Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Chỉ có một mình Lục Huyền Lâm ngồi ở một bên uống hết ly này đến ly khác.

“Tổng giám đốc Lục, một mình uống thật cô đơn biết bao! Em uống cùng anh nhé…” Một người phụ nữ xinh đẹp như rắn trèo lên đùi Lục Huyền Lâm.

Lục Huyền Lâm nhíu mày , trong mắt hiện lên một tia chán ghét, mạnh mẽ đẩy người phụ nữ toàn thân tỏa ra mùi nước hoa gắt mũi này ngã xuống đất: “Tránh sang một bên.


“Tổng giám đốc Lục…” Người phụ nữ rưng rưng nước mắt nhìn Lục Huyền Lâm.

“Gọi giám đốc của các cô tới.


Người phụ nữ không dám trái lời, từ trên mặt đất đứng lên vội vàng chạy ra khỏi phòng riêng.

Không lâu sau, người giám đốc béo phì khẩn trương chạy vào, vừa tiến vào lập tức xin lỗi: “Tổng giám đốc Lục, đừng tức giận, vừa rồi là người mới không hiểu chuyện, anh rộng lượng ngàn vạn lần đừng tức giận.

Tôi sẽ đi gọi thêm vài người cho anh…”
“Tục không thể chịu đựng được, đừng làm ô uế mắt tôi.


” Lục Huyền Lâm lạnh lùng ném ra một câu.

Người giám đốc sững sờ tại chỗ, không biết phải làm thế nào.

Lúc này, ngoài cửa phòng truyền đến tiếng cãi vã:
“Các anh là ai vậy, tránh ra!” Một giọng nữ, trong giọng nói xen lẫn những lời không rõ ràng sau khi uống say.

“Nơi này không thể vào.

” Giọng nói của người phục vụ vang lên.

“Vì sao không thể vào, đây là phòng riêng của chúng ta, chúng ta đã trả tiền …”
Nghe vậy, Lục Huyền Lâm giương đôi mắt lên, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm vào cửa phòng: “Để cô ấy vào!”
Giám đốc đang quan sát sắc mặt và lời nói vừa nhìn tư thế này, lập tức hiểu ra, vội vàng mở phòng.

Cánh cửa vừa mở ra, một người phụ nữ cao gầy bước vào.

Lý Tang Du xông vào, mở to hai mắt, đôi mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn người ở trong phòng.


Hai người đàn ông khác vừa thấy Lý Tang Du đều vô cùng kinh ngạc, nhưng nhìn thấy Lục Huyền Lâm cũng đang nhìn chằm chằm cô, chỉ hậm hực buông tha tính toán bất chính của mình.

Cô hoàn toàn không nhìn thấy rõ người bên trong phòng, nhưng có một người mang lại cảm giác quen thuộc cho cô, cô đi về phía anh.

Đi tới trước mặt Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du khom lưng, mặt đối mặt nhìn đối phương, mặt đối phương có bóng đen chồng lên nhau, cô nhìn nửa ngày cũng không thấy rõ ràng, hỏi: “Tại sao anh lại xấu như vậy?”
Lời này lập tức khiến cho những người khác phì cười.

Sắc mặt của Lục Huyền Lâm trầm xuống, kéo cô ngồi lên đùi mình.

“Trưởng nhóm sao còn chưa trở về?”
Trịnh Tinh Tinh đanh đánh trống ở trong lòng, cả người giống như kiến trên chảo nóng, không ngừng đi lại trong phòng.

“Chắc là đi nôn rồi, vừa rồi chơi thử thách đúng là thua thảm.


“Triệu Phù Dung, chúng ta đi tìm đi.

” Trịnh Tinh Tinh lo lắng, rất không yên tâm.

“Cô đi đi, tôi vẫn đang chóng mặt.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận