21.
Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy chữ đã khiến Lục Vãn Thừa không biết xấu hổ nín mỏ.
Kể từ lúc đó, Lục Vãn Thừa bắt đầu quan tâm tới động tĩnh bên Thanh Đại các, ngày nào cũng hỏi chuyện bên đó.
Hoan Đồng từ ngoài đi vào, còn chưa kịp mở miệng, Lục Vãn Thừa đã nhại giọng: "Thiếu gia thiếu quân, cuối cùng thì bên Thanh Đại các cũng xảy ra chuyện!"
Lâm Thanh Vũ: "..."
Hoan Đồng mờ mịt: "Gì?"
Lục Vãn Thừa cười nói: "Tôi đoán chút nữa cậu sẽ nói như vậy, nên tôi bắt chước ấy mà."
Lâm Thanh Vũ phá đám ngay tại chỗ: "Đầu tiên, Hoan Đồng sẽ không gọi ta là 'thiếu quân', ngươi bắt chước cũng bắt chước không giống; Tiếp theo, thuốc trợ hứng muốn phá hỏng căn cơ của một người không phải là chuyện ngày một ngày hai." Lâm Thanh Vũ không khỏi nghi hoặc, "Sao ngươi còn sốt sắng hơn ta vậy."
"E hèm.
Không phải là do dưỡng bệnh chán quá đó sao.
Ho mãi không ngủ được đây này."
Quả thật gần đây Lục Vãn Thừa ngủ không ngon, dưới mắt cũng xanh hết một mảng.
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi hỏi Hoan Đồng: "Ngươi có chuyện gì?"
"À à," Hoan Đồng nhìn hai người anh một câu em một câu mà suýt chút nữa quên luôn chuyện chính, "Trương quản sự tới."
Lâm Thanh Vũ nói: "Cho ông ấy vào."
Lần này Trương Thế Toàn đến đây là để nói với họ một chuyện kỳ lạ.
Trong số các sản nghiệp của Hầu phủ, thì thu chi của các cửa hàng quán rượu trong kinh thành và biệt trang ở nông thôn mỗi bên chiếm một nửa.
Biệt trang dựa vào thời tiết để kiếm cơm, mỗi lần hạn hán hay ngập úng là có thể mất mùa trong hơn nửa năm, không thu hoạch được một hạt gạo nào.
Đầu năm nay Từ Châu bị hạn hán, nhưng kỳ lạ là thu nhập của mấy thôn trang ở Từ Châu không những không giảm mà còn tăng.
Trên sổ sách cũng không nhìn ra được vấn đề gì, lương thực cũng thật sự được đưa vào nhà kho của Hầu phủ, điều này quả là làm người ta khó hiểu.
Hoan Đồng thấy Trương Thế Toàn lo lắng, không hiểu nên hỏi, "Thu hoạch nhiều hơn chứ không phải ít đi, đây không phải là việc vui sao."
Trương Thế Toàn nói: "Chỉ sợ nguồn gốc số tiền này không rõ ràng, nếu là tiền đen gì đó mà bị phát hiện thì toàn bộ Hầu phủ sẽ bị liên lụy theo."
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Lục Vãn Thừa đang nằm trên nhuyễn tháp.
Quý công bị bệnh nằm dựa giường vẫn an nhàn tự đắc, khẽ híp mắt, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, hờ hững trên cao.
Trương Thế Toàn hỏi: "Thiếu quân, việc này cần phái người đi tra không?"
Lâm Thanh Vũ khẽ tính toán trong lòng, lời đến môi lại sửa thành, "Không cần, dù sao tiền cũng không nhiều, lười quản."
Lục Vãn Thừa trợn mắt, Lâm Thanh Vũ chừng như còn thấy hai tai hắn dựng lên, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Trương Thế Toàn do dự: "Thiếu quân, ta cho rằng việc này không thể qua loa được, tốt nhất vẫn nên đi kiểm tra."
"Để nói sau đi." Lâm Thanh Vũ đứng dậy, "Ta hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi một lát, các ngươi cứ tự nhiên."
Lâm Thanh Vũ rời đi, bỏ lại một quản sự kính nghiệp và một chú ỉn lười hai mắt nhìn nhau.
