74.
Ước nguyện thứ ba như cánh én nơi hiên nhà, mỗi năm đều được gặp nhau.
Cố Phù Châu nghĩ tới nghĩ lui hai chữ 'chưa hẳn'.
'Chưa hẳn' là Lâm Thanh Vũ không nhớ hắn, 'chưa hẳn' là Lâm Thanh Vũ chỉ thích con gái.
Đến cùng thì là cái gì hả.
Vì sao Lâm Thanh Vũ không trả lời trực tiếp cho hắn biết? Chẳng lẽ Lâm Thanh Vũ đối với hắn...!không yêu xin đừng lừa dối, cũng thích hắn?
Hắn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng đại mỹ nhân hơi say đã nhắm mắt lại, đầu ngón tay còn móc lấy quần áo của hắn.
Cố Phù Châu tự an ủi bản thân: Không vội không vội, từ từ rồi cháo cũng nhừ, từ từ cũng là một loại thành ý, trai thẳng thành cong phải cần thời gian.
Hắn và Lâm Thanh Vũ quen biết nhau hai năm đã ôm, tiến độ nhanh thế này nói không chừng mười năm tám năm nữa là có thể thơm lên trán.
Má nó.
Không cần canh giải rượu.
Cố Phù Châu cởϊ qυầи áo, nằm xuống cạnh Lâm Thanh Vũ.
Ngủ cùng một giường với Lâm Thanh Vũ lần nữa, phản ứng trên người hắn không có dấu hiệu giảm sút.
Một thân thể hơn ba mươi tuổi, uống rượu xong còn hăng hái thế này quả là hắn không nghĩ tới, hắn cảm thấy có hơi khó chịu.
Nhưng thân thể này quả thật đã nhịn quá lâu rồi, còn chịu đựng nữa sẽ rất có hại cho cơ thể.
Cố Phù Châu nhìn gương mặt say ngủ của Lâm Thanh Vũ, thấy tim mình như bốc hỏa.
Sau đó, hắn nhìn quanh trong phòng: Khăn có thể dùng để lau đặt trên giá sách cách giường vài bước; Trong phòng không có nước nóng, nếu hắn thực sự làm gì đó phải đi gọi hạ nhân lấy nước đến rửa tay.
Bên ngoài quá lạnh mà giường hắn lại quá ấm.
Cố Phù Châu chần chờ, chần chờ, rồi chần chờ, cuối cùng hắn chấp nhận số phận nằm ịch xuống giường.
Bỏ đi bỏ đi, ngủ cho rồi, ngủ là không nghĩ nữa, biết đâu còn được chơi mấy trò kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong mộng.
Mùng một đầu năm, Lâm Thanh Vũ dậy trễ hơn bình thường nửa canh giờ.
Thỉnh thoảng uống chút rượu có thể giúp dễ ngủ, đêm qua y ngủ rất ngon, sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy dễ chịu, chỉ là hơi khát.
Lâm Thanh Vũ nhúc nhích, sau lưng đụng phải một lồng ngực ấm áp rắn chắc.
Đêm qua y chỉ hơi say, nói gì làm gì y vẫn còn nhớ, lúc Cố Phù Châu lên giường y thậm chí còn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Cố Phù Châu hỏi có phải y vẫn chỉ thích con gái hay không.
Câu hỏi này, trước khi chết Lục Vãn Thừa cũng hỏi y một lần.
Hai lần y cho ra đáp án hoàn toàn khác nhau.
Vậy, Cố Phù Châu nghĩ thế nào.
Y còn nhớ ngày thứ hai khi y gả cho Lục Vãn Thừa, Lục Vãn Thừa luôn miệng nói hắn không thích nam phong, sau này còn quấn lấy y đòi kết nghĩa kim lan, xưng huynh gọi đệ.
Chuyện cắt tay áo này, muốn cắt tri kỉ hai người phải cùng cắt.
Một người cắt, một người không, chỉ làm tăng thêm phiền não.
Lâm Thanh Vũ nằm một hồi thì muốn đứng dậy.
Y nằm bên trong, đường ra hoàn toàn bị Cố Phù Châu nằm bên ngoài chặn lại.
Nếu y muốn xuống giường, chỉ có thể bước qua Cố Phù Châu.
