Chu Diệc Mạch kéo Chu Noãn qua một bên, lấy đồ ấm từ trong túi ra trùm kín người cô. Chụp tai bằng bông, bao tay, còn có cả khẩu trang nhét trong túi áo.
Anh lấy bàn tay ấm áp chạm vào chóp mũi lạnh đến đỏ bừng của Chu Noãn, môi cười khẽ, vừa vuốt tóc cô vừa dịu dàng nói: "Noãn Noãn, đứng đây đợi anh một lát."
Chu Noãn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn gật đầu.
Chu Diệc Mạch sải bước về phía Chu Hinh, cúi đầu không biết nói gì với Chu Hinh, chỉ thấy cô ấy gật đầu khoát tay. Trương Tuần và Hứa Doanh cũng cùng nhìn về phía Chu Noãn ý chừng muốn hỏi, Chu Noãn xoay người tránh ánh mắt của bọn họ.
Chu Diệc Mạch trở lại bên người Chu Noãn, dắt tay cô, dù cách cái bao tay nhưng Chu Noãn vẫn thấy tình cảm ấm áp tràn dâng trong lòng.
"Đi thôi." Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Chu Noãn hơi cong môi, ngờ vực hỏi: "Đi đâu?"
Chu Diệc Mạch dắt cô rảo bước về phía trước, dịu dàng ngắn gọn nói: "Thế giới hai người."
"Vậy Tuế Tuế và chị..." Chu Noãn ảo não lẩm bẩm.
Chu Diệc Mạch an ủi: "Còn có hội A Trạch mà."
Chu Noãn: "..."
Mặt cô hiện rõ vẻ lo lắng không yên.
Chu Diệc Mạch chỉ liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô: "Noãn Noãn, A Trạchtrông bộp chộp thế thôi chứ thật ra rất có trách nhiệm."
Chu Noãn nghĩ kĩ, đúng là đêm đó khi Thẩm Trạch xích mích với Chu Hinh, anh ta nghiêm túc lên khí thế thật.
Chu Noãn gật đầu: "Ừm, em hiểu rồi."
Thế giới hai người trong lời Chu Diệc Mạch chính là leo núi.
Chu Noãn cảm thấy rất tốt, cô đã ngần này tuổi rồi mà còn chưa leo núi bao giờ.
Hội đương lăng tuyệt đỉnh, nhất lãm chúng sơn tiểu.*
* Chú thích: Hai câu thơ cuối trong bài "Vọng nhạc" của Đỗ Phủ, bản dịch thơ của Trần Trọng San:
"Có khi lên tận đỉnh
Vọng xuống đám núi xanh."
Chu Noãn khá phấn khích.
"Diệc Mạch, chúng ta sẽ leo lên tận đỉnh chứ?" Chu Noãn thở hổn hển, trong giọng nói lại đầy chờ mong và vui vẻ.
Chu Diệc Mạch cười nhẹ: "Em muốn lên đỉnh núi à?"
Chu Noãn chỉ cười ngây thơ, trong mắt phát sáng, xem ra cô rất chờ mong. Thế nhưng Chu Diệc Mạch chỉ có thể phá giấc mơ vỡ ấy.
"Không lên đỉnh núi được." Chu Diệc Mạch nhìn Chu Noãn chăm chú: "Nhưnganh sẽ dẫn em đi đến nơi khác thích hơn."
Chu Noãn ban đầu có chút nản lòng, lại phấn chấn lên ngay sau câu nói của anh. Cô tò mò hỏi: "Đi đâu?"
"Bí mật."
Chu Noãn chép miệng, cô biết ngay anh sẽ nói vậy mà.
Thể lực Chu Noãn không thể so với Chu Diệc Mạch, cũng không biết leo cao nên thở hổn hết suốt dọc đường. Cô cảm thấy áo sơ mi mặc bên trong đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng do gió thổi mạnh nên không thấy giọt mồ hôi nào trên trán.
Trong số những người đi cắm trại, chẳng mấy ai chịu khó leo lên núi như Chu Diệc Mạch và Chu Noãn. Phía trước họ cũng chỉ lác đác mấy người. Chu Noãn đoán là do trời quá lạnh, hoặc đơn giản là mùa đông con người ta dễ lười biếng hơn.
Cảm giác như hai người đã bao trọn cả ngọn núi này ấy.
"Mệt rồi à?" Chu Diệc Mạch thấy Chu Noãn chậm hẳn đi bèn đứng lại chờ.