Mọi người đều biết, Lục tiểu Hầu gia luôn lạnh nhạt, siêu trần thoát tục, chuyện nhà dù lớn hay nhỏ cũng không bao giờ hỏi đến.
Quản sự như bọn họ chỉ cần nghe lệnh của thiếu quân là được.
Bây giờ thiếu quân nói không tra, mặc dù ông không đồng ý cách làm như thế nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh làm việc.
Trương Thế Toàn thở dài: "Lục tiểu Hầu gia, ta lui xuống trước."
"Chờ chút." Lục Vãn Thừa trầm giọng, "Chuyện Từ Châu phải tra, hơn nữa chú nhất định phải là người đi tra.
Tôi nghi ngờ..." Lục Vãn Thừa dừng lại, "Việc này không nên day dưa, chú xuất phát càng nhanh càng tốt."
Sau khi Trương Thế Toàn vào Hầu phủ, Lục tiểu Hầu gia chỉ cho một mệnh lệnh, đó là sẻ chia lo lắng với thiếu quân, sau đó thì không còn gì khác.
Bây giờ Lục tiểu Hầu gia đột nhiên quan tâm công việc, sau khi kinh ngạc thì ông vô thức nói: "Nhưng thiếu quân nói..."
"Thiếu quân mệt mỏi, phán đoán sai lầm cũng khó tránh." Giọng Lục Vãn Thừa bất đắc dĩ, "Tôi sẽ miễn cưỡng hao tâm vì di sản của y."
Trương Thế Toàn không trì hoãn nữa, ngày hôm sau đã khởi hành đi biệt trang Từ Châu.
Sau khi Lâm Thanh Vũ biết thì nhìn Lục Vãn Thừa một cách vi diệu.
Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì có thể làm nhưng không làm, Lục Vãn Thừa rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng hắn lười, chỉ muốn nằm phơi thây ra đó.
Chờ đến khi chuyện nên làm nhưng không ai giúp hắn, hắn mới giãy giụa ép bản thân đi làm.
Lục Vãn Thừa từng nói hắn ghét học nhưng khi thi lại có thể đứng đầu, khi ấy y chỉ xem như Lục Vãn Thừa đang chém gió, nhưng giờ...!y tin.
Ngày hè chói chang, nóng nực khó chịu.
Lâm Thanh Vũ đã ở trong phòng tắm nửa ngày, quần áo mỏng manh cũng bị mồ hôi thấm ướt từ lâu, dính dấp vào người vô cùng khó chịu.
Y đưa tay thử nhiệt độ nước, cảm nhận vừa đủ thì kêu Hoan Đồng đi đẩy Lục Vãn Thừa đến.
Lục Vãn Thừa tuy lười, nhưng lại rất chú trọng vệ sinh cá nhân, khi khỏe mạnh, mùa hè ngày nào cũng phải tắm.
Lâm Thanh Vũ lo hắn bị cảm lạnh, bảo hắn hai ngày tắm một lần hắn còn không vui, muốn kiếm chuyện.
Cũng may Hầu phủ là gia tộc lớn, hạ nhân hầu hạ chu đáo, Lâm Thanh Vũ bị hắn quậy cho phiền lòng cũng mặc kệ hắn.
Lâm Thanh Vũ rắc bột thuốc vào trong thùng tắm, nghe động tĩnh ngoài cửa truyền đến, không quay đầu đã nói: "Lại đây"
Lục Vãn Thừa hơi kinh ngạc: "Sao anh..."
"Bệnh ho của ngươi không dứt, ban đêm làm ồn người ta không yên giấc, tắm thuốc trước khi ngủ có thể sẽ đỡ hơn." Lâm Thanh Vũ xoay người, vén tóc vì mồ hôi bết lên mặt ra sau tai.
Trong phòng tắm có thắp đèn, hơi nước tràn lan, Lâm Thanh Vũ bị hun đỏ cả mặt, thậm chí ngay cả môi y cũng như ánh một màn nước.
Lục Vãn Thừa 'à' một tiếng, yên lặng dời mắt.