Cố Phù Châu ngủ rất ngon.
Thường thì những lúc thế này, dù là trời rung đất chuyển cũng không đánh thức được hắn.
Lâm Thanh Vũ cảm thấy không cần phải lo lắng, nhưng vẫn nhẹ tay nhẹ chân.
Nhưng không ngờ y chỉ mới đi được một nửa, Cố Phù Châu đã đột nhiên xoay người, y thuận theo đó ngã ngồi trên hông Cố Phù Châu.
Mặc dù Lâm Thanh Vũ cao gầy, nhưng cũng là nam tử trưởng thành, bất chợt ngồi xuống cũng làm Cố Phù Châu nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt ra.
Khi Lâm Thanh Vũ đối diện với ánh mắt của hắn, lần đầu tiên trong đời y nếm được tư vị tay chân luống cuống.
Tư thế bây giờ của y, có vẻ không ổn lắm.
Tóc của Lâm Thanh Vũ rất dài, khi ngồi trên eo người đàn ông, tóc đen tản ra trên vai y, hai sợi rủ xuống trước ngực.
Cố Phù Châu nhìn một hồi, lại vì buồn ngủ quá lại nhắm mắt lần nữa.
Lâm Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục xuống giường, một đôi tay ôm lấy hai bên eo của y.
Cố Phù Châu vẫn nhắm mắt, thấp giọng cười: "Muốn chạy à."
Lâm Thanh Vũ bình tĩnh nói: "Ta phải dậy uống nước."
Cố Phù Châu hù dọa y: "Mùng một đầu năm đã dậy sớm, vậy thì cả năm phải dậy sớm."
Lâm Thanh Vũ buồn cười: "Với ta dậy sớm chẳng là gì cả - buông tay, ta thật sự rất khát."
Cố Phù Châu không cho y dậy, trở tay ôm y nhét người vào lại chăn.
Lâm Thanh Vũ thấy miệng hắn đang lẩm bẩm, nhích lại nghe mới biết hắn đang đếm ngược: "Năm, bốn, ba..."
Khi đếm tới 'một', Cố Phù Châu chợt mở mắt ra, vén chăn bước xuống giường.
Hắn sải bước đi tới cạnh bếp than, vội vàng rót một chén trà, bưng đến trước giường đưa cho Lâm Thanh Vũ.
Lâm Thanh Vũ vừa cầm chén trà hắn đã vội leo lên giường: "Lạnh quá lạnh quá, sắp cóng chết rồi."
Nước trà vẫn luôn được hâm trên bếp than, hơi nóng.
Lâm Thanh Vũ ngồi trên giường, nhấp từng hớp nhỏ, cơn khát trong cổ họng do uống rượu nhanh chóng được giải tỏa.
Cố Phù Châu quấn chăn nhìn mỹ nhân uống trà vào buổi sáng.
Đêm qua hắn muốn tự mình giải quyết, nhưng vì trời lạnh quá nên hắn bỏ luôn.
Sáng sớm không ấm hơn ban đêm là mấy, vậy mà hắn có thể vì Lâm Thanh Vũ rời giường trong vòng mười giây, đi ra phòng ngoài mang trà vào cho y.
Cố Phù Châu không khỏi cảm khái trong lòng: Đệt má, mình thật sự rất thích y.
Lâm Thanh Vũ ung dung uống xong một chén trà.
Cố Phù Châu cầm lấy cái chén rỗng, tiện tay đặt bên giường.
"Bây giờ hết khát rồi, có thể ngủ nướng với ta một lát không."
Lâm Thanh Vũ nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, huynh muốn nằm đương nhiên không cản huynh.
Nhưng sao lại muốn kéo ta nằm cùng."
Cố Phù Châu cười: "Nằm một mình chán lắm, hai người mới nói chuyện được."
"Huynh muốn nói gì."
Cố Phù Châu suy nghĩ: "Không bằng mình chơi nối thành ngữ đi?"
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Lúc Thanh Hạc năm tuổi đã không chơi nữa rồi, huynh chắc chắn muốn chơi à?"
"Thầy lang Lâm chê trò này của ta ấu trĩ hở? Được, vậy thì để ta nói cho em hay thế nào là một dã vương đủ tiêu chuẩn nè." (野王吧: Yě wáng ba, dã vương, chữ ba là trợ từ.)
Lâm Thanh Vũ ngạc nhiên: "Sao huynh lại muốn làm một tên lưu manh." (野王八: Yě wángbā, dã vương bát, vương bát trong vương bát đản đồ khố ếy.)
...
Hai người nép trong chăn bông, câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất, chẳng qua chỉ nằm một chút nắng đã lên cao ba sào.
Trừ khi bị ốm, Lâm Thanh Vũ chưa bao giờ dậy muộn thế này.
Gần đèn thì sáng, gần heo lười thì, dù là y cũng không tránh được việc thỉnh thoảng lười biếng.
Nhưng không thể không nói, cảm giác được nằm ỳ trên giường với Cố Phù Châu giữa mùa đông, thực sự rất tuyệt.
Cố Phù Châu không có cha mẹ, mùng một đầu năm cũng không có khách đến phủ, bọn họ có dậy trễ cũng không ai nói gì.
Sau khi rửa mặt, hai người cùng nhau ăn trưa.
Những hạ nhân ở lại phủ ăn tết lần lượt đến chúc tết chủ nhân, chúc những lời tốt lành.
Lâm Thanh Vũ bảo Viên Dần lấy phần thưởng đã chuẩn bị trước đó, phát cho hạ nhân, trong đó, Hoa Lộ và Hoan Đồng là được thưởng nhiều nhất, cao gấp mấy lần những người khác.
Hoan Đồng được thưởng tiền, vui mừng hớn hở nói: "Đa tạ thiếu gia, đa tạ tướng quân.
Chúc thiếu gia vạn sự như ý, muốn gì được nấy; tướng quân càng sống càng trẻ - hắt xì."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Cảm lạnh à?"
Hoan Đồng lau nước mũi, than thở: "Hai ngày nay lạnh quá, trong chăn cũng như hầm băng."
Giọng điệu Cố Phù Châu lười biếng: "Không phải chứ, còn có người không có vợ sưởi ấm giường cho hả?"
Hoan Đồng: "..."
Lâm Thanh Vũ đưa mắt ra hiệu bảo Cố Phù Châu câm miệng.
Y gọi Viên Dần tới: "Dặn mọi người, mùa đông sau này mỗi phòng được tăng than gấp đôi."
Sau khi đám người giải tán, Cố Phù Châu lấy một hầu bao nặng trịch ra: "Chúc mừng năm mới Thanh Vũ, đây là lì xì cho em."
Lâm Thanh Vũ khó hiểu: "Huynh còn nhỏ hơn ta, sao lại đưa lì xì cho ta?"
Cố Phù Châu nói: "Xét theo tuổi tác của thân xác, ta lớn hơn em mười hai tuổi.
Mà ở quê của ta, chồng phải chuẩn bị tiền lì xì cho vợ."
Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Cảm ơn."
Cố Phù Châu cũng cười: "Ta đã chúc tết em rồi, có phải em cũng nên biểu đạt chút gì không?"
"Được." Lâm Thanh Vũ phủi tay áo, đưa hai tay ra trước để trước mắt mình, hơi cúi người trước Cố Phù Châu: "Ước nguyện thứ nhất chúc lang quân trường thọ, ước nguyện thứ hai chúc thiếp thân khỏe mạnh."
Tư thái của Lâm Thanh Vũ đoan trang hào phóng, là phong thái chỉ những học trò văn nhân mới có.
So sánh với nhau, nhất thời Cố Phù Châu cảm thấy kiểu chúc tết của mình như trò chơi con nít.
Bài thơ này hắn biết, kể về một cặp vợ chồng chúc nhau trong tiệc mừng xuân - Lâm Thanh Vũ đang chúc tết phu quân của em ấy.
Cố Phù Châu học theo động tác của Lâm Thanh Vũ, cúi người đáp lễ: "Ước nguyện thứ ba như cánh én nơi hiên nhà, mỗi năm đều được gặp nhau." (3 ước nguyện trong Trường mệnh nữ - Tiệc ngày xuân)
.
Tin tức Tiêu Giới được phong vương đêm giao thừa mãi đến chiều mới truyền đến phủ tướng quân.