"Không mệt." Chu Noãn cười nói.
Chu Diệc Mạch tự dùng răng cởi một chiếc bao tay ra. Trong gió núi lồng lộng, tóc Chu Noãn bay bay, anh bèn cẩn thận vén hết ra sau tai cô. Mặc dù chiếc chụp tai rất vướng nhưng anh vẫn nhẫn nại vô cùng.
Chu Noãn ngẩng đầu ngắm Chu Diệc Mạch lúc này, anh chuyên tâm điềm đạm, đôi đồng tử màu hổ phách như hút lấy người nhìn. Tim Chu Noãn khẽ xao động, cô chỉ mong thời gian dừng lại một chút để cô khảm khoảnh khắc này vào sâu trong lòng.
Chu Diệc Mạch khẽ cong khoé miệng, anh phát hiện Chu Noãn đã nhìn mình một hồi lâu hồi lâu, lại còn hồn nhiên không biết anh đã sớm nhận ra rồi.
Anh cúi xuống nhìn vào mắt cô, Chu Noãn giật mình sửng sốt. Đôi mắt hổ phách kia như nhìn thấu những gì cô đang chôn giấu trong lòng.
Chu Noãn tránh cũng không được, giấu cũng không xong, cô bối rối nhận ra vừa nãy ánh mắt mình quá sỗ sàng
Chu Diệc Mạch không nói lời nào, hai người cứ đứng lặng như vậy.
Chu Noãn cuối cùng không chịu nổi nữa, cô nói: "Diệc Mạch, em đói bụng."
Chu Diệc Mạch bật cười, anh nhấc đồng hồ lên nhìn giờ, thế mà họ đã leo núi cả một buổi sáng rồi.
Chu Diệc Mạch cởi ba lô lấy ra thức ăn đã chuẩn bị sẵn.
Hai người ngồi ngay trên ghế đá bên đường giải quyết bữa trưa nhanh gọn.
Chu Noãn gặm chiếc bánh mì hình đĩa* vừa nãy tiêu hao quá nhiều thể lực khiến cô rất đói bụng, cảm giác có thể ăn được cả con trâu.
Em làm thế người ta sẽ hoài nghi anh bạc đãi vợ mất." Chu Diệc Mạch trêu đùa.
Chu Noãn lè lưỡi.
Ngồi trên ghế đá nhìn xuống, Chu Noãn có thể thấy lều trại chen chúc dưới chân núi. Cô tìm kiếm hai căn lều của họ rồi hoa tay múa chân chỉ cho anh xem, chỉ nhỏ bằng móng tay cái thôi đấy.
Khoảng cách quá xa, hoàn toàn không thấy rõ người.
"Nghỉ ngơi một lát nữa rồi chúng ta lên đường." Chu Diệc Mạch nói.
"Vâng." Chu Noãn đồng ý.
Bữa trưa ngắn ngủi qua đi, Chu Diệc Mạch và Chu Noãn tiếp tục leo, hai người tay trong tay, đi từng bước một về phía trước.
"Em lạnh không?" Chu Diệc Mạch hỏi Chu Noãn, mặt cô đã lạnh cứng lại rồi.
Chu Noãn lắc đầu, thực ra chân cô hơi khó chịu, nhưng cô cũng không để trong lòng.
Bữa trưa giải quyết qua loa, Trương Tuần và Thẩm Trạch cũng tranh thủ câu cá ở hồ Thanh Sơn, nhân tiện thêm thức ăn cho bữa tối.
Lớp nước trên cùng đã đóng băng kín mít, dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, hai người bọn họ cuối cùng cũng yên lặng ngồi trên mặt băng buông cần.
Hứa Doanh và Chu Hinh ngồi bên hồ nhìn hai người kia, lúc này hai người trầm tĩnh nhã nhặn, không sôi nổi như bình thường.
Những cô gái đến cắm trại khác tụ tập lại gần họ, trong lòng âm thầm gào thét.
Tuế Tuế vui vẻ chạy tới chạy lui giữa Thẩm Trạch và Trương Tuần. Thấy con bé chạy tới chạy lui, Trương Tuần bèn lấy một tay nâng lên, chọc cho bé cười khanh khách.
Trương Tuần một tay ôm lấy Tuế Tuế về lại lều, anh ta đi tới trước mặt Hứa Doanh và Chu Hinh, thấy Chu Hinh không tiện lắm bèn nói với Hứa Doanh: "Đưa tay ra."
Hứa Doanh lướt mắt qua Tuế Tuế, cảnh giác hỏi: "Làm gì?"