Lâm Thanh Vũ nói: "Hoan Đồng, cởϊ áσ cho Lục tiểu Hầu gia."
Hoan Đồng hùng hồn hô: "Vâng, thiếu gia."
Lục Vãn Thừa tùy ý để Hoan Đồng cởi đồ cho mình, hỏi: "Thanh Vũ, anh muốn ở lại nhìn tôi tắm à?"
"Không.
Tắm thuốc cần phải coi kỹ nhiệt độ, cao một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả, cho nên ta phải ở lại coi chừng."
Lục Vãn Thừa nháy mắt: "Vậy thì vẫn là nhìn tôi tắm."
Lâm Thanh Vũ nâng giong: "Đã nói không phải."
Lục Vãn Thừa cười cười: "Ầy, ngại quá làm sao bây giờ."
Lâm Thanh Vũ chỉ dùng bảy chữ đã làm Lục Vãn Thừa không biết xấu hổ nín mỏ: "Kết nghĩa kim lan, hảo huynh đệ?"
Lục Vãn Thừa như bừng tỉnh cơn mơ: "...!Anh em tốt!"
Lục Vãn Thừa bị cởi chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ, được hai người dìu vào trong thùng, miệng còn lải nhải oán trách: "Thân thể này yếu như gà, cơ bụng cũng không có, xấu chết đi được."
Ở nhà dưỡng bệnh lâu năm, màu da của Lục Vãn Thừa còn trắng hơn một vài nữ tử, chân tay cũng mảnh mai, tuyệt đối không liên quan gì đến chữ xấu.
Lục Vãn Thừa chê xấu, có lẽ là vì hắn thích cơ thể cường tráng khỏe mạnh.
Thùng tắm không quá lớn, chỉ ngâm từ phần ngực của Lục Vãn Thừa xuống dưới.
Lâm Thanh Vũ và Hoan Đồng mỗi người cầm một cái gáo, múc nước đổ lên vai hắn, để nước thuốc ngấm vào toàn bộ cơ thể.
Trong phòng tắm tràn ngập mùi thuốc, hòa với hơi nước nóng hổi làm hô hấp của người ta nhanh hơn bình thường vài lần.
Lâm Thanh Vũ chợt nói: "Tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa vốc nước thuốc dội lên người mình: "Hử?"
Lâm Thanh Vũ vươn tay, nâng cằm Lục Vãn Thừa, ngắm kỹ dưới ánh đèn.
Nhịp tim của Lục Vãn Thừa dần trở nên bất ổn, trầm giọng nói: "Sao lại nhìn tôi."
Lâm Thanh Vũ buông tay, cong môi cười: "Xem như ta hiểu được ngươi rồi."
Lục Vãn Thừa thấy Lâm Thanh Vũ cười, bản thân hắn cũng không nhịn được cười theo: "Sao lại nói thế?"
"Ngươi bề ngoài lười nhác, nhưng thực tế lại là một người mạnh mẽ từ trong xương.
Ngươi giống ta, không thích cảm giác bị khuất phục.
Cho nên dù ngươi có ghét học tập đi nữa, nhưng vì để đứng đầu, ngươi vẫn sẽ ép mình cố gắng; dù cho ngươi bị 'mẹ' giao trách nhiệm, ngủ cũng không đủ, nhưng vẫn sẽ học tốt mọi thứ; hay dù cho ngươi không muốn lội vũng nước đục của Nam An Hầu phủ, nhưng cuối cùng vẫn ra tay."
Lười nhưng lại không thích thua, cố tình lười nhưng vẫn có thể thắng, Lục Vãn Thừa quả nhiên là một người kỳ lạ.
Ý cười trong mắt Lục Vãn Thừa càng sâu: "Anh nói đúng, nhưng cũng không hoàn toàn đúng.
Trước đây khi đi học, có người so tài với tôi, tôi không muốn thua nên chỉ có thể học.
Nhưng bây giờ ở Nam An Hầu phủ, tôi là một kẻ hấp hối sắp chết, có gì để mà tranh." Nói xong, tự Lục Vãn Thừa cũng mơ hồ, "Đúng ha, sao tôi phải tranh."
Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Cái này phải tự hỏi ngươi."
