Ba Lần Xem Phim

Ánh nắng chói chang bỏng rát giữa hè hòa tan trên khuôn mặt tươi cười của hai cậu con trai vui vẻ, sau khi về nhà, bởi vì chưa làm xong bài tập mà đã chạy đi chơi, lại cũng không nói cho người trong nhà, hai người đều bị tụng một bài kinh ngắn. Nhưng nếu so với vui vẻ ngày hôm nay, điều đó cũng không đáng một hạt cát.

Nhiều năm sau, Triệu Cẩn Ngôn thở dài, trong đời lão tử lần đầu tiên bỏ tiền mời người xem phim, sao thế nào lại mời đúng một thằng con trai!

Hà Bồi cợt nhả, gì chứ, anh cũng có bỏ tiền ra mà.

Triệu Cẩn Ngôn trừng mắt, thí! Chỉ bỏ ra tiền mua hai cây kem, vậy mà còn mặt mũi kể công hả?!

Hà Bồi vuốt cái mũi cười mỉa.

Năm Triệu Cẩn Ngôn hai mươi tuổi, bọn họ lại đi xem bộ phim thứ hai.

Khi đó Hà Bồi học cấp ba, học tập khẩn trương công khóa bận rộn, khi so ra, lúc này Triệu Cẩn Ngôn đã là sinh viên đại học năm hai, thật sự là một người rảnh rỗi.

“Em cũng trải qua cuộc sống như vậy thôi mà.” Triệu Cẩn Ngôn cười tủm tỉm nhìn Hà Bồi, sau khi ăn cơm chiều bưng một đĩa hoa quả đi vào phòng cậu, “Cố gắng hai tháng, cái gì cũng ổn thôi.”

“Em từng trải đương nhiên nói thoải mái như vậy.” Hà Bồi căm giận chọc một miếng lê nhét vào miệng, “Đứng nói chuyện không đau thắt lưng hả!”


“Anh là học sinh năng khiếu thể dục, có thể được cộng điểm, thật không rõ anh sợ cái gì.” Triệu Cẩn Ngôn vừa tức vừa buồn cười, anh còn hâm mộ Hà Bồi nữa, nếu năm đó anh cũng có thể dựa vào năng khiếu thể dục mà được cộng điểm, thì bây giờ đã không vào học ở ngôi trường hiện tại này.

“Anh muốn thi vào cái trường mà em đang học kia!” Hà Bồi nói.

Triệu Cẩn Ngôn giật mình trong lòng, chẳng lẽ là…

“Bởi vì Cận Vi Vi muốn thi vào trường của em.”

Trái tim Triệu Cẩn Ngôn lập tức lạnh đi.

Cận Vi Vi sao, anh biết, là bạn gái Hà Bồi, anh có nhìn thấy ảnh chụp của cô gái kia ở trong ví Hà Bồi. Rất thanh tú, thoạt nhìn cũng rất xứng đôi với Hà Bồi.

Triệu Cẩn Ngôn không muốn nói chuyện, thấy Hà Bồi ăn coi như xong rồi liền bưng chén đĩa đi ra ngoài.

Bọn họ là quan hệ gì? Anh em bà con.

Không hơn.


Vào nghỉ hè năm cuối cấp ba, Hà Bồi thất tình, buổi tối tháng bảy nóng làm cho người ta không ngủ được, cậu đi bộ từng vòng từng vòng quanh sân thể dọc theo tiểu khu.

Triệu Cẩn Ngôn rất đau lòng, nhưng cũng không biết nói cái gì hữu dụng để giảm bớt buồn bực trong lòng cậu.

Hà Bồi chỉ vào một nơi rất xa: “Nhà Vi Vi sẽ sống ở nơi đó, em biết không?”

Triệu Cẩn Ngôn làm ra vẻ nhìn nhìn, không phát biểu ý kiến để tránh kích thích đến người nào đó.

“Anh nghĩ là… Cô ấy nói đùa thôi…” Hà Bồi thì thào nói, “Không nghĩ tới là thật, là thật…”

“Về sau sẽ có người tốt hơn.” Triệu Cẩn Ngôn ngốc nghếch an ủi cậu.

“Về sau bạn gái của anh, bằng một nửa của cô ấy anh cũng thấy đủ rồi.” Hà Bồi cúi đầu, khẽ cắn môi, “Không, là một phần ba anh cũng sẽ chọn.”

“Anh bị thần kinh…”

“Em không biết anh yêu cô ấy nhiều thế nào đâu.” Hà Bồi thống khổ nhìn anh, “Ba năm… Em biết không, ba năm.”

Triệu Cẩn Ngôn nghĩ em không biết, nhưng em cảm thấy bi ai cho bạn gái sau này của anh.

Ai lại đồng ý làm thế thân một phần ba của người khác chứ.

Buổi tối hôm đó bọn họ lại đi xem một bộ phim, Hà Bồi đề nghị, Triệu Cẩn Ngôn chỉ là người tiếp khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận