biết." Lâm Thanh Vũ nói, "Không động phòng nữa thì trời sẽ sáng."
Dưới nến đỏ, đôi mắt Giang Tỉnh lấp lánh: "Nhưng cục cưng thật sự đẹp quá, ta không biết phải bắt đầu từ đâu."
Lâm Thanh Vũ nắm tay cậu đặt lên một chỗ trên người mình, khóe môi mang theo nụ cười nhẹ: "Từ đây."
Hơi thở của Giang Tỉnh siết lại, cười nói: "Ừm, nghe vợ."
Lâm Thanh Vũ bị Giang Tỉnh đẩy ngã xuống, ngã vào một vùng đỏ thẫm.
Tình yêu nồng cháy, ánh mắt hai người dây dưa vào nhau, Lâm Thanh Vũ cố gắng đưa tay lên muốn chạm vào khóe mắt của Giang Tỉnh: "Đẹp..."
"Ta đẹp hửm?"
"Ừm." Lâm Thanh Vũ nhẹ giọng, "Dáng vẻ đệ mướt mồ hôi trên người ta, rất đẹp."
16
Động tác của Giang Tỉnh hơi dừng lại, hai mắt lẫn đầy cảm xúc, giọng khàn khàn gần như lặng tiếng: "Chết mất."
...
Lâm Thanh Vũ trở mình nửa đêm tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã nghe một giọng nói: "Thanh Vũ, ta ở đây."
Lâm Thanh Vũ chậm rãi mở mắt ra, khi còn chưa ý thức được bên cạnh không có ai thì y đã thấy Giang Tỉnh ngồi bên bàn lật sớ trong tay: "Sao lại tỉnh rồi?"
Lâm Thanh Vũ chớp mắt, xác định mình không nhìn lầm mới lên tiếng: "Đệ đang làm gì vậy."
Oán khí của Giang Tỉnh ngập trời: "Đọc công văn tấu sớ. Giờ thì ta hiểu rồi, mộng lười của ta đã tan tành vào thời khắc ta xuyên thành Hoàng đế. Sau này ta chính là một con lừa khiêng giang sơn hự hự hự đi về phía trước."
8
Lâm Thanh Vũ: "... Dù có là lừa thì cũng không cần phải đọc sớ vào đêm đại hôn mà?"
"Ừa." Giang Tỉnh đau khổ, "Nhưng mấy ngày nay ta căng thẳng lo âu không làm được gì hết, nên dồn lại một đống việc cần giải quyết."
Lâm Thanh Vũ lấy làm lạ: "Sao lại lo âu?"
Giang Tỉnh tỉnh như ruồi: "Huynh làm ta lo đấy. Ta vừa mới cưới huynh mà."
Lâm Thanh Vũ bật cười: "Cũng không phải mới thành thân lần đầu tiên, lo âu gì chứ."
"Kết hôn với huynh, dù có làm bao nhiêu lần vẫn sẽ thấy hồi hộp. Mà lần này ta còn dùng chính thân thể của mình để thành thân cùng huynh, cảm giác đương nhiên cũng sẽ khác."
Lâm Thanh Vũ rung động, lòng ngực nóng ran. Người này thuận miệng nói một câu cũng làm y mặt đỏ tim đập giống như thiếu niên vừa biết chuyện phong nguyệt, thật là giỏi.
"Vậy đệ phê đi, phê xong thì ngủ sớm."
Giang Tỉnh thở dài: "Được rồi. Huynh ngủ trước đi, đừng chờ ta."
Lâm Thanh Vũ không cảm nhận được nhiệt độ và hơi thở của người bên gối, thấy có hơi không quen: "Đệ có thể lên giường đọc được không?"
Giang Tỉnh cong môi: "Muốn được chồng dỗ ngủ cứ nói thẳng ra là được."
Thế là Lâm Thanh Vũ thẳng thắn: "Ta muốn được chồng dỗ ngủ."
3
Giang Tỉnh ôm tấu sớ lên giường, nửa nằm dựa vào gối, ôm Lâm Thanh Vũ vào lòng: "Anh cưng mau ngủ đi, sáng mai chúng ta còn phải đến Từ An cung thỉnh an."
2
Lâm Thanh Vũ gật đầu, tìm một vị trí thoải mái trong lòng Giang Tỉnh, nhắm mắt lại lần nữa.
Đêm đen dần sâu, Giang Tỉnh càng ngày càng mệt. Cậu ráng ép mình phải đọc thêm một ít nhưng quay đầu nhìn lại thì thấy một chồng sớ như núi đang chờ, không khỏi buồn bực trong lòng: "Đêm tân hôn còn phải tăng ca, đội sản xuất chạy bằng lừa cũng không dám làm như thế – sao mình lại lưu lạc tới mức này?!"
Người trong lòng khẽ nhúc nhích, Giang Tỉnh cúi đầu nhìn xuống.
Lâm Thanh Vũ gối đầu trên bụng cậu, hơi thở nông cạn phả vào cơ bụng, hàng mi dài của y tạo thành một cái bóng dưới mắt.
Cậu nhanh chóng có được đáp án.
Bởi vì có điều còn quan trọng hơn ăn no rồi nằm.
Cậu hi vọng rằng Lâm Thanh Vũ không bị ràng buộc, y có thể thỏa thích làm chuyện mình muốn, dù cho có làm chuyện xấu cũng không cần phải kiêng dè gì; Cậu hi vọng Lâm Thanh Vũ có thể tự do theo đuổi lý tưởng của mình, sống với dáng vẻ chói mắt xinh đẹp nhất.
Cậu không cần Lâm Thanh Vũ phải ngoan ngoãn hiểu chuyện, cũng không cần Lâm Thanh Vũ phải kìm nén bản thân vì cái gọi là tình hình đất nước.
Cậu mong rằng Lâm Thanh Vũ sẽ luôn tự do, sẽ luôn vui vẻ.
Vì vậy, cậu cam tâm tình nguyện làm một kẻ lười chỉ ăn không nằm.
—HOÀN CHÍNH VĂN—
68
Tác giả: Hoàn chính văn rồi!!! Vì đất diễn của Tam Tráng hơi ít nên sẽ viết PN cuộc sống hằng ngày sau khi cưới của Tam Tráng và đại mỹ nhân, sau đó là cổ xuyên kim, maybe có cả của Lục Vãn Thừa và Cố Phù Châu ~
Rêu: Đến đây Rêu cũng cảm ơn và rất vui vì các bạn đã đồng hành cùng Giang và Vũ trong khoảng thời gian qua, cảm ơn mọi người đã cùng bàn luận, bắt lỗi chính tả, sửa bug phụ với mình. Chính văn mình gõ xong từ ngày 9, và may thay cuối cùng cũng beta và post kịp vào Valentine. Nhân ngày đẹp trời ăn cưới của hai đứa, Rêu cũng chúc mọi người vui vẻ hạnh phúc, với các bạn chưa có người yêu thì sớm tìm được người sánh bước dài lâu như Giang và Vũ tìm được nhau, với những bạn đã có người bên cạnh thì cũng hạnh phúc như hai đứa ^^. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Một lần nữa xin chân thành cảm ơn mọi người đã đến đây chơi. ^^~
3