Trương Tuần chỉ chỉ Tuế Tuế, ý bảo cô trông bé một lát.
"Tớ không muốn." Hứa Doanh thẳng thừng cự tuyệt.
Cô có thành kiến với Tuế Tuế, còn hơn cả với Chu Noãn nữa. Chủ yếu là vì mẹ của Tuế Tuế, Dương Tình Thiên.
Trương Tuần cũng không quan tâm, anh ta đẩy Tuế Tuế đến bên người Hứa Doanh, cười nói: "Mấy tuổi rồi còn đi so đo với một đứa bé hả."
Hứa Doanh giương mắt nhìn không biết phải làm sao, chưa gì Tuế Tuế đã bị nhét vào lòng cô.
Trương Tuần dự định đi về khu vực câu cá, lại không yên tâm quay đầu lại nhìn Hứa Doanh. Chu Hinh len lén ra dấu "OK" để anh ta yên tâm.
Trương Tuần gật đầu, tay đút vào túi quần, tiếp tục quay về câu cá.
Trương Tuần lại lần nữa ngồi lên băng ghế nhỏ, thi thoảng lại quay đầu nhìn.
Thẩm Trạch cười nhạo: "Sao thế, muốn làm người tốt chứ gì, cậu không sợ Tiểu Doanh ném con bé vào nước à?"
Trương Tuần không thèm lên tiếng.
Thẩm Trạch thấy anh ta không quan tâm đến mình thì cũng không tự tìm mất mặt nữa.
Mặc dù Trương Tuần không mấy quen thuộc với Tuế Tuế nhưng anh ta vẫn hiểu rõ ngọn nguồn câu chuyện giữa Hứa Doanh và Dương Tình Thiên. Khi đó cả hai người họ đều yêu Chu Diệc Mạch, cuối cùng lại lưỡng bại câu thương*.
* Chú thích: Cả hai cùng bị thương tích, tranh đấu mà không bên nào có được lợi gì
Trương Tuần bỗng cười nhạt rồi lắc đầu, tên Chu Diệc Mạch này đối tốt với mọi người, duy chỉ tàn nhẫn với bản thân.
Rốt cuộc cậu ta với Chu Noãn là gặp dịp thì chơi hay mưa dầm thấm lâu?
"A Tuân! Đừng đờ ra thế! Cắn câu rồi! Cắn câu rồi! Cắn câu rồi hiểu không!"Thẩm Trạch kêu ầm lên.
Trương Tuần lập tức thu cần, trống không.
"Cá đều bị cậu hù chạy cả rồi!" Trương Tuần nhìn cần câu bạc oán hận.
"Rõ ràng là do cậu ngẩn người!"
"Cậu đừng nói chuyện nữa đi, ồn ào quá." Trương Tuân ra vẻ thanh cao nói.
"Cậu mới ồn ào ấy, cả nhà cậu đều ồn ào!"
Thẩm trạch vừa gào, Thanh Sơn cũng run lẩy bẩy.
Thẩm Trạch: Oan quá T_T.
Chu Diệc Mạch đưa Chu Noãn leo lên Thanh Sơn, tới một ngôi miếu thờ. Tuy ngôi miếu không lớn nhưng nhìn tro tàn trong vò hương cũng rõ hàng năm có không ít người đến dâng hương
Chu Noãn và Chu Diệc Mạch đi qua gò đá, vòng qua cây trăm tuổi tới cổng chính.
Nghênh đón bọn họ là một sư thầy lớn tuổi, ông thành kính cúi đầu chào họ.
"Thí chủ lại đến rồi." Sư thầy cười nhìn Chu Diệc Mạch rồi nói.
Chu Noãn không ngờ Chu Diệc Mạch lại thường xuyên đến chỗ như vậy.
Chu Noãn dịu dàng hỏi: "Diệc Mạch, anh vẫn luôn tới nơi này sao?"
Chu Diệc Mạch gật đầu đáp lại cô.
Trước nay Chu Noãn vẫn luôn nghĩ anh là người tôn trọng nhưng tránh xa* Phật pháp. Anh sống làm ngành khoa học, sao có thể đến những nơi thế này được.
* Chú thích: Nguyên bản là "kính nhi viễn chi".
Sư thầy đưa cho mỗi người một nén nhang, Chu Diệc Mạch thành kính cúi đầu, sau đó cắm hương vào trong lọ hương phía trước.
Chu Noãn cũng làm theo anh, nhắm mắt lại, trong lòng lẩm nhẩm mấy câu, rồi bái lạy, cắm hương.
Ra khỏi miếu chính, Chu Noãn hỏi: "Đây chính là nơi anh muốn dẫn em tới à?"
Chu Noãn cho rằng Chu Diệc Mạch sẽ nói đúng, ai dè anh lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: "Không phải."
Anh nắm lấy tay Chu Noãn dẫn cô đến chỗ khác, mười ngón tay đan vào nhau.
Chu Noãn nghe thấy tiếng chuông gió, đi qua một bức tường chắn cao, lọt vào tầm mắt chính là một đại thụ che trời.
Nhưng vách đá vạn trượng bên cái cây đã hoàn toàn hấp dẫn sự chú ý của cô.
Để an toàn cho du khách, nơi đây có hàng rào bảo hộ.
Trên cây treo rất nhiều chuông gió kèm bảng gỗ*, chuông gió dùng tơ hồng buộc lại tung bay theo gió, trên bảng gỗ viết bao ước vọng của khách đến thăm.
Giờ phút này, nơi đây chỉ có Chu Noãn và Chu Diệc Mạch.
Chu Noãn ngẩng đầu, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu lên gương mặt dịu dàng, cô nở nụ cười ấm áp.
Chu Diệc Mạch đứng sau lưng cô lẳng lặng nhìn, thật đẹp.
"Noãn Noãn, lại đây." Chu Diệc Mạch gọi cô.
Khi Chu Noãn trở lại bên cạnh anh, trên tay Chu Diệc Mạch xuất hiện hai chiếc chuông gió.
"Em có mong ước gì thì viết ra đây đi." Anh thản nhiên nói, ngón tay thon dài đưa bút cho cô.
Chu Noãn lấy một chiếc chuông gió, viết rất nhanh rồi giấu sau lưng không cho anh thấy.
Chu Diệc Mạch suy tư một lúc rồi mới bắt đầu viết.
"Làm thế nào để treo lên đây?" Chu Noãn hỏi.
"Không phải treo mà là ném." Chu Diệc Mạch kiên nhẫn trả lời cô.
"Nhỡ không ném tới thì sao?"
Chu Noãn sợ sẽ rơi xuống vách đá, có khi dì quét rác dưới đó còn đang đếm bảng gỗ đấy chứ.
Chu Noãn tội nghiệp nhìn tấm bảng gỗ.
"Không đâu." Chu Diệc Mạch kiên định nói.
Anh thuận tay ném một cái, tấm bảng gỗ dễ dàng treo trên ngọn cây.
Chu Noãn chần chừ không ném, nhỡ rơi xuống thật thì làm sao bây giờ.
"Bà Chu, cầm lâu không linh đâu đấy." Chu Diệc Mạch doạ dẫm.
Chu Noãn nghe vậy thì sốt ruột, mặc kệ hết thảy, cứ thế mà ném lên.
Chuông gió không treo lên ngay mà sượt qua vài nhánh cây, thế mà vẫn chưa giảm tốc. Đến khi gần như không còn càng cây nào ở dưới nữa mới hạ cánh xuống một nhành cây khô. Cuối cùng Chu Noãn cũng thở phào yên tâm.
"Em/Anh ước gì thế?"
Hai người đồng thời cất tiếng hỏi, cũng đồng thời bật cười.
Bình an như vậy, còn cầu gì nữa
Mấy sau, Chu Noãn trốn tránh khắp nơi, Chu Diệc Mạch cũng không ngừng theo đuổi.
Chu Noãn trốn Chu Diệc Mạch, một thân một mình về lại nơi đây. Cô lại đi đến tàng cây trăm tuổi trên Thanh Sơn này tìm lại chiếc chuông gió nguyện cầu năm nào, nhưng cành cây yếu ớt kia không biết đã gãy tự bao giờ.
Một mình cô đứng dưới tàng cây, cảm khái vật đã không phải của mình thì sẽ mãi không thuộc về mình. Người bên cạnh còn không biết nơi đâu, huống chi một chiếc chuông gió nhỏ bé.
Nhưng cô nào biết trong mấy năm cô không ở đây, khi nào Chu Diệc Mạch cũng đứng cầu nguyện ngay nơi cô đang đứng.
Anh thành kính cầu khẩn, Chu Noãn, em phải bình yên.
Ai nào biết được ai là mối nợ mình mang, có tránh cũng không khỏi.
Cuối cùng anh cũng mang được cô trở về.