2. Say tàu xe. Bây giờ biết kêu chồng rồi.
Ba người ăn tối ở nhà dì xong mới ra về. Lâm Thanh Vũ, người duy nhất có bằng lái, ngồi ở ghế lái, Giang Tỉnh ngồi ở ghế phụ, Thẩm Hoài Thức ngồi ở đằng sau.
Khi dừng lại chờ đèn giao thông, Lâm Thanh Vũ liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy sắc mặt của Thẩm Hoài Thức tái nhợt, như thể còn chưa thoát khỏi cú sốc lớn ban nãy.
Lâm Thanh Vũ gọi hắn: "Thẩm Hoài Thức?"
"Thuộc hạ..." Thẩm Hoài Thức vừa mở miệng, cơn buồn nôn đã trào ra khỏi dạ dày, vội vàng che miệng lại.
Đèn xanh sáng lên, Lâm Thanh Vũ khởi động xe, thuận miệng nói, "Chẳng lẽ cậu đến kỳ phát tình?"
12
Giang Tỉnh dở khóc dở cười: "Thanh Vũ, không phải em vừa mới giải thích với anh rồi hửm. Cái gọi là ABO chỉ là bối cảnh trong tiểu thuyết, không tồn tại trong thế giới thực."
Lâm Thanh Vũ nói chầm chậm, "Với người của thế giới này mà nói <Không hiểu được người> cũng chỉ là một quyển truyện mà thôi, nhưng anh và Thẩm Hoài Thức vẫn đến đây. Vậy sao em có thể chắc chắn rằng thế giới ABO trong sách không thực sự tồn tại?"
Giang Tỉnh sững sờ, chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi.
"Thuộc hạ không phát tình." Thẩm Hoài Thức nói yếu ớt, "Thuộc hạ chỉ chóng mặt, say xe... oẹ."
1
Sau khi phát hiện ra mình say xe, Thẩm Hoài Thức cảm thấy rất chán nản. Hắn đường đường là thủ lĩnh ám vệ, là nanh vuốt của Thiên tử, khinh công cao minh, võ nghệ cao cường, đi đêm như quỷ mị, vậy mà lại say xe! Ngồi trên xe chưa được mười phút đã bắt đầu chóng mặt, buồn nôn muốn ói, nếu yếu ớt như vậy, sao hắn có thể bảo vệ Hoàng thượng và Hoàng hậu.
1
Giang Tỉnh quay lại nhìn bộ dạng nửa sống nửa chết của Thẩm Hoài Thức: "Dừng xe lại cho anh thở chút nhé?"
Thẩm Hoài Thức lắc đầu, cắn răng nói: "Không thể trì hoãn thời gian quý giá của Hoàng thượng và Hoàng hậu chỉ vì một mình thuộc hạ được."
Lúc này, bọn họ tình cờ đi ngang qua một công viên, Lâm Thanh Vũ không nói nhiều, dừng xe ở chỗ đậu xe của công viên: "Xuống xe hóng gió đi."
Thẩm Hoài Thức quả thật cũng không nhịn được nữa. Hắn mở cửa xe, vọt ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Giang Tỉnh lắc đầu, "Thảm quá, hay lần sau đưa Thẩm Hoài Thức đi chơi mình đi tàu điện ngầm đi."
Nửa đêm một Đế Hậu và một Thẩm Hoài Thức đứng trong công viên hứng gió. Sau khi Thẩm Hoài Thức khoẻ lại đôi chút, hắn rất xấu hổ, "Hoàng thượng và Hoàng hậu cứ về nhà trước đi, để thuộc hạ về sau là được."
Lâm Thanh Vũ nói: "Đừng có ngớ ngẩn, có biết ở đây cách nhà bao xa không."
Thẩm Hoài Thức: "Tôi có thể dùng khinh công bay về."
Lâm Thanh Vũ và Giang Tỉnh liếc nhau: "Anh/cậu dùng cái gì bay về?"
"Mặc dù thuộc hạ đang ở một thế giới khác, nhưng thật sự không dám hoang phế võ công." Nếu nói Thẩm Hoài Thức tự tin nhất là cái gì, vậy đó chính là võ công của mình.
Giang Tỉnh cho rằng Thẩm Hoài Thức chỉ đang nói đùa, cười bảo, "Vậy anh bay cho trẫm xem."
"Thuộc hạ tuân mệnh."
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một bóng đen lóe lên trước mặt Giang Tỉnh và Lâm Thanh Vũ, chẳng thấy bóng dáng Thẩm Hoài Thức đâu nữa. Chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc, khi nhìn lại, Thẩm Hoài Thức đã vững vàng hạ cánh trên một cái cây lớn.
Thành phố vừa đón năm mới được vài ngày, cả thành phố trống trải, ngay cả lên tàu điện ngầm cũng không phải chen lấn. Mặc dù lúc này chưa tính là muộn, nhưng trong công viên hầu như không có ai qua lại. Nhưng dù cho Thẩm Hoài Thức có bay cao hơn nữa, trong công viên cũng có camera, muốn không bị phát hiện cũng khó.
Giang Tỉnh muốn tắt thở, hỏi Lâm Thanh Vũ: "Lúc anh phổ cập kiến thức hiện đại cho Thẩm Hoài Thức, anh có nói với anh ấy không được bay nhảy khắp nơi không?"
Lâm Thanh Vũ hỏi lại: "Bay là phạm pháp?"
Giang Tỉnh nghẹn lại. Cậu ngẩng đầu lên nói với Thẩm Hoài Thức: "Bay giỏi lắm. Lần sau không được bay nữa — xuống đây mau."
Lúc Thẩm Hoài Thức rơi xuống đất, sắc mặt của Lâm Thanh Vũ bỗng thay đổi, trừng to hai mắt, "Cảnh sát đến rồi."
Giang Tỉnh nhìn mấy chú cảnh sát đang vừa kêu vừa đi về phía bọn họ, "Hầy, phiền rồi."
Lâm Thanh Vũ lùi lại vài bước, núp sau lưng Giang Tỉnh, siết tay cậu, lộ ra một đôi mắt cảnh giác, nói khẽ: "Giang Tỉnh, em nói xem trên người họ có súng không."
"Không biết." Giang Tỉnh phỏng đoán, "Nhưng gậy điện thì hẳn phải có."
Lâm Thanh Vũ càng núp kỹ hơn sau lưng Giang Tỉnh: "Chồng ơi, anh không muốn bị điện giật."
6
"Ầy, bây giờ biết gọi chồng rồi." Giang Tỉnh không nhịn được bật cười, "Lâm hậu không sợ trời không sợ đất, còn nuôi một ổ rắn độc bò cạp độc, thấy ai không ưa là hạ độc, sao vừa đến hiện đại lại sợ cảnh sát vậy?"
Lâm Thanh Vũ nhíu mày, "Nói vậy là không được. Xã hội phong kiến với xã hội hiện đại sao có thể đánh đồng với nhau được – Đại Du đã vong rồi."
Giang Tỉnh bất đắc dĩ, "Đến cùng thì anh là người hiện đại hay em mới là người hiện đại thế hở Thanh Vũ."
Chú cảnh sát đi đến trước mặt ba người, nói nghiêm túc, "Vừa rồi các cậu leo cây đúng không?"
Thẩm Hoài Thức tự làm tự chịu, dù 'thân tàn' nhưng chí lại kiên, "Chỉ có mình tôi leo, không liên quan đến người khác."
Cảnh sát nọ nhìn bọn họ: "Vui lòng xuất trình chứng minh thư."
Giang Tỉnh nói: "Tôi không mang theo chứng minh thì phải làm sao bây giờ."
"Đọc số là được."
Ba người đọc số chứng minh, cảnh sát không tra được gì bất thường, lại hỏi, "Nói cho tôi biết, nửa đêm các cậu leo cây trong công viên là muốn làm gì?"
"Mạo muội xin hỏi một câu," Dù Lâm Thanh Vũ thấy hơi sợ, nhưng khi nói chuyện với cảnh sát vẫn cư xử rất đúng mực, "Có luật nào quy định du khách không được leo cây trong công viên hay sao?"
Anh cảnh sát đanh thép, "Leo cây là hành vi nguy hiểm, chớ nói chi đây còn là tài sản công!"
Giang Tỉnh vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi chú ạ, hai người này mới đến đây, không hiểu biết gì nhiều, cháu thay mặt họ xin lỗi chú."
Chú cảnh sát không hiểu, "Vậy là sao đây, cậu chưa thành niên lại thay mặt hai người thành niên xin lỗi? Rốt cuộc thì họ là ai."
Vẻ mặt Giang Tỉnh thành khẩn, "Bình thường chú có đọc tiểu thuyết không? Cái loại tiểu thuyết xuyên việt ấy."
Chú cảnh sát trầm mặc một hồi, "Thôi thì các cậu về đồn cảnh sát với tôi, tôi sắp xếp cho các cậu test thuốc."
2
"Thật ra cháu vừa nói giỡn mà." Giang Tỉnh mỉm cười lễ phép, "Sự thật là, mặc dù cháu chưa thành niên, nhưng tuổi tâm lý lại khá lớn ấy – tin cháu đi."