Editor: YuuNếu có một ngày, một ngày nhạt nhẽo đến vô vị, một ngày mà gió nhẹ mây hờ hững trôi, bạn đi bộ trên một con đường, thậm chí còn không nhớ rõ nơi này là ở đâu.
Bạn nghiêng thân mình, nói chuyện cười đùa vui vẻ với những người bạn của mình.
Vào lúc này, một ai đó đột nhiên xuất hiện trước mặt bạn.
Mà người này, bảy năm không gặp.
Bạn thậm chí còn không biết mở miệng nói xin chào như thế nào.
Liệu bạn sẽ kéo khóe miệng lên, nở một nụ cười cứng ngắc, hay là giả vờ người trước mặt bạn chỉ là không khí và bỏ qua nó?
Thật ra, đã không có chuyện gì xảy ra cả.
Bởi vì nó xảy ra nhanh đến nỗi Vân Khê còn không có thời gian để nghĩ về nó.
Cứ như vậy mà gặp gỡ Sở Mặc.
Một gương mặt đã từng vô cùng quen thuộc, nhưng hiện tại lại vô cùng xa lạ.
Trái tim cô không ngừng trùng xuống.
Rõ ràng trong bảy năm qua, trong giấc mộng vào những đêm khuya tĩnh lặng, cô vẫn thường mơ mình sẽ gặp lại một người bạn cũ, vào ngày nào đó, thời gian nào đó.
Cậu sẽ trở thành người như thế nào, cậu sẽ mặc quần áo màu gì, có phải kiểu tóc cũng thay đổi rồi không.
Dáng người sẽ như thế nào, trở nên béo hơn hay là gầy đi.
Những chi tiết này cô đã từng xem xét rất cẩn thận.
Nhưng lại không nghĩ tới tất cả mọi chuyện đều diễn ra thình lình như vậy.
Ánh đèn trên trần nhà làm tầm nhìn của Vân Khê có chút rối loạn.
Toàn bộ hội trường dường như tĩnh lặng lại, thậm chí Vân Khê còn có thể nghe rõ được nhịp tim nặng nề mà thong thả của mình.
Dường như cậu đã cao hơn trước, chắc cũng phải đến 1m85, ít nhất Vân Khê mang giày cao gót mười phân cũng đủ để cao bằng vai cậu.
Vóc dáng dường như cao lớn hơn, bờ vai cũng vững chãi hơn, tóc hai bên thái dương cũng đã được cạo đi.
Mà bộ quần áo cậu đang mặc trên người cũng không còn là của một thương hiệu thời trang không nổi tiếng nữa, mà là bộ tây trang sang trọng.
Đôi chân dài của cậu được bao bọc bởi quần tây tối màu, tay áo cũng được sắn gọn gàng lên khuỷu tay, để lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền và cánh tay rắn rỏi vì tập thể dục quanh năm.
Cậu không đeo cà vạt, hai cúc áo trên cùng được mở ra, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp màu mật ong săn chắc ẩn dưới lớp áo sơ mi.
Cậu đã thay đổi, lại như thể một chút cũng không thay đổi.
Nó giống như một khung hình đã được đóng băng trong bảy năm qua.
Chính lúc này, bộ não của Vân Khê dường như bị cắt ngắn lại.
Những hình ảnh trong quá khứ giống như cưỡi ngựa xem hoa, lóe lên trong tâm trí cô.
Cô đã nhớ ra.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, ý cười dạt dào trên môi: “Tiểu Thiên Nga, tôi không biết viết.”
Cậu thản nhiên giơ tay lên, đặt trên vai cô, nói một cách ngạo nghễ với nam sinh khác: “Của tôi.”
Còn cả lúc cậu vươn vai trong cơn buồn ngủ sau khi nghe thấy tiếng chuông tan học.
Cậu cũng không quên rót đầy nước ấm cho Vân Khê, rồi nói: “Lúc nào đến giờ thể dục thì gọi tôi.” Nói xong liền nằm ra bàn mà ngủ.
Những ký ức của bảy năm qua.
Bảy năm.
Sẽ có bao nhiêu cái bảy năm trong cuộc đời này chứ.
Bảy năm trước, khi đang học lớp 12, Vân Khê đeo tai nghe, nghe bài hát 《 Tình đầu 》 của Vương Tâm Lăng
“Mối tình đầu xen lẫn cùng sự xấu xa và tốt đẹp nơi anh, hằn lại như vết xăm nơi lồng ngực, là dấu hiệu mãi mãi chẳng thể phai nhòa, hòa quyện cùng nhịp thở nơi em, mãi đến khi con tim này ngừng đập.”
Đúng vậy, Sở Mặc giống như vết xăm in hằn nơi lồng ngực cô, thâm nhập vào xương cốt, vào da, vào máu, đi theo hơi thở của cô, theo nhịp tim đập, cô chỉ nghĩ về cậu như thói quen và sở thích của mình.
Mà bây giờ, cậu, thật sự tồn tại, và đang đứng ngay trước mắt cô.
Thế giới của cô lập tức giống như mưa rơi trên sa mạc, gỗ khô gặp được mùa xuân.
Cũng như Sở Mặc gặp Vân Khê.
Trong nháy mắt, Vân Khê nghĩ rằng cô đã quay trở lại bảy năm trước.
Cô vẫn ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới đếm lên, mà cậu thì ngồi ở sau cô, chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm vào đuôi tóc cô.
Sau đó, cô sẽ quay đầu lại, đôi mắt mở lớn, hờn dỗi nói với cậu: “Sở Mặc, cậu làm gì vậy!”
Mà cậu sẽ gợi lên một nụ cười bất cần đời, uể oải trả lời lại: “Hả? Làm gì đâu.”
Những ngày như vậy dường như là của một thế giới xa vời nào đó.
Mà bây giờ.
Cậu vẫn ngồi một cách tùy ý trên ghế như vậy, chỉ là người phía trước không còn là cô nữa, mà xung quanh là bạn học vây kín quanh cậu.
Mọi người đều như cố tình lại vô tình ngồi xung quanh cậu, không biết bọn họ đang nói gì.
Mà cậu vẫn giống như trước, xa cách.
Cho đến khi cậu nhìn thấy cô bước vào.
Sở Mặc lập tức đứng dậy.
“Hứa Vân Khê…” Cậu gọi tên cô, giọng nói có chút khàn khàn không nói nên lời.
Cô nhìn thẳng vào Sở Mặc ngồi cách đó không xa, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Những lời muốn nói đã tới đầu môi, nhưng cuối cùng cô chỉ lịch sự nói bốn từ: “Đã lâu không gặp.”
Nhưng, dường như cô đã phải dùng toàn bộ sức lực của mình mới có thể nói ra được bốn chữ đó.
Nói câu đó xong, Vân Khê cảm thấy sức mạnh của cơ thể mình dường như bị đào rỗng, vết thương nơi con tim sắp được chữa lành, lại một lần nữa bị người khác đào lên, máu tươi chảy ra đầm đìa.
Vô tình, mà lại tàn nhẫn.
Toàn bộ hội trường đều đột nhiên im bặt.
Mọi người đều vô thức mà nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.
Sau đó, dường như ý thức được, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ mà không ồn ào náo động lên.
“Này, anh Mặc, nhiều năm đã không gặp, vậy mà anh vẫn đẹp trai giống hồi trước.” Một người bạn trong lớp tâng bốc cậu: “Mau tới đây, bông hoa của lớp chúng ta năm đó, mau ngồi đây với bọn tớ.
Vân Khê, cũng đã lâu rồi không gặp, cậu vẫn đẹp như vậy.”
“Đúng rồi, Vân Khê, mau ngồi xuống đây, chúng ta ôn lại kỷ niệm một chút.
Hồi lớp 12 mọi người đều bận rộn chuyện học tập, còn cậu thì bận rộn chuẩn bị bài thi năng khiếu mỗi ngày, cuối cùng đều bị các bạn trong lớp xem như người lạ.
Hôm nay khó lắm cậu mới tới đây, vừa hay có thể ôn lại chuyện cũ.”
Một người bạn nào đó đến tiếp đón Vân Khê rồi yêu cầu Vân Khê ngồi vào bàn của Sở Mặc.
Chỉ là đôi chân cô dường như bị đóng cọc vào.
Cô không thể di chuyển được.
Có người khéo léo kéo chiếc ghế bên cạnh Sở Mặc ra, vẫy tay với cô, nói: “Vân Khê, cậu ngồi ở đây đi, bên này có chỗ trống…”
“Đúng vậy, tới đây cùng ôn lại chuyện cũ.
Nhiều năm không gặp như vậy, cậu đúng là càng thêm đẹp mà, làn da vẫn hoàn hảo như vậy.
Cậu đã chăm sóc nó như thế nào vậy…” Có một bạn học nữ vẫy tay với cô, kéo cô tới ngồi xuống chiếc ghế trống đó: “Mau tới đây kể với bọn tớ đi.”
Bị buộc kéo đến ngồi xuống bên cạnh Sở Mặc, đầu óc Vân Khê có chút choáng váng.
Chỉ cần cô cúi đầu xuống, cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt phả ra từ người cậu, hòa lẫn cùng mùi hormone nam tính, độc đáo của riêng cậu, vương vấn trên chóp mũi cô.
Làm cô vô thức run rẩy.
Mà bạn học nữ kia vẫn ríu rít nói không ngừng, mọi người cũng nói chuyện ồn ào với nhau.
Từ chuyện hướng dẫn ở cữ đến kinh nghiệm nuôi con rồi cách bắt giữ chồng, bọn họ nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Mà Vân Khê lại giống như đang ngồi trên đống lửa, tiếng nói chuyện của các cô ấy giống như phù du lơ lửng trong không khí bụi bặm, thậm chí còn không thể chạm đến trái tim Vân Khê.
Sở Mặc, Sở Mặc của bảy năm sau.
Vân Khê cúi đầu nghĩ đến bộ dạng vừa nhìn thấy của Sở Mặc.
Hoặc nên nói là, là cái người đang ngồi bên cạnh mình, là người mà cô chỉ cần nhẹ nhàng di chuyển cái chân trần của mình sang một chút là có thể chạm vào chân của người kia.
Sở Mặc.
Cho đến khi điện thoại trong tay đột nhiên vang lên.
Chỉ là tiếng chuông điện thoại đơn điệu, nhưng nó dường như có thể làm dây thần kinh của Vân Khê trở nên căng thẳng.
Cô đột nhiên đứng dậy.
Mọi người xung quanh đều giật mình, ngay cả Sở Mặc cũng quay đầu lại, ánh mắt như có như không quét trên người Vân Khê, khiến trái tim Vân Khê lại càng siết chặt lại.
Cô bước nhanh ra khỏi nhà hàng.
Thậm chí bước chân cũng có chút hỗn độn, cả người trở nên hốt hoảng.
Cô bước vài bước, rồi tốc độ bước chân cũng nhanh lên, như thể có ai đó đang đuổi theo ở sau cô.
Ở bên ngoài khách sạn.
Vân Khê đứng cô đơn một mình.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Vương Thu Từ: “Khê Khê, đối tượng gặp mặt hôm nay như thế nào? Là bạn học cùng lớp của Trần Nhân sao, mẹ nghe nói người đó đang làm việc ở một công ty môi giới, công việc khá ổn định, điều kiện gia đình cũng tốt.
Mẹ đã hỏi thăm một chút, nghe nói người đó rất thành thật, được đánh giá rất cao, là đối tượng không tệ đâu con.
Nếu con thấy ổn, để mẹ nhờ Trần Nhân giúp con hẹn gặp người ta nhiều hơn một chút…”
Vương Thu Từ nói không ngừng trên điện thoại.
“Mẹ…” Giọng điệu của Vân Khê nghe có chút gượng ép.
Cô ngồi xổm trong một góc tối, không thể đứng thẳng dậy.
Rõ ràng hốc mắt đều đã đỏ, nhưng cô vẫn cố chấp không để một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Cô một tay cầm điện thoại đặt ở sát tai, một tay che miệng lại cố gắng ngăn tiếng khóc nức nở, không cho nó thoát ra khỏi cổ họng mình.
Nhưng Vương Thu Từ rất nhạy cảm, bà có thể cảm nhận được rằng cảm xúc của Vân Khê lúc này có gì đó không ổn.