Lục Vãn Thừa tự hỏi, ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Vũ.
Mặt mày Lâm Thanh Vũ chìm trong sương khói, như thể nhuốm chút đưa tình ấm áp.
"Đương nhiên là vì ở trong phủ này, tiểu Hầu gia chỉ cần chỉ tay năm ngón, mọi chuyện đã có người đi làm giúp hắn, lấy gì mà mệt người."
Đột nhiên nghe giọng của Hoan Đồng, Lục Vãn Thừa hết hồn hụp xuống nước, chỉ chừa lại cái đầu trên mặt nước: "Sao cậu lại ở đây?"
Hoan Đồng gãi đầu: "Ta vẫn luôn ở đây mà."
Lục Vãn Thừa: "..."
Sau khi ngâm thuốc xong, đêm đó Lục Vãn Thừa được an giấc.
Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, không còn ho nặng như lúc trước.
Lục Vãn Thừa không khỏi đoán: "Đây hẳn là hồi quang phản chiếu trong truyền thuyết nhỉ?"
Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Ừ, chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị hậu sự giúp ngươi."
Lục Vãn Thừa cười: "Vậy để tôi nghĩ xem lúc chết mặc bộ đồ nào cho đẹp trai."
Trước đây Lục Vãn Thừa cũng hay lôi chuyện sống chết ra đùa, Lâm Thanh Vũ nghe nhiều nên đương nhiên cũng không để trong lòng.
Nhưng bây giờ...
Lâm Thanh Vũ nhìn cây cối tươi tốt ngoài cửa sổ, chậm rãi siết chặt nắm tay.
Sau khi ăn trưa, Lục Vãn Thừa lại lên giường chợp mắt như thường lệ, nhưng lại bị tiếng đàn ống tre làm cho không ngủ được.
Lâm Thanh Vũ để Hoa Lộ ra ngoài xem sao, thì mới hay hóa ra là ca cơ con hát Lục Kiều Tùng nuôi trong viện đang tấu khúc.
Thanh Đại các của Lục Kiều Tùng cách Lam Phong các khá xa.
Bình thường Lục Kiều Tùng tìm hoan mua vui cũng không phiền đến bọn họ, nhưng hôm nay không biết sao Lục Kiều Tùng lại cho đàn tỳ bà ở lương đình cách Lam Phong các không xa.
Ngoài tiếng tỳ bà, thỉnh thoảng còn có tiếng cười truyền vào Lam Phong các.
Lâm Thanh Vũ nói không chút che giấu: "Sao gã còn chưa chết."
Lục Vãn Thừa: "Có phải thuốc của anh không tốt không."
"Sao vậy được." Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt, "Nghĩa là gã cũng biết thân thể mình không ổn, không dám uống rượu mua vui như thường.
Ta đi xem sao."
Lục Vãn Thừa than thở, gian nan đứng dậy: "Tôi đi với."
Lâm Thanh Vũ đẩy Lục Vãn Thừa vào đình nghỉ mát, xa xa đã thấy có không ít người trong đó.
Mấy công tử trẻ tuổi đều là bạn thơ của Lục Kiều Tùng, Lục Kiều Tùng tự xưng phong lưu văn nhã, thường hay tụ tập với bạn thơ, nói là uống rượu làm thơ, nhưng có làm thơ hay không thì chỉ có họ biết.
Lục Kiều Tùng còn đang bị cấm túc, gã không ra khỏi nhà được thì đám bạn thơ của gã kéo đến cửa.
Chỉ thấy bọn họ ngồi xung quanh đình, trong lòng mỗi người còn ôm một nữ tử xinh đẹp, dưới đình thì có mấy con hát ôm tỳ bà đàn khúc.
Lục Kiều Tùng cầm bút lông sói trong tay, vẩy bút chấm mực, chọc cho chúng bạn thơ tán thưởng không thôi.
Một ca cơ dựa vào người gã, mỉm cười phe phẩy cây quạt.
Người đầu tiên nhìn thấy Lâm Thanh Vũ và Lục Vãn Thừa là một nữ tử gảy tỳ bà.
