Editor: YuuNgày diễn thuyết.
Vân Khê mặc một chiếc váy màu xanh lam đậm, vừa vặn dài quá đầu gối, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh quyến rũ, một tay có thể ôm hết của cô.
Sở Mặc đến đón cô, cậu nhìn thấy bộ váy này của cô, lập tức nhíu mày nói: “Mặc lộng lẫy quá, đổi sang cái khác đơn giản hơn đi.” Cậu sợ rằng đám học sinh trung học kia sẽ nhìn chằm chằm vào cô vợ bé bỏng của mình.
Nhưng Vân Khê phớt lờ, cô nói: “Cái này đã rất đơn giản rồi.
Em đây là trở lại trường học cũ xem anh phát biểu trước mặt tất cả học sinh của Nhất Trung, không thể mặc một chiếc váy màu đen được.” Bằng không, người ngoài sẽ nghĩ cô đang đi cầu nguyện.
Sở Mặc giơ tay lên nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều để Vân Khê lên gác thay quần áo nữa.
Cậu chỉ có thể thỏa hiệp: “Đi thôi.” Cậu mở cửa xe giúp cô.
Vân Khê ngồi xuống.
“Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương đã đi chưa?” Vân Khê nhìn Sở Mặc vào trong xe, hỏi: “Trần Nhân và Lâm Manh Manh cũng tới sao?” Cô hỏi.
“Ừ,” Cậu thờ ơ đáp lại: “Bọn họ sẽ đến sớm thôi.” Trước đó, cả Vương Kiêu Dương và Đàm Thiên đều đã gọi cho cậu.
Lúc này Vân Khê mới cảm thấy yên tâm.
Cô nói: “Anh đã học thuộc hết bản thảo chưa?” Cô sợ Sở Mặc lên sân khấu xong sẽ quên hết những lời định nói: “Trước khi lên sân khấu nhớ xem lại bản thảo một chút.
Dưới sân khấu đều là học sinh của Nhất Trung, bọn họ mới chỉ 18 tuổi, không cần phải nói cho bọn họ biết về sự tàn khốc của thế giới bên ngoài, nói mấy điều tích cực nhiều vào.” Cô lúc này giống như một bà mẹ già đang lo lắng cho con mình, lải nhải suốt bên tai cậu.
Nói đúng ra, ký ức về lần tự kiểm điểm dưới cờ của Sở Mặc trong cô vẫn còn mới mẻ, cô vẫn còn thấy sợ hãi mỗi khi nghĩ về chuyện đó.
Cô cũng thấy sợ hãi, nếu Sở Mặc nói không tốt, như vậy cậu sẽ bị chủ nhiệm đuổi theo sau mông như bảy năm trước, chạy vòng quanh sân thể dục.
Sở Mặc cười cô.
Cậu nói: “Thôi nào, làm sao anh có thể quên được bài phát biểu mà vợ anh đã viết chứ?” Cậu xoay tay lái: “Hơn nữa, nếu thật sự quên lời thật, có thể dùng tới bbox để khuấy động không khí.” Cậu chính là cái người không làm được mà còn nói phét.
Vân Khê tức muốn đánh cho cậu một trận.
“Được rồi, chắc chắn không quên đâu.” Cậu nhìn Vân Khê có vẻ muốn đánh người, lập tức ra vẻ nghiêm túc, nói: “Xong việc anh còn định mời ‘Diệt Tuyệt sư thái’ một bữa.
Anh đã không gặp cô ấy trong nhiều năm, có chút nhớ sự quái dị của cô ấy.” Một tay cậu chống cằm, tay còn lại gõ nhẹ lên vô lăng.
“Anh đã đặt bàn ở Thiên Hương Các rồi, cách trường học không xa lắm, ăn xong anh sẽ đưa em tới vũ đoàn.” Sở Mặc sắp xếp như vậy.
Về chuyện này Vân Khê không có ý kiến: “‘Diệt Tuyệt sư thái’ đang mang thai, chọn đồ ăn thanh đạm thôi.”
Sở Mặc nhướng mày, vô cùng ngạc nhiên: “Mang thai?” Cậu cẩn thận suy ngẫm về tuổi tác của “Diệt Tuyệt sư thái”: “Đây là một sản phụ già đó.”
“Diệt Tuyệt sư thái” cũng đã gần 40, lúc này mới bắt đầu sinh sản.
Có lẽ sau khi bọn họ tốt nghiệp, đường tình duyên của “Diệt Tuyệt sư thái” cũng nhấp nhô.
Cậu không khỏi thở dài.
“Cho nên, vợ.” Sở Mặc nhân cơ hội nói: “Để ngăn em trở thành một sản phụ già trong tương lai, chúng ta có nên dành thời gian đi đăng ký kết hôn không?” Cậu ngập ngừng hỏi.
Vân Khê liếc nhìn cậu.
“Sở Mặc, anh đang cầu hôn em sao?” Sắc mặt cô không thay đổi.
Sở Mặc bị cô hỏi như vậy, làm bộ làm tịch ho nhẹ hai tiếng.
“Em muốn nói như vậy cũng được.” Ngón tay cậu gõ lên vô lăng: “Vấn đề là anh sợ trong bụng em đã có.”
“Ồ.” Sắc mặt Vân Khê vẫn không thay đổi, cô nói: “Ngày hôm qua, bà dì của em đã đi rồi.”
Thật sự vả mặt.
Sở Mặc lập tức cảm thấy đau lòng: “Vậy nếu không… Anh lại cố gắng hơn nhé?”
Có thể gieo thêm vài lần nữa.
“Ra chỗ khác chơi.” Vân Khê không thèm để ý đến cậu: “Mặc kệ anh.”
Sở Mặc vô cùng hối hận.
“Trách anh chưa đủ cố gắng.” Vẫn có thể để em bước xuống giường.
Câu sau cậu không dám nói ra.
———————————
Chẳng mấy chốc bọn họ đã đến Nhất Trung.
Còn chưa vào đến cửa, hai người họ đã thấy Đàm Thiên và Vương Kiêu Dương chờ ở đó.
“Ở đây.” Trong miệng Đàm Thiên và Vương kiêu Dương đều ngậm điếu thuốc lá.
Bọn họ thấy Vân Khê và Sở Mặc cầm tay nhau chậm rãi đi tới: “Ồ, hôm nay đại ca mặc tây trang thật đẹp trai.” Đàm Thiên hào phóng khen ngợi.
“Phải là ngày nào cũng đẹp.” Sở Mặc nhấn mạnh.
Trước mặt vợ, cậu không thể thua thiệt được.
Vân Khê mỉm cười, không nói lời nào.
“Vợ mày đâu? Cả Trần Nhân nữa.” Sở Mặc hếch cằm, hỏi Đàm Thiên.
“Đều vào gặp giáo viên trước rồi.” Đàm Thiên hút một hơi thuốc lá: “Anh em chúng tao không phải chờ hai người sao.
Đi thôi, vào cùng nhau.” Nói xong liền dập tắt điếu thuốc.
Khi bọn họ đi đến cửa phòng giáo viên, tiếng nói cười bên trong đã truyền tới tai bọn họ.
Sở Mặc gõ cửa.
“Diệt Tuyệt sư thái” mở cửa cho bọn họ: “Mau vào trong đi.” Cô ấy ôm cái bụng lớn, di chuyển có chút khó khăn: “Đã lâu không gặp em, Sở Mặc.”
“Còn cả Đàm Thiên, Vương Kiêu Dương, đúng rồi, cả em nữa, Hứa Vân Khê.” Nói xong, cô ấy mỉm cười với Vân Khê.
Cái cằm của “Diệt Tuyệt sư thái” cũng đã trở nên đầy đặn hơn, những nếp nhăn cũng đã hình thành dưới khóe mắt cô ấy, nhưng năm tháng qua đi cũng không để lại quá nhiều dấu vết sâu sắc trên gương mặt người phụ nữ này.
“Cuối cùng hai đứa vẫn ở bên nhau.” Diệt Tuyệt sư thái nhìn mười ngón tay nắm chặt lấy nhau của Sở Mặc và Vân Khê, khẽ thở dài cảm thán.
“Quả nhiên năm đó kiểm điểm cũng không có tác dụng gì.” “Diệt Tuyệt sư thái” trêu chọc: “Gọi phụ huynh tới cũng vô dụng.” Tuy rằng cô ấy cũng không quá mong đợi vào anh trai Sở Từ của Sở Mặc có thể quản giáo được cậu.
Tính cách của hai anh em nhà này cũng không khác biệt lắm.
Bướng bỉnh đến chết.
Sở Mặc mỉm cười, cậu nói: “Vâng.” Cậu nhìn Vân Khê bên cạnh: “Cuối cùng vẫn ở bên nhau ạ.
Rốt cuộc, người có công lao lớn nhất vẫn là cô.”
Sở Mặc ám chỉ lần đầu tiên “Diệt Tuyệt sư thái” vô tình tóm được.
Nhưng trong lòng Vân Khê rất rõ cậu đang nói gì.
