3.
Phát cáu vì việc nhỏ, nghĩ lại thấy không đáng.
Lâm Thanh Vũ đứng dậy rời đi.
Bản thân người bệnh đã mất ý chí sinh tồn, thì y còn phải bận tâm làm gì nữa.
Lục Vãn Thừa tắt thở sớm ngày nào, y có thể trở về Lâm phủ sớm ngày ấy.
Lâm Thanh Vũ đến thư phòng.
Y vào Nam An Hầu phủ chỉ mang theo hai rương đồ.
Một rương là quần áo, một rương khác là y thư.
Theo quy củ Hầu phủ, y có thể mang theo hai nha hoàn của hồi môn theo vào cửa.
Nhưng y không quen được nữ tử thiếp thân hầu hạ, khi còn ở Lâm phủ y cũng chỉ có mỗi một sai vặt đi theo y đi học đọc sách.
Gả làm nam thê cho người ta cũng không phải chuyện vẻ vang gì, y không muốn sai vặt của mình tiến vào Hầu phủ dưới cái mác 'của hồi môn'.
Cho nên chỉ có một mình y lẻ loi vào đây, có thể sau này làm bạn cùng y đại khái cũng chỉ có mỗi rương y thư này.
Có rất nhiều cổ tịch trong sách y chưa đọc tới, cũng không biết có ghi chép nào tương tự với tình huống của Lục Vãn Thừa hay không.
Lâm Thanh Vũ vùi đầu vào sách, cuối cùng nỗi lòng cũng bình tĩnh lại.
Lúc cầu học, đồng môn của y luôn cho rằng y thư nhàm chán phức tạp, đọc ba trang đã làm người ta buồn ngủ.
Nhưng theo quan điểm của Lâm Thanh Vũ mà nói, đống thoại bản đồng môn ham thích còn chẳng thú vị bằng một hai phần mười của y thư.
Y giống phụ thân mình, có bản lĩnh xem qua là nhớ.
Không giống các bạn học học bằng cách học cả một ngày mới thuộc lòng, y thì chỉ cần xem một lần là có thể đọc ngược đọc xuôi làu làu.
Phụ thân từng có suy nghĩ muốn cho y đi thi khoa cử, nhưng y chỉ muốn làm y quan.
Y thích cảm giác người bệnh dần khỏe hơn dưới tay mình.
Y muốn vào danh y của thiên hạ Thái y viện, muốn học tập y thuật cùng họ, tìm ra các phương pháp chữa trị các loại bệnh nan y, cứu giúp bách tính.
Vốn y đã có thể.
Chỉ còn thiếu chút nữa.
"Thiếu quân."
Giọng này không giống giọng tỳ nữ.
Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu: Quả nhiên là ma ma sửa miệng kia, nghe nói bà ta họ Lưu.
Lâm Thanh Vũ lãnh đạm: "Sao vậy."
Mặt mày Lưu ma ma hớn hở: "Thiếu quân, đến giờ cơm rồi."
Lâm Thanh Vũ chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng vì thứ đồ chó như Nam An Hầu phủ mà hành hạ bản thân thì không đáng.
"Mang qua đây đi, ta dùng ở thư phòng."
Lưu ma ma xua tay liên tục: "Thế này thì không được đâu, thiếu quân."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Sao lại không được.
Chẳng lẽ Hầu phủ còn quy định 'không được dùng bữa trong thư phòng' sao?"
"Vậy thì không phải.
Chẳng qua phu nhân đã dặn, đại thiếu gia của chúng ta dựa vào xung hỉ mới nhặt được một mạng, thiếu quân là phúc tinh của đại thiếu gia, hai người phải thường xuyên ở chung với nhau, như vậy đại thiếu gia mới mau hết bệnh được."
Đối với mấy lời này, phản bác lại sẽ chỉ có mình ngu.
Nếu xung hỉ có thể chữa khỏi bệnh, Đại Du còn cần đại phu để làm gì, triều đình còn phí tâm phí sức bồi dưỡng y quan làm gì, ngã bệnh thì cứ thành thân, vạn sự đại cát.
Lâm Thanh Vũ đánh giá Lưu ma ma, "Năm nay ma ma bao nhiêu tuổi rồi?"
Lưu ma ma không biết Lâm Thanh Vũ hỏi vậy có ý gì, nhưng vẫn cười đáp: "Bà lão ta đã năm mươi có hai."
"Năm mươi hai nhưng trông cũng không khác bốn mươi hai lắm.
Chưa chắc gì ta sống được đến năm mươi hai, ma ma thật có phúc khí quá mà, nói vậy nếu ngươi chăm sóc đại thiếu gia, không chừng hắn còn mau khỏe hơn."
Nụ cười của Lưu ma ma cứng đờ: "Thiếu quân nói đùa."
Lâm Thanh Vũ lạnh mặt: "Ta giống đang đùa lắm sao? Đi xuống đi."
Sắc mặt Lưu ma ma tệ hại vô cùng.
Bà ta là ma ma tâm phúc của Hầu phu nhân Lương thị, trên dưới Hầu phủ ngoại trừ chủ tử ra, thì không ai không tất cung tất kính với bà ta.
Mà ngay cả mấy chủ tử, thường ngày cũng hay nể mặt mấy phần.
Lâm Thanh Vũ thì tính là gì, nói dễ nghe là thiếu quân, nói khó nghe thì chỉ là nam thê Hầu phủ 'mua' để kéo mệnh cho đại thiếu gia.
Bây giờ chỉ mới gả đến một ngày, đã bắt đầu ra vẻ với bà ta?
Thấy Lưu ma ma vẫn đứng đó, Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tôn ti không phân, một hạ nhân cũng dám bất chấp mệnh lệnh của thiếu quân --- Đây cũng là quy củ của Hầu phủ?"
Lưu ma ma rũ mắt: "Nô tỳ không dám.
Chỉ là hôm nay phu nhân đích thân sai người hầm canh gà nhân sâm để nô tỳ mang tới, nếu thiếu quân không dùng cùng đại thiếu gia, thì sẽ cô phụ lòng tốt của phu nhân."
Canh gà nhân sâm?
Ngu thế thì chịu, bổ quá không tiêu nổi cũng không biết, Lương thị chê bệnh của con mình còn chưa đủ nặng à.
"Đích thân sai người làm mà thôi, cũng không phải tự thân xuống bếp." Lâm Thanh Vũ không nhìn bà ta, lật sách nói: "Ngươi mang cho đại thiếu gia là được."'
Lưu ma ma cắn răng, nhìn Lâm Thanh Vũ lom lom rồi bưng canh gà đi.
Trong thư phòng được yên tĩnh trở lại, nhưng Lâm Thanh Vũ lại hơi không yên lòng.
Hiện nay đường tiêu hóa của Lục Vãn Thừa bị tổn thương, thuốc bổ vào người sẽ chỉ làm cơ thể vốn đã yếu nay lại càng trầm trọng hơn.
Lục Vãn Thừa ốm đau từ nhỏ, bệnh lâu cũng sẽ thành thầy thuốc, Lương thị thân là mẫu thân của hắn, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?
Một hai lần thì không sao, nhưng nếu bồi bổ trường kỳ, cơ thể Lục Vãn Thừa sẽ càng ngày càng tệ.
Thôi thì, coi như làm việc thiện tích đức.
Tình trạng của Lục Vãn Thừa đúng là hiếm thấy, y còn muốn nghiên cứu nhiều hơn.
Lâm Thanh Vũ ra khỏi thư phòng, đi đến phòng ăn, nhưng không thấy bóng dáng Lục Vãn Thừa đâu.
Y hỏi một tỳ nữ đi ngang qua: "Thiếu gia đâu rồi?"
Tỳ nữ: "Thiếu gia nói hắn phát lười, muốn dùng bữa trên giường."
Người bệnh ốm đau trên giường, nằm nhiều hẳn là ổn.
Lâm Thanh Vũ đi về phòng ngủ.
Còn chưa bước vào đã lên tiếng: "Mẫu thân ngươi đưa canh gà nhân sâm tới, ngươi đừng..."
Lục Vãn Thừa ngồi trên giường húp cháo với món ăn kèm: "Hử?"
Trước giường đặt một cái bàn vuông, hầu hết mấy món trên bàn chỉ là những món thanh đạm, ngoại trừ một nồi canh gà lớn với những lát nhân sâm nổi lềnh bềnh trên đó.
Nhìn muỗng canh sạch sẽ gác bên nồi, thì đúng là Lục Vãn Thừa chưa ăn miếng canh gà nào.
Lục Vãn Thừa nhai chậm nuốt kỹ, nuốt hết những thứ trong miệng mới nói: "Thầy lang Lâm đấy à, khách ít đến khách ít đến.
Anh ăn chưa?"
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Canh gà nhân sâm này là do mẫu thân ngươi 'đích thân sai người' nấu, sao ngươi không dùng?"
Lục Vãn Thừa lấy khăn lau miệng, thản nhiên nói: "Thứ bà ta đưa qua, ta sẽ không ăn đâu."
Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Bảo tôi sống thêm được nửa năm, thì ít một giây cũng không phải là nửa năm.
Nếu bà ta muốn cho tôi lên đường sớm, vậy thì tôi sẽ quậy cho xem."
Lâm Thanh Vũ thấy lạ: "Sao bà lại muốn tiễn ngươi đi sớm?"
Lục Vãn Thừa nháy máy: "Anh đoán xem?"
Lâm Thanh Vũ cạn lời: "Ngươi cho là mình khôi hài lắm à?"
Lục Vãn Thừa chợt cười thành tiếng.
Hắn cười quá mức nên tự sặc chính mình, ho sù sụ không ngừng, ho đến mức tuấn nhan cũng ửng hồng.
Lâm Thanh Vũ hoàn toàn không biết Lục Vãn Thừa đang cười cái gì.
Nhưng không khó để nhìn ra, mối quan hệ giữa Lục Vãn Thừa và Lương thị, có vẻ không giống như vẻ ngoài mẹ hiền con hiếu.
Nhìn tỳ nữ hầu hạ bên cạnh vội vàng vỗ lưng cho Lục Vãn Thừa, Lâm Thanh Vũ thu lại bàn tay vừa đưa ra một nửa: "Có gì mà cười."
Lục Vãn Thừa ngừng ho, nhưng vẫn còn vương ý cười: "Con người tôi ấy à, vui tính chỉ được chút xíu thôi, vẫn là có tình thú nhiều hơn."
Lâm Thanh Vũ khinh thường: "Với cái thân nát này của ngươi, dù có một đống tình thú sợ cũng không dùng được."
"Anh nói đúng." Lục Vãn Thừa thở dài, "Cái thân này thật sự là hành chết tôi mà, nếu đổi thành tôi nguyên bản..."
"Ý ngươi là sao."
Lục Vãn Thừa cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Đến cũng đến rồi, thầy lang Lâm ngồi xuống ăn bữa cơm đi.
Canh gà này tôi không uống được, nhưng anh thì có."
Lâm Thanh Vũ cười: "Ngươi muốn ta ngồi ở đâu?"
Lục Vãn Thừa nhìn xung quanh: "Không thì, anh cũng ngồi trên giường đi?"
Lâm Thanh Vũ không cảm kích: "Thôi đi, tự ngươi ăn rồi nghỉ, cáo từ."
"Từ từ." Lục Vãn Thừa gọi y, "Tôi có thứ này muốn tặng cho anh.
Tôi vừa xem danh mục quà tặng, thấy có một món rất hợp với anh."
Lâm Thanh Vũ nhìn cũng không thèm nhìn: "Không cần."
Lục Vãn Thừa 'chậc' một tiếng: "Tốt xấu gì thì anh cũng nhìn trước đã, nhìn chút cũng không mệt --- Hoa Lộ."
Hoa Lộ là một tỳ nữ khác hầu hạ trong phòng ngoài Phượng Cần, trông rất linh động đáng yêu.
Nàng trình một thứ lên, cười nói: "Nếu không phải đại thiếu gia nói với ta, ta còn không biết đây là thứ gì."
Lâm Thanh Vũ hạ thấp bản thân liếc nhìn thứ kia, nhìn rồi thì không khỏi giật mình.
Hoa Lộ đưa cho y là một thứ giống túi đựng đồ, được làm bằng da, có thể dễ dàng cuộn lại, khi trải ra cũng chỉ là một lớp mỏng, không có thứ gì có thể bỏ vào trong đó.
Người bình thường nhìn không biết, nhưng đại phu nhìn một cái là biết ngay, đây là một túi châm cứu.
Trong đó có cắm châm.
Lâm Thanh Vũ bất giác đưa tay ra, vuốt ve chiếc túi da đẹp đẽ, lông mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt dần thâm thúy.
Lục Vãn Thừa cười tủm tỉm: "Thích không?"
Đại hỉ của An Nam Hầu phủ, phần lớn đưa lễ là quyền quý vọng tộc trong kinh.
Lâm Thanh Vũ cầm danh mục quà tặng trên bàn nhìn sơ qua, phần lớn trong đó là vàng bạc ngọc khí, đồ cổ tranh chữ, một túi châm nho nhỏ đặt trong đó quả thật không đủ nhìn.
Nhưng hết lần này đến lần khác Lục Vãn Thừa lại đưa thứ này cho y.
Lâm Thanh Vũ nhìn mấy chữ 'Lục Lâm đại hỉ, vĩnh kết đồng tâm' được may bằng chỉ vàng trên túi, cong môi cười giễu: "Đa tạ ý tốt của tiểu Hầu gia, nhưng ngươi đưa ta cái này là có ý nghĩa gì."