Cùng ở trong Hầu phủ, dù các nàng chưa gặp Lâm Thanh Vũ nhưng cũng đã sớm nghe người khác nói vị thiếu quân này là người không dễ chọc.
Hai người lần trước bị thiếu quân xử lý, một người bị giáng thành hạ nhân bậc thấp nhất, suốt ngày làm mấy việc vừa bẩn vừa mệt, còn một người thì điên luôn rồi, bị đuổi ra khỏi Hầu phủ, mà người này còn ma ma tâm phúc của phu nhân.
Nữ tỳ bà vừa thấy Lâm Thanh Vũ thì vội vàng ngừng tay, tấu khúc im đột ngột làm một đám người quay hết lại nhìn.
Lục Kiều Tùng đổi sắc mặt, bút lông cầm trong tay cũng quẹt một đường trên tranh, vết mực từ từ loang ra trên mặt giấy.
So với gã, bạn thơ của gã nhìn hai người với ánh mắt thâm thúy hơn nhiều.
Người quen biết với Lục Kiều Tùng đều biết, Lục Kiều Tùng có một đại ca ma bệnh không sống được lâu, nên hẳn là vị đang ngồi xe lăn này.
Chỉ có thể nói không hổ là đích trưởng nhà vọng tộc, cho dù ngồi xe lăn thì Lục tiểu Hầu gia vẫn khó giấu được vẻ quý khí.
Mà vị phía sau hắn...!họ đều những tay già đời trong phong nguyệt, dạng mỹ nhân nào chưa từng thấy qua, nhưng khi liếc thấy vị này thì vẫn không khỏi kinh diễm một phen, trao cho nhau ánh mắt nghiền ngẫm.
Không ngờ Lục tiểu Hầu gia ốm yếu nhưng lại rất có diễm phúc.
Chỉ tiếc mỹ nhân đẹp thì đẹp, hắn cũng không có phúc tiêu thụ.
"Vị này chắc hẳn là Lục tiểu Hầu gia." Một công tử áo gấm xanh ngọc nói, "Tại hạ Tằng Thiên Lỗi, xin chào tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa đưa tay chống má, hứng thú hỏi: "Sao mọi người ngừng rồi? Cứ tấu tiếp, múa tiếp đi."
Mọi người nhìn nhau.
Tằng Thiên Lỗi là người rất biết nhìn sắc mặt người khác, cười nói: "Chúng ta ở đây thưởng nhạc quấy rầy tới tiểu Hầu gia à?"
Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói: "Các ngươi cảm thấy sao."
Y vừa mở miệng, cuối cùng những người khác cũng có thể nhìn thẳng vào y.
Một nam tử bên cạnh Lục Kiều Tùng như thể uống nhiều, đứng cũng đứng không vững, cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Vũ, miệng nói: "Kiều Tùng huynh, vị giai nhân này thế mà là thị thiếp của đại ca ngươi ư?"
Con ngươi của Lâm Thanh Vũ co lại, tay đang đẩy xe lăn cũng siết chặt.
Lục Kiều Tùng cười ha ha: "Nói về độc mắt, ai có thể so được với Hoàng huynh.
Lại đây lại đây, ngươi nói ta nghe xem, sao lại thấy y là thị thiếp, mà không phải chính thê?"
Gã say rượu nói bậy: "Cưới...!cưới vợ đương nhiên phải cưới vợ hiền, chính thê luôn bận rộn giúp chồng dạy con, quản lý gia đình.
Thì sao có thể lớn lên thành dáng vẻ mê hoặc người ta thế này."
Tằng Thiên Lỗi nhỏ giọng: "Hoàng huynh, đừng nói nữa."
"Sao lại không nói, hắn nói rất đúng mà!" Lục Kiều Tùng cầm ly rượu lên, "Vì những lời này của Hoàng huynh, ngu đệ kính ngươi một ly!"
Lâm Thanh Vũ đang muốn phát tác thì mu bàn tay chợt bị người vỗ nhẹ, chỉ nghe Lục Vãn Thừa cười nói: "Phu nhân nhà ta đoan trang hào phóng, khí chất cao nhã, rõ ràng là tướng mạo của chính thất, vị huynh đài này có bệnh về mắt à?"