“Diệt Tuyệt sư thái” cho rằng cậu đang đề cập đến vụ cô ấy bắt được cậu và Vân Khê trong bãi đỗ xe năm đó.
“Tên nhóc này được tiện nghi còn khoe mẽ với tôi.” “Diệt Tuyệt sư thái” chạm vào cái bụng to như quả dưa hấu của mình: “Khi nào kết hôn, tôi nhất định sẽ tới uống rượu mừng.”
“Cô nhất định phải đến rồi.” Sở Mặc đáp ứng: “Lúc đó, cô chính là bà mối của chúng em, đương nhiên em phải tặng một phong bao rất lớn cho bà mối cô, cũng không uổng công cô vất vả bồi dưỡng nhân tài suốt ngần ấy năm.”
Cậu nói như thể đó là điều đương nhiên.
Nhưng lại làm “Diệt Tuyệt sư thái” bật cười.
Cô ấy nói: “Nhưng tôi đâu có bồi dưỡng cậu đâu.
Cậu suốt ngày nằm ra bàn rồi ngủ sau lưng tôi cả ngày, có giáo viên nào khóa đó không than phiền với tôi đâu.
Tôi còn tưởng cậu sẽ ngồi chỗ nào mà nhặt ve chai chứ.
Nào ngờ.” Cô ấy đánh giá Sở Mặc từ đầu đến chân: “Ra nước ngoài mấy năm, mạ vàng trở về.”
“Diệt Tuyệt sư thái” vẫn độc miệng như năm đó.
Sở Mặc gãi đầu, nói: “Cô cũng không biết đâu, năm đó là em nghĩ không thông suốt.” Cậu chỉ vào đầu mình: “Không phải bây giờ đã thông suốt rồi sao ạ, cho nên tốt xấu gì cũng miễn cưỡng tích lũy đầy đủ.”
“Diệt Tuyệt sư thái” đang xoa bụng trong lúc nhất thời nghẹn không biết nên nói gì để làm “tổn thương” Sở Mặc, nhưng Lâm Manh Manh lại nói tiếp: “Không có việc gì đâu ạ.
Cô, sau này không chừng con của Sở Mặc sẽ đến lớp cô nhảy nhót đó, đến lúc đó cô nhất định phải trị con của cậu ta.”
Đây là sự thật.
Câu nói của cô ấy khiến mọi người đều cảm thấy buồn cười, “Diệt Tuyệt sư thái” cũng cười.
Cô ấy nhìn Lâm Manh Manh và Đàm Thiên, híp mắt cười: “Không nghĩ hai đứa sau này lại ở bên nhau.”
Lâm Manh Manh lập tức đỏ mặt.
“Khi đó, hai đứa các em đúng là oan gia, cả ngày chỉ gà bay chó sủa.” “Diệt Tuyệt sư thái” nhớ lại cái lần Lâm Manh Manh và Đàm Thiên cãi nhau trong lớp, sau đó Đàm Thiên còn chạy đuổi theo sau Lâm Manh Manh: “Có lẽ bây giờ mẹ Đàm Thiên đang cười như hoa nở rồi.”
Nên biết rằng lúc Đàm Thiên đi học, điều mà mẹ Đàm Thiên lải nhải nhiều nhất chính là: “Đàm Thiên, con có thể học hỏi Manh Manh một chút được không.
Thành tích học tập ưu tú như vậy, lại còn có sở trường đặc biệt, mẹ mà có con gái như Manh Manh, đến lúc ngủ cũng phải cười cho tỉnh lại.”
Chỉ là Lâm Manh Manh đáp lại chủ nhiệm chính là một nụ cười mất tự nhiên.
Mà Đàm Thiên cũng vừa vặn nắm lấy tay cô ấy, đặt nó vào trong lòng bàn tay, như là một sự an ủi.
Đề tài nhanh chóng được chuyển sang chuyện khác, cho đến khi không còn nhiều thời gian lắm, “Diệt Tuyệt sư thái” mới thúc giục bọn họ: “Các em mau đi nhanh đi, thời gian không còn nhiều nữa.
Lần động viên này vô cùng quan trọng, đến lãnh đạo trong nhà trường cũng phải tham gia.”
Ngay cả nhiều năm qua đi như vậy rồi, cuộc vận động của trường học vẫn như loại thuốc không được thay đổi.
Một số lãnh đạo nhà trường tới phát biểu, rồi đến đại diện học sinh lên phát biểu, rồi đến phụ huynh tuyên thệ.