Lục Vãn Thừa đưa tay lên môi: "Sao lại không có, sau này anh phải dùng mà."
"Ồ? Chỉ dùng cho một mình ngươi à."
Nụ cười của Lục Vãn Thừa nhạt dần, im lặng nửa ngày mới nói: "Xin lỗi, tôi không có ý đó.
Chỉ là..." Nói được một nửa, thì không nghiêm túc được nữa, "Anh không cần thì thôi chứ đừng giận.
Mặc dù Lâm đại phu nổi giận cũng đẹp lắm, nhưng tức giận không tốt cho thân thể.
Có cái gọi là 'Tức giận vì việc nhỏ, nghĩ lại thấy không đáng.
Nếu mình tức giận, thì vừa hao tâm vừa tốn sức*'." (Trích từ "Đừng tức giận")
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Ta không giận."
Lục Vãn Thừa vẫy tay gọi Hoa Lộ, Hoa Lộ cúi người đưa tai lại gần sát: "Sao vậy thiếu gia?"
Lục Vãn Thừa nói: "Có người đang giận, nhưng tôi không cho cô biết là ai đâu."
Lâm Thanh Vũ: "..."
"Suỵt." Lục Vãn Thừa giơ ngón trỏ lên môi rồi nhìn ra cửa sổ, "Người mẫu thân kia của tôi đến rồi."
Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Ngươi suỵt cái gì mà suỵt, người nói nhiều nhất là ngươi đấy.
Về phần mẫu thân của ngươi, có lẽ là đến hỏi tội rồi."
Lục Vãn Thừa sờ cằm: "Để tôi đoán nào, có phải bà ta bảo anh bám dính lấy tôi, nhưng anh mặc kệ phải không?"
Sau khi kinh ngạc, Lâm Thanh Vũ quên luôn cả giận: "Sao ngươi biết?"
Lục Vãn Thừa cười đầy sâu xa: "Chuyện tôi biết còn nhiều lắm."
Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi mới chợt cười.
Y vén tay áo lên, bưng nửa chén cháo Lục Vãn Thừa đã dùng: "Tiểu Hầu gia, ta đút cháo cho nhé."
Lục Vãn Thừa: "...!Éc."
Bên ngoài, Lương thị được Lưu ma ma đỡ vào trong viện.
Phượng Cần đi lên tiếp đón: "Chào phu nhân."
Lương thị hỏi nàng: "Thiếu gia đâu?"
"Thưa phu nhân, thiếu gia đang dùng bữa trong phòng ngủ."
"Thiếu quân có đến cùng không?"
Phượng Cần lắc đầu: "Thiếu quân ở một mình tại thư phòng."
Lưu ma ma thấp giọng: "Phu nhân, ngài cũng nghe rồi đó, lời nô tỳ nói với ngài vốn là từ thiếu quân hết cả."
Lương thị đỡ trâm cài bên tóc, nhẹ nhàng nói: "Đương nhiên ta tin ngươi.
Đi nào, đi vào nhìn xem."
Lưu ma ma đi nhanh như bay, đi trước mở đường cho chủ tử: "Đêm qua đại thiếu gia vừa tỉnh, là lúc cần người hầu hạ.
Tuy trong phòng có nha hoàn, nhưng dù sao thiếu quân cũng là thiếu quân, phu quân bị bệnh liệt giường, làm thê tử nào có đạo lý không hầu bên cạnh? Chưa kể đây mới là ngày đầu tiên, thiếu quân đã lãnh đạm như thế, đây nào có xứng với Lục gia chúng ta tam môi lục sính..."
Người người đều nói phu nhân Nam An Hầu là một người tính tình ôn hòa hiền hậu, nhưng lúc này bà ta lại không khỏi trầm mặc bước nhanh.
Hai người gần như là lo lắng lao vào phòng trong.
Trang trí đại hôn còn chưa kịp dỡ xuống, Lục Vãn Thừa nửa nằm trên giường cưới, Lâm Thanh Vũ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn, một tay bưng cháo, một tay cầm muỗng đưa tới bên miệng Lục Vãn Thừa: "Tiểu Hầu gia."
Lục Vãn Thừa trêu: "Hơi nóng, anh thổi chút đi."
Lâm Thanh Vũ nheo mắt, ánh mắt như thể sắp đục thủng một lỗ trên gương mặt tươi cười của Lục Vãn Thừa.
Dù cho ra sao thì phu phu hai người một tuấn mỹ quý giá, một xinh đẹp đoan trang, người ngoài nhìn thấy bức tranh này chỉ cảm thấy vui vẻ hòa thuận, tháng năm bình yên.
Lương thị và Lưu ma ma đều sững sờ, cho đến khi Lục Vãn Thừa nhìn hai người: "Sao mẫu thân lại đến đây?"
Lương thị nhíu mày rồi nhanh chóng thả lỏng, dịu giọng nói: "Mẫu thân đến xem khẩu vị của con thế nào." Nói rồi, như có như không liếc nhìn Lưu ma ma.
Lưu ma ma tức thôi rồi, nhỏ giọng chất vấn: "Không phải ngươi nói thiếu quân trong thư phòng à!"
Phượng Cần mờ mịt: "Vừa, vừa nãy thiếu quân thật sự ở trong thư phòng ạ."
Lâm Thanh Vũ buông chén cháo, đứng lên nói: "Cách đây không lâu phu nhân vừa phái Lưu ma ma qua đây một lần, sao giờ lại đích thân đến đây.
Muốn đích thân xác nhận tiểu Hầu gia ăn cơm có ngon hay không à."
Lục Vãn Thừa cười: "Bên ngoài lạnh là thế, mẫu thân còn tới thăm tôi cơm nước, thật sự cảm động."
Lương thị miễn cưỡng cười: "Làm mẹ, nào có ai không thương con cái.
Vãn Thừa, mẫu thân cho người đưa canh gà con đã dùng chưa?"
"Tôi muốn uống," Lục Vãn Thừa nhìn Lâm Thanh Vũ, "Nhưng y không cho tôi dùng."
Lâm Thanh Vũ không chút hoang mang: "Trên sách có viết: Loại bỏ tệ nạn, mới tới dưỡng sinh.
Bây giờ thân thể tiểu Hầu gia yếu kém, quá bổ sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho cơ thể.
Đây là thường thức, đừng bảo phu nhân không biết?"
Sắc mặt Lương thị khó coi, há miệng: "Ta..."
"Mẫu thân đương nhiên là biết.
Hẳn là do hạ nhân sơ suất, quên nhắc nhở." Lục Vãn Thừa nói cười xởi lởi, "Bà nói xem có đúng là vậy không, Lưu ma ma?"
Lưu ma ma lặng lẽ nhìn Lương thị, thấy nàng ta không nhìn mình, trong lòng cũng hiểu hơn nửa, kiên trì quỳ xuống: "Vâng vâng vâng, là nô tỳ sai, nô tỳ nên chịu phạt."
Không chờ Lương thị lên tiếng, Lục Vãn Thừa nhân tiện nói: "Thanh Vũ, anh muốn phạt thế nào?"
"Chuyện liên quan đến thân thể của tiểu Hầu gia, không thể không phạt để răn đe." Lâm Thanh Vũ tiếp: "Dựa theo quy củ của Hầu phủ, phạt ba tháng tiền tiêu, khổ sai một tháng."
Lục Vãn Thừa gật đầu: "Tôi thấy được đấy.
Nhưng tôi thấy được thì cũng vô dụng, quan trọng là mẫu thân."
Lương thị miễn cưỡng cười: "Cứ làm theo lời của Thanh Vũ."
Sau đó hiển nhiên Lương thị không yên lòng, chỉ ngồi một chút đã dẫn Lưu ma ma rời đi.
Chờ khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Lục Vãn Thừa hỏi: "Lưu ma ma trêu chọc gì anh rồi?"
Lâm Thanh Vũ: "Bà ta bắt ta sửa miệng hai lần."
"Sửa miệng gì? Bắt anh gọi tôi là phu quân?"
Mặt Lâm Thanh Vũ lạnh như ngọc: "...!Ừm."
Lục Vãn Thừa bật cười: "Thù dai quá đi thầy lang Lâm à."
Lâm Thanh Vũ liếc mắt như dao: "Buồn cười lắm sao?"
Lục Vãn Thừa nín thin: "Vậy thì tôi không cười nữa.
Chẳng qua, sao anh lại biết quy củ của Hầu phủ?"
Lâm Thanh Vũ nhàn nhạt nói: "Lưu ma ma cứ lải nhải bên tai ta, ta đã cố không nghe lắm rồi.
Nhưng trí nhớ tốt quá, không còn cách nào khác."
Lục Vãn Thừa cười nhẹ: "Chết thật, bị anh lừa rồi."
Tác giả:
Ủn ỉn công: Vợ đẹp nên lúc ngầu cũng đẹp.