“Có chuyện gì vậy, Vân Khê?” Vương Thu Từ lo lắng, thậm chí giọng nói của bà cũng trở nên sắc bén hơn: “Nếu con không thích cứ nói ra, mẹ sẽ không ép buộc con.
Con hạnh phúc mới là quan trọng nhất…” Vương Thu Từ nói: “Đều do ba mẹ không tốt, ba mẹ vô dụng, năm đó đã yêu cầu con ra mặt cầu xin người ta.
Nếu ba mẹ có bản lĩnh, con cũng không phải chia tay với người mà con thích…”
“Mẹ…” Cuối cùng, Vân Khê cũng không thể nhịn được nữa.
Cô che miệng lại, cố gắng khắc chế tiếng khóc của mình.
Chỉ là những giọt nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi xuống, đọng lại thành vệt trên vạt váy dài: “Không thể trách hai người được, là con tự tới tìm anh trai cậu ấy, cậu ấy không biết chuyện này.
Cho nên, bọn con chia tay thật ra bởi vì không thích hợp.
Không liên quan đến ba mẹ, cho nên ba mẹ đừng tự trách chính mình…”
Vân Khê an ủi Vương Thu Từ qua điện thoại: “Là anh trai cậu ấy nói gia đình bọn họ sẽ di cư sang Mỹ, yêu đương với con sẽ chỉ là mối ràng buộc với cậu ấy.
Cho nên đau dài còn hơn đau ngắn, buông tay đôi khi cũng là một cách giải thoát…”
Trong giọng nói của cô mang theo tiếng nức nở, tiếng nói chuyện cũng trở nên đứt quãng, nhưng Vương Thu Từ vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Bà thở dài nặng nề ở đầu dây bên kia: “Đây là số phận rồi, là số phận rồi…”
“Khê Khê, đừng tự làm mình đau khổ nữa con.” Vương Thu Từ vẫn cảm thấy không yên lòng, bà cẩn thận dặn dò cô: “Lần xem mắt này không thành công cũng không thành vấn đề.
Đợi lần sau mẹ sẽ giới thiệu cho con một đối tượng khác tốt hơn.
Đến lúc đó, đối tượng của Khê Khê nhà chúng ta cũng phải là nhân viên công chức, công việc ổn định, tiền lương cũng không tệ.
Đến lúc đó, ba mẹ sẽ trả lại cho con khoản tiền vay trước đây.”
Vương Thu Từ cứ nhắc mãi về chuyện xảy ra trong nhà.
Vân Khê cầm điện thoại, lắng nghe những gì bà nó.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy giọng nói của mẹ mình lại ấm áp như vậy.
Ấm áp như chiếc chăn được phơi trong cái nắng chiều, ôm lấy người cô, chạm vào làn da cô.
Và quan trọng hơn là, chạm đến trái tim cô.
“Con biết rồi mẹ.” Vân Khê lau khô nước mắt, chuẩn bị đứng dậy rời đi: “Một lát nữa con sẽ về.”
Cô định sẽ trở lại hàn huyên thêm vài ba câu nữa rồi rời đi.
Vương Thu Từ cúp điện thoại.
Vân Khê chống đầu gối để đứng lên, nhưng cô đã ở trong trạng thái ngồi xổm một lúc lâu.
Khi cô đột nhiên đứng dậy, cơ thể cô bất giác lảo đảo.
Vân Khê không kịp đề phòng, thiếu chút nữa là ngã xuống mặt đất.
May mà có người kịp thời tới đỡ cô.
Cô mở miệng muốn nói cảm ơn: “Cảm ơn…” Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của người kia, lời cảm ơn trên môi cô giống như bị một con mèo nhỏ tha đi.
Là Sở Mặc.
Đôi mắt sâu thẳm của cậu tối đen lại, như mang theo một cái xoáy nước trí mạng, hút Vân Khê vào bên trong, nhưng cô vẫn cam tâm tình nguyện.
Như là trúng phải bùa mê.
“Hứa Vân Khê…” Giọng nói trầm thấp của cậu vang lên trong đêm tối, như mang theo sự tức giận: “Rốt cuộc tại sao năm đó em lại muốn chia tay với anh?”.