Tóm lại chính là làm cho nhiệt huyết của học sinh trong trường sôi trào trước giai đoạn cuối cùng chuẩn bị tới kỳ thi đại học.
Khi nhóm của Sở Mặc đến, khán đài đã chật kín người.
Không chỉ có học sinh mà còn có phụ huynh, bạn bè, người thân đều tới, thậm chí lớp 10 và lớp 11 cũng tới để tham gia cuộc vận động cuối học kỳ.
Là một cựu học sinh tốt nghiệp xuất sắc và là một doanh nhân trẻ hiện đang được cả thành phố chào mời mạnh mẽ, Sở Mặc đương nhiên được xếp vào chỗ ngồi của khách quý.
Mà người ngồi bên cạnh cậu chính là chủ nhiệm đã chạy đuổi theo cậu năm đó.
Hiển nhiên là vị chủ nhiệm đã sớm quên chuyện này, có lẽ vì có quá nhiều học sinh cần phải đuổi theo, cho nên ông cũng đã sớm quên chuyện này rồi.
Rất mau, MC gọi tên Sở Mặc.
Giữa những tràng pháo tay, Sở Mặc trong bộ tay trang bước lên sân khấu.
Mà đám nữ sinh bên dưới cũng hét lên những tiếng chói tai.
“Người này đẹp trai quá…”
“Trường mình mời một nhóm nhạc nam Hàn Quốc tới biểu diễn sao?”
“Này, anh ấy thật sự không phải dựa vào mặt mà kiếm cơm sao…?”
“Nhất Trung chúng ta thật sự có một đàn anh đẹp trai như vậy sao? Tại sao tớ không được sinh ra vào cái thời điểm đó chứ!”
Tiếng bàn tán của các nữ sinh bên dưới lần lượt vang lên hết lần này đến lần khác.
Vân Khê bất lực ôm lấy khuôn mặt mình: “Ồ, thật là… Đến tuổi này rồi cũng không buông tha cho đàn em…” Cô chửi thầm.
Lâm Manh Manh tai thính nghe được, cô ấy nói: “Ha ha, lão Sở nhà cậu đúng là vẫn thu hút như năm nào, sự nổi tiếng và hoan nghênh cũng không thua gì năm đó đâu.”
Còn nhớ năm đó, nữ sinh Nhất Trung thích cậu nhiều như lông trâu, thư tình ngày nào cũng có là chuyện bình thường.
Vân Khê nhìn Sở Mặc đang diễn thuyết trên sân khấu, tư thế thẳng thắn, vững chãi, đầy sự tự tin, lại vô cùng nổi bật.
Cho dù là ở tuổi nào, cũng có thể mê hoặc người khác.
“Không thành vấn đề nếu cậu ta thật sự si tình.” Lâm Manh Manh nhìn Sở Mặc trên sân khấu, cảm thán: “Tớ nghe nói năm đó cậu ta ra nước ngoài xong ăn uống quá độ, sau đó lại trở nên vô cùng gầy gò, có vẻ như đó là bởi vì cậu.” Những việc này Sở Mặc chưa từng đề cập đến với Vân Khê: “Cậu ta nói với Đàm Thiên rằng, khi cậu ta ở bên kia biết được cậu có đối tượng hư hư thực thực, thật sự không thể nhịn được mà mua vé máy bay để quay trở về gặp cậu.”
“Nhưng cũng không biết vì sao lại rời đi.” Đáp án dường như chỉ có Sở Mặc biết.
Vân Khê vô cùng kinh ngạc.
Cô thậm chí không biết Sở Mặc đã từng bay về vì cô.
Cô nhìn Sở Mặc đang chuẩn bị diễn thuyết trên sân khấu, trong lòng vô cùng lẫn lộn.
“Trân trọng đi.” Lâm Manh Manh rốt cuộc cũng nói với Vân Khê: “Nhân lúc cậu ta còn muốn cưới cậu, nhanh lên, trước khi lên xe mua thêm vé bổ sung cũng được.” Lâm Manh Manh nói với Vân Khê.
Vân Khê cạn lời.
Cô biết mối quan hệ giữa Lâm Manh Manh và mẹ của Đàm Thiên.
Một số người vừa có thể làm con gái nuôi, nhưng rồi cũng có thể trở thành con dâu của mình luôn là điều không thể tránh khỏi.
“Cậu với Đàm Thiên…” Cô vừa định mở miệng nói, nhưng lại nghe thấy giọng nói của Sở Mặc vang lên từ micro: “Tôi rất vui khi được mời tới tham dự cuộc vận động trước kỳ thi đại học của trường Nhất Trung ngày hôm nay…”.