Đoan Ngọ không phải ngày lễ náo nhiệt, nhưng Đoan Ngọ năm nay Tư Đồ gia cho mời hết những hào kiệt võ lâm trong thành đến chung vui, chỉ nghe thôi đã cảm thấy có gì đó rất quan trọng.
Đường Linh Nhi đi cùng phụ thân Đường gia bảo chủ, nhiều lần ngó trước nhìn sau tìm kiếm Tư Đồ Lạc Kiếm mà không gặp.
Tư Đồ Thạc Lưu xem bộ dạng thập thò của nàng là hiểu, gọi tới nói: “Nhị đệ đang đi mời nhị vị bá phụ, sắp sửa đến rồi.”
Đường Linh Nhi vui vẻ cảm tạ y rồi chạy đi.
Hà Hoan lắc đầu: “Nhị đệ đã có Tiểu Khê, chàng như vậy là đang dệt sai mộng cho nàng ta.”
“Ai nói có chính thê rồi thì không thể cưới thêm thiếp thất? Đường gia bảo đó thanh danh không nhỏ đâu.
Nhị vị thúc phụ của chúng ta còn phải kiêng nể, nói gì nhị đệ?”
Hà Hoan mặt mày ủ rũ: “Đừng tưởng ta không đọc được lòng chàng.
Chàng chỉ muốn gây thêm chuyện cho loạn thôi.”
Lát sau, Tư Đồ Thoại Lương và Tư Đồ Bạch Kỳ cùng vào sảnh, theo sau có Tư Đồ Lạc Kiếm và Cung Tiểu Khê.
Tư Đồ Thoại Lương nhìn quanh rồi hỏi Tư Đồ Thạc Lưu: “Cung huynh chưa đến sao?”
Tư Đồ Thạc Lưu lắc đầu.
Hà Hoan lên tiếng: “Đã sắp xếp xe ngựa đến đón Cung lão gia và Cung phu nhân, có lẽ là trên đường chậm trễ một chút.”
Tư Đồ Thoại Lương và Tư Đồ Bạch Kỳ cùng tiến lại bàn lớn dành cho gia chủ ngồi.
Tư Đồ Lạc Kiếm bảo Cung Tiểu Khê ngồi cạnh họ.
Cung Tiểu Khê sượng trân nói nhỏ: “Ngươi tha cho ta.
Ngươi sợ ngũ bá phụ của ngươi không có ai để cằn nhằn sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm bỏ mặc, đẩy hắn lại bàn ngồi xuống, rồi nói: “Ta đi tiếp đãi khách khứa một chút.”
Cung Tiểu Khê ưỡn ngực thẳng lưng ngồi ngay ngắn.
Phen này hắn toi rồi.
Tư Đồ Bạch Kỳ chỉ vào thức ăn nói: “Tiểu Khê, cháu thích ăn nhất mà.
Nào, cứ tự nhiên ăn đi.”
Cung Tiểu Khê nghiêng đầu cười gượng với Tư Đồ Bạch Kỳ, may mà hắn không hấp ta hấp tấp gắp đũa, vì liền sau đó lại nghe Tư Đồ Thoại Lương nói: “Tiệc còn chưa bắt đầu.”
Ý ông ta là nếu giờ Cung Tiểu Khê gắp bậy gắp bạ, lát nữa khách khứa ngồi ở bàn này đến đủ thì ai mà dám ăn? Cung Tiểu Khê đương nhiên cũng không vô lễ đến vậy.
Tư Đồ Bạch Kỳ cướp lời Tư Đồ Thoại Lương: “Tiểu Khê còn nhỏ, đang tuổi nên ăn nhiều vào.
Ngũ ca, huynh đừng có khó tính như vậy.”
Tư Đồ Thoại Lương gắt lại: “Hai mươi ba tuổi rồi, còn nhỏ gì nữa? Đều là con nhà thế gia, nên giữ kẽ để tránh người ngoài dị nghị.”
Cung Tiểu Khê cảm thấy Tư Đồ Bạch Kỳ như còn muốn nói nữa nên mở miệng: “Cháu vẫn chưa đói.” Hắn không muốn làm ngòi hỏa dược giữa bọn họ.
Thế là chỉ biết ngồi yên thành khẩn như khách thập phương đến lễ Phật, muốn lắc đầu qua lại cũng không dám.
Trong khi hắn khổ sở thì Tư Đồ Lạc Kiếm ở đằng xa lại đang cười nói với đám nhân sĩ giang hồ.
Lúc y định rời đi chào hỏi người khác, Đường Linh Nhi bỗng chạy tới, hai má đỏ ửng gọi: “Lạc Kiếm ca ca!” Tư Đồ Lạc Kiếm gật đầu cho có lệ với nàng, muốn bước qua, nàng lại cứ đứng đó cản đường không chịu đi.
“Lạc Kiếm ca ca,” Đường Linh Nhi đưa ra một túi thơm màu đỏ, bẽn lẽn nói: “Cái này là do muội làm.
Mong là Lạc Kiếm ca ca sẽ thích.”
Tư Đồ Lạc Kiếm nhìn hình vẽ trên túi thơm.
Đó là một cặp uyên ương đang lội nước.
Y chau mày nói: “Linh Nhi, quà này ta nhận không thích hợp.
Muội tặng cho người khác đi.”
“Sao không thích hợp chứ? Là muội cố tình may vì Lạc Kiếm ca ca.”
“Hình muội thêu là uyên ương.
Ta đã thành gia rồi, sao có thể nhận túi thơm uyên ương từ nữ tử khác?” Tư Đồ Lạc Kiếm khó chịu nói thẳng rồi rẻ sang lối khác mà đi.
Đường Linh Nhi vẫn cố chấp chạy theo:
“Phụ thân muội nói Cung gia tiểu thư đã qua đời nhiều năm, vậy cũng có thể tính là hiện tại huynh chỉ có một mình, sao không chịu đón nhận tâm ý của Linh Nhi?”
Tư Đồ Lạc Kiếm đang muốn lên tiếng thì nghe ngoài cửa gia đinh báo phụ mẫu của Cung Tiểu Khê đến.
Cung Tiểu Khê nhìn chằm chằm vào Đường Linh Nhi nọ.
Tặng cả túi thơm thì hiển nhiên nam tử nào cũng hiểu ngụ ý ẩn sau là gì rồi.
Bất quá, hắn không có thời gian quan tâm thêm.
Phụ mẫu hắn vừa đến đã được mời vào bàn gia chủ.
Hắn thầm cảm tạ trời đất.
Phụ thân hắn với Tư Đồ Thoại Lương cũng coi như là bạn hợp ý đi.
Nhờ có ông mà Tư Đồ Thoại Lương sẽ bớt đi vài phần lưu tâm trên người hắn.
Tư Đồ Thạc Lưu và Hà Hoan cũng mau chóng ngồi vào bàn.
Tư Đồ Lạc Kiếm căn dặn nha hoàn đốt thêm nến, lại dọn thêm món ăn ra.
Hắn đứng ở bàn gia chủ, kính trước toàn bộ người có mặt một ly mới nói: “Đa tạ mọi người đã nể mặt Tư Đồ gia mà đến chung vui đêm nay.
Trước khi nhập tiệc, ta có một chuyện muốn tuyên bố.
Năm năm trước, có lời đồn nói rằng ta cùng với Cung gia nhị tiểu thư Cung Tiểu Nhiên đã thành thân, sau đó Tiểu Nhiên qua đời, ta đến nay vẫn để tang vì nương tử nên không tái giá.
Ta thương tiếc cho cái chết của Tiểu Nhiên là thật, nhưng tin đồn dù sao cũng là tin đồn mà thôi.
Người thật sự cùng ta bái đường nên duyên phu thê là ca ca của nàng Cung Tiểu Khê.” Tư Đồ Lạc Kiếm thản nhiên kéo tay Cung Tiểu Khê đứng lên, lại nói: “Giữa bọn ta có chút hiểu lầm nên Tiểu Khê đã đi biệt suốt năm năm.
Khoảng thời gian vừa qua ta không phải để tang cho thê tử, mà là đang chờ người ấy quay trở lại bên cạnh mình.
Ta hy vọng khi chuyện này được làm rõ, những tin đồn thất thiệt kia tự khắc sẽ tiêu tan.”
Cung Tiểu Khê nghe đến đây thì kinh hồn bạt vía.
Thưa chuyện với trưởng bối chưa đủ, bây giờ Tư Đồ Lạc Kiếm còn muốn đại cáo thiên hạ sao? Thế nhưng, khi hắn nhìn biểu cảm ngơ ngác không còn gì để nói của đám khách khứa, mới phát hiện người đáng thương nhất trong buổi tiệc này chưa hẳn có mỗi hắn.
Ngay cả cô nương Đường Linh Nhi yêu thích Tư Đồ Lạc Kiếm cũng chết lặng tại chỗ, chưa kịp khép môi lại, để lộ hàm răng trắng ngà đang cứng đờ.
Thật lâu sau mới có một người nhớ đến việc nâng chén rượu lên cao nói: “Chúc mừng thành chủ trùng phùng với ái nhân.”
Một đám khác bắt đầu máy móc nói theo, có vẻ rất gượng gạo.
Cũng phải thôi.
Ngay đến Cung Tiểu Khê còn chả chấp nhận nổi.
Hắn chỉ biết im lặng mà để cho Tư Đồ Lạc Kiếm gắn cái mác thành chủ phu nhân lên người mình.
Tiệc tan, Cung Tiểu Khê tiễn xong phụ mẫu hồi phủ thì bỏ về Tây Viện trước.
Dọc dường, Tư Đồ Lạc Kiếm đuổi theo chặn hắn lại.
“Tiểu Khê, ngươi nổi giận sao?”
“Vậy ngươi nghĩ ta có thể không giận sao?” Cung Tiểu Khê tức tối chỉ liên tiếp vào ngực áo Tư Đồ Lạc Kiếm.
“Ngươi có não không hả? Chuyện như vậy sao muốn công bố liền công bố?”
