Chủ nhật, tháng Tám, giữa trưa. Ánh mặt trời chói chang, bầu trời trong vắt, những vầng mây trùng điệp, nhàn nhạt mờ ảo. Thư Duy đi dọc theo bờ tường đỏ, bên trong tường rào là sân bóng rổ, tiếng bóng từng nhịp từng nhịp đập xuống mặt đất, nghe thật đơn độc trong cái buổi trưa tĩnh lặng hiếm hoi này.
Thư Duy vòng qua sân bóng rổ chỉ có một bé trai đang chơi bóng, đi đến phòng học. Toàn bộ các băng ngồi đã được lật gác lên mặt bàn, ánh mặt trời từ cửa gỗ rọi vào, những hạt bụi nhỏ bay nhè nhẹ trong từng vạt nắng. Thư Duy nheo mắt, đếm từng hàng từng hàng, đếm tới vị trí hàng thứ tư bên trái, đi tới, ngón tay lướt qua bề mặt bàn, trên lớp bụi bặm thật mỏng vẽ lên đường nét một khuôn mặt, kế tiếp là hai hàng lông mày, dài mảnh tinh tế mà hơi nhếch lên. . .
“Lông mày viễn sơn dài đậm, tinh tế lại thanh thoát. Gió xuân khẽ thổi, tiếng cười như chuông ngân.”
“Thưa thầy, lông mày viễn sơn là như thế nào?”
“Lông mày viễn sơn tinh tế mà hơi nhếch lên, màu sắc hơi nhạt, thanh tú sáng sủa.” Thầy giáo đi tới hàng cuối cùng, vừa lúc dừng lại trước mặt Thư Duy, nhìn cô một cái, cười: “A, mọi người xem, của Thư Duy chính là loại lông mày viễn sơn.”
Thư Duy sợ hết hồn, ngơ ngác ngẩng đầu lên, bỗng phát hiện cơ hồ tất cả mọi người đều quay đầu lại, ai nấy đều nhìn cô, vì vậy mà bóng lưng của cậu trở nên nổi bật, người nam sinh hàng bên trái thứ tư kia, cậu không quay đầu lại. Cậu tên Lâm Tĩnh Hòa.
Trường học sắp xây thêm dãy nhà mới, phía bên đó là một mảnh đất công trường lộn xộn. Trời vào thu hoàng hôn thường tới sớm, trong không khí có chút lạnh lẽo nhẹ nhàng rung động, ánh mặt trời tà tà chiếu vào bùn đất bức xạ qua làn kính phản chiếu lên làm mái tóc Thư Duy biến thành màu nâu đậm, cô đang cầm một quyển sách, đắm chìm ở quần đảo Gia Nạp Lợi, nơi có loại y phục rực rỡ của các tinh linh trong chuyện xưa.
“Lâm Tĩnh Hòa!” Thanh âm giòn sáng, là Phương Đinh. Phương Đinh là lớp trưởng, cũng là hoa hậu của lớp. Tóc xoăn tự nhiên, rũ xuống trước vầng trán cao rộng, ánh mắt tinh tế, phảng phất lúc nào cũng như có ánh mặt trời ẩn bên trong.
“Ơi.” Lâm Tĩnh Hòa xoay người, thần sắc hờ hững đứng ở nơi đó. Cậu cũng giống như đại đa số nam sinh trung học khác, tứ chi ốm nhỏ vẫn chưa phát triển chắc khỏe, bàn chân lại to lóng ngóng. Lâm Tĩnh Hòa tuyệt không đẹp trai, nhưng cậu vẫn là nam sinh được hoan nghênh nhất trong lớp.
“Lâm Tĩnh Hòa bạn nghe đây, mình muốn làm bạn gái của bạn.”
Lâm Tĩnh Hòa đứng trong ánh tà dương, bóng bị kéo đến rất dài rất dài. Phương Đinh nghênh ngang nhìn thẳng vào cậu, hoàn toàn không sợ hãi. Thư Duy nhìn chăm chú mãi vào một trang sách, cực kỳ lâu.
Vẻ mặt Lâm Tĩnh Hòa lãnh đạm: “Không được.”
Phương Đinh nhướng mày, ánh mắt tinh tế nheo lại quan sát cậu. Một hồi lâu mới xoay người đi mất, thở ra một hơi dài, giòn sáng, bó tóc xoăn tự nhiên cột thành đuôi ngựa ở trên cổ run lên một cái. Lâm Tĩnh Hòa hai tay bỏ trong túi quần đứng một hồi, cũng thở ra một cái, nhẹ nhàng mà to rõ.
Lúc Lâm Tĩnh Hòa bước qua bậc cửa lớn cước bộ chợt chần chờ một chút, kế đó trực tiếp hướng phía trước đi tới. Thư Duy nắm chặt một trang sách, đã sớm không nhìn thấy trên chữ viết có một dấu tay ẩm ướt. Lâm Tĩnh Hòa thở dài so với Phương Đinh vẫn hay hơn, cô nghĩ.
Tháng sáu hoa phượng nở, tháng bảy khúc hát cáo biệt du dương, tháng tám, tháng tám là một tháng tịch mịch. Cuộc thi tốt nghiệp trung học kết thúc, phảng phất như cũng vừa kết thúc một thời đại, vào kì nghỉ hè sân trường trở nên trống trải tịch mịch, để lại cho người ta một nỗi phiền muộn lại hốt hoảng. Thư Duy đi tới bên ngoài bờ tường trắng loá ánh nắng, nhìn một thân ảnh cô đơn trên sân bóng rổ ——— Lâm Tĩnh hòa.
Cô đi tới bên sân, lặng lẽ ngồi xuống nhìn cậu chơi bóng. Mồ hôi cậu túa ra, phản xạ ánh mặt trời, trong suốt thấu lượng, mắt cá chân gồ lên lộ ra phấn trên của đôi giầy chơi bóng màu lam, cậu đi bóng nhìn rất hay. Các bạn nữ đều nói, Lâm Tĩnh Hòa là nam sinh giống nam sinh năm 3 cao trung nhất. Ai nói không phải nào, Thư Duy cười.
Lâm Tĩnh Hòa dừng lại lau mồ hôi trên trán, chợt xoay đầu lại, đưa mắt nhìn Thư Duy một hồi, Thư Duy gật đầu với cậu một cái, cậu cũng gật đầu một cái, ai cũng không lên tiếng. Những ngày hè rất nhanh đã sắp trôi qua rồi.