Tằng Thiên Lỗi chắp tay: "Là Hoàng huynh đường đột thiếu quân.
Hoàng huynh uống không ít rượu, toàn nói lời say, mong thiếu quân chớ để trong lòng."
"Vậy không được, có say hay không thì lời cũng nói cả rồi.
Nhưng các người đến phủ đều là khách, ta cũng phải nể chút thể diện." Lục Vãn Thừa gõ tay vào tay vịn, "Vậy thì, để vị Hoàng huynh này tự phạt mười ly, ta sẽ bỏ qua việc này, thế nào."
"Mười ly?" Tằng Thiên Lỗi khó xử, "Hoàng huynh đã say lắm rồi, sao còn uống được mười ly nữa."
Lâm Thanh Vũ lạnh nhạt: "Ngươi đau lòng cho gã như thế, vậy ngươi uống thay gã?"
"Chuyện này..."
Hôm nay Lục Kiều Tùng đãi bạn toàn là lấy rượu ủ lâu năm, uống ba ly, năm ly đã say lòng người, mười ly vào bụng đương nhiên là say ngất ngây, không ngủ hai ba ngày là không tỉnh nổi.
"Không phải chỉ là uống rượu thôi sao, ta uống thay hắn." Lục Kiều Tùng xung phong nhận việc, "Người đâu, mang rượu lên."
Tằng Thiên Lỗi ngăn gã lại: "Kiều Tùng không thể, đại phu nói, thân thể ngươi..."
"Uống rượu mà thôi, Lục Kiều Tùng ta từng sợ ai chưa?"
Tằng Thiên Lỗi cản không được, trơ mắt nhìn Lục Kiều Tùng uống một ly rồi một ly, uống đến cuối cùng nhưng người vẫn còn tỉnh.
Ly cuối cùng cạn đáy, Lục Kiều Tùng ụp ly rượu lên bàn, lau chất lỏng bên miệng, nhìn Lục Vãn Thừa khiêu khích: "Thế nào, ngươi hài lòng chưa?"
Lục Vãn Thừa vỗ tay cười: "Tửu lượng của tam đệ thật tốt."
Lục Kiều Tùng hừ lạnh: "Rượu cũng phạt rồi, nếu đại ca đại tẩu còn có việc, thứ cho không tiễn xa được."
Lục Vãn Thừa khẽ cười: "Phu nhân, chúng ta về thôi."
Lâm Thanh Vũ liếc nhìn Lục Kiều Tùng, ánh mắt như đang nhìn người chết.
Đến đêm, tiếng nữ tử hét lên phá vỡ sự yên tĩnh thường thấy của Hầu phủ.
Sau đó tiếng ồn ào dần dần vang lên, tiếng bước chân hỗn loạn xen lẫn tiếng thì thào lan dần đến Lam Phong các.
Không lâu sau, Hoan Đồng vội vàng xông vào cuối cùng cũng chịu nói câu kia: "Thiếu gia tiểu Hầu gia, Thanh Đại các cũng xảy ra chuyện rồi!"
Lâm Thanh Vũ đứng trước cửa sổ, quay lại nhìn Lục Vãn Thừa nhoẻn cười: "Vãn Thừa, muốn đi xem không?"
"Đi đi đi." Lục Vãn Thừa nói xong thì khẽ giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng, phải một lúc sau mới nhận ra được đó là chuyện gì, không khỏi cười khẽ một tiếng.
Hóa ra muốn mỹ nhân phản diện sửa miệng, là chỉ cần để y 'làm ác' thành công.
Y mà vui, nói không chừng gì cũng chịu gọi.
Được lắm, chỉ có chút hơi tốn thận.
Nhưng miễn không phải tốn thận của hắn thì muốn tốn cứ tốn.
Lục Vãn Thừa cúi đầu nhìn nơi trái tim mình, chợt có một ý nghĩ.
Nếu như....!Nếu Lâm Thanh Vũ gọi tên của hắn, thì hắn sẽ có cảm giác gì nhỉ.
Tác giả:
Người khác xuyên sách: Đạo nghĩa cảm hóa vai ác không thể chối từ!
Ỉn xuyên: Làm ác theo Vũ!