Tư Đồ Lạc Kiếm cũng kích động: “Lẽ nào ngươi muốn chúng ta cứ mơ mơ hồ hồ như thế? Người bên ngoài thậm chí còn chẳng biết ngươi là gì của ta, mà khi họ hỏi, ngươi cũng chẳng muốn nói còn gì? Ta chỉ là muốn mọi thứ danh chính ngôn thuận, sao ngươi lại giận chứ?”
Cung Tiểu Khê đuối lý.
Phải rồi.
Tại sao hắn lại giận chứ? Lẽ ra hắn còn phải vui vì Tư Đồ Lạc Kiếm đã lo nghĩ thay cho danh dự của hắn.
Sau này hắn không cần ở trước mặt người khác ấp a ấp úng khi bị hỏi về quan hệ với y.
Vậy thì…tại sao hắn lại giận? Cung Tiểu Khê bước lùi.
Hắn giận là vì ngay từ đầu hắn đã không có ý định ở lại Tư Đồ phủ này.
Hắn nghĩ không ai biết gì về bọn họ mới là tốt nhất.
Nếu thế khi hắn rời đi, Tư Đồ Lạc Kiếm chỉ cần kiếm một ai khác thay thế hắn.
Quá khứ vấy bẩn giữa hai người sẽ không làm ảnh hưởng tới tiền đồ tươi sáng của y.
Nhưng giờ, tất cả đảo lộn rồi.
Tư Đồ Lạc Kiếm làm thế này thì sau khi hắn đi, y làm sao mà đối diện được với những lời thị phi bên ngoài?
“Tiểu Khê, ngươi không muốn ở bên cạnh ta?”
Cung Tiểu Khê hoang mang, rồi chợt ngẩng đầu: “Vậy ngươi nói, ngươi vì sao lại muốn ở cạnh ta? Trách nhiệm sao? Chúng ta đều trưởng thành cả.
Một đêm mua vui, cả hai cùng có lợi.
Ta không cần ngươi chịu trách nhiệm, tại sao ngươi cứ cố chấp ôm lấy vào người?”
Tư Đồ Lạc Kiếm hít sâu, trong đáy mắt hiện lên sự bất lực: “Ngươi nói đúng, đều là người trưởng thành cả.
Cứ xem như ta có một đêm hoang đường thì cũng chỉ cần dùng tiền bù đắp là được.
Tư Đồ gia có rất nhiều tiền, muốn mua ai lại không mua nổi? Nhưng mà Tiểu Khê, không phải chỉ có vậy.
Sau khi ngươi đi, ta đã suy nghĩ rất nhiều lần về đêm đó.
Có lẽ không phải với bất cứ ai cũng được.
Nếu đêm đó không phải ngươi, ta chắc chắn là sẽ kiềm chế tốt hơn.
Do đó…”
“Do đó???”
“Ta nghĩ là khi đó…ta thích ngươi mà chưa nhận ra.
Không hoàn toàn là do thuốc.
Chỉ vì là ngươi nên mới có chuyện đó xảy ra.”
Cung Tiểu Khê méo mó cả mặt mày.
Hắn bây giờ so với bộ dạng khi nãy của Đường Linh Nhi càng xấu xí hơn gấp bội.
Hắn cố sắp xếp lại trình tự một chút:
“Ý ngươi là…ngươi nghĩ thích muội muội ta nhưng lầm lẫn.
Người ngươi thích là ta sao?”
Tư Đồ Lạc Kiếm gật đầu chắc nịch mà không cần suy nghĩ.
Chuyện này y đã suy nghĩ suốt năm năm, quá đủ để tìm ra đáp án minh bạch nhất.
“Tiểu Khê, ngươi cũng thích ta mà, phải không?”
Cung Tiểu Khê đột nhiên ôm trán cười lớn.
Hắn cười ra nước mắt, thật sự là có nước mắt nhỏ xuống:
“Tư Đồ thành chủ, ngươi thật khôi hài.
Ta quả thật rất thích ngươi, nhưng thế thì sao? Năm ấy khi nghe tin ngươi đồng ý chuyện hôn sự, có biết là khiến ta đau như chết đi? Ta tự nói với mình phải mạnh mẽ lên.
Ta là nam nhân, ta không phải nữ nhân, bị thất tình sẽ không chết nổi.
Ta vốn đã chấp nhận đứng ngoài cuộc chúc phúc cho hai người, không ngờ được muội muội ta đột ngột ra đi.
Ta chỉ đành giả dạng muội muội hoàn thành cho xong ngày hôn lễ, để ngươi không phải chịu tiếng xấu khắc chết thê tử còn chưa qua cửa.
Thế nhưng đêm đó ngươi trúng thuốc, như hổ báo xông vào ta.
Ta ở dưới thân ngươi đau đớn thế nào ngươi biết không? Ta đau không chỉ ở thể xác, mà còn ở tâm hồn, vậy mà ta vẫn phải ráng nhịn.
Bởi vì ta thực thích ngươi.
Ta từ nhỏ tới lớn đều ở bên cạnh ngươi.
Ta không thể nào bỏ mặc ngươi tự sinh tự diệt vào giây phút đó.
Ta đã nghĩ…”.