Nghe nói Tiêu Giới được phong làm Ninh vương, Cố Phù Châu nói: "Ninh vương? Ninh vương cũng tốt.
Từ xưa đến nay, Ninh vương luôn tạo phản."
"Sai rồi." Lâm Thanh Vũ sửa lại, "Không phải chúng ta muốn tạo phản, mà là mưu phản."
Tạo phản và mưu phản vẫn có sự khác biệt.
Cái trước tập trung chủ yếu vào binh quyền, cái sau là chiến lược.
Trừ khi thật sự cần thiết, Lâm Thanh Vũ không muốn dùng binh, cũng không muốn chiếm thiên hạ của Tiêu thị, trong cung thay đổi từng lần một mới là điều y muốn.
Có lẽ thiên hạ vẫn là của họ Tiêu, nhưng không phải của Tiêu Tranh.
Cố Phù Châu mỉm cười: "Người có thể nói hai chữ 'mưu phản' một cách hời hợt thế này, cũng chỉ có mình phu nhân em."
Ngày mùng hai tết, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu ở lại Lâm phủ một ngày.
Ngày mùng ba, Lâm Thanh Vũ bị Hoàng đế triệu vào cung bắt mạch.
Lúc Lâm Thanh Vũ đến tẩm cung của Hoàng đế, vừa hay gặp Tiêu Giới vừa thỉnh an Hoàng đế xong.
Tiêu Giới mặc mãng bào thân vương màu xanh ngọc bích, mặt ủ mày chau ra khỏi tẩm cung của Hoàng đế, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
Lâm Thanh Vũ dừng lại hành lễ với Tiêu Giới: "Học trò tham kiến Vương gia."
Tiêu Giới thấy y thì nở nụ cười, bày hàm răng trắng tinh: "Là Lâm đại phu à.
Ngươi đến thỉnh mạch cho phụ hoàng sao?"
"Vâng." Lâm Thanh Vũ đáp, "Chúc mừng Vương gia.
Nghe nói Vương gia đại hỉ, ta và tướng quân còn muốn chọn ngày lành đến phủ chúc mừng Vương gia."
"Ài, thôi đừng nói chuyện này." Tiêu Giới xua tay, "Ninh vương này của bản vương vô dụng lắm."
Lâm Thanh Vũ biết còn cố ý hỏi: "Nói vậy là sao?"
Tiêu Giới nhỏ giọng phàn nàn: "Phụ hoàng không muốn cho ta làm một Vương gia nhàn tản, ông ấy phái ta đi làm việc!"
Lâm Thanh Vũ hơi cong môi: "Đây không phải là chuyện tốt hay sao."
"Tốt chỗ nào! Ông ấy bảo ta đến Hộ bộ, đi theo Nam An Hầu gom góp quân lương năm sau quân Tây Bắc cần.
Nhưng ta hoàn toàn không biết gì hết! Trước đây, những chuyện này phụ hoàng đều giao cho Thái tử ca ca, không biết sao lại đột nhiên ném cho ta."
"Vương gia không cần lo lắng." Lâm Thanh Vũ an ủi, "Ta nghĩ, Hề quản có thể chia sẻ nỗi lo với ngài."
Tiêu Giới thở dài: "Hi vọng là vậy." Tiêu Giới nhớ ra một chuyện, lại nói: "Đúng rồi Lâm đại phu, hôm trước A Dung nói với ta, Lâm đại phu quên nói bí quyết trong nước trà cho hắn biết, hắn chuẩn bị đến phủ tướng quân tìm Lâm đại phu đấy."
Lâm Thanh Vũ cười nhạt: "Làm phiền Vương gia nói với hắn, ta chờ hắn đến."
Trường mệnh nữ - Tiệc ngày xuân:
Nhất nguyện lang quân thiên tuế, nhị nguyện thiếp thân thường kiện, tam nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.
Ước nguyện thứ nhất chúc lang quân trường thọ.
Ước nguyện thứ hai chúc thiếp thân mạnh khoẻ.
Ước nguyện thứ ba như cánh én nơi hiên nhà, mỗi năm đều được gặp nhau.
Cmt: Nam chính khác của Tấn Giang: Tắm nước lạnh, vận động, v.v
Giang đại tráng: Lạnh quá, nhịn.
Không ngờ, thật sự không ngờ (((((.
=