Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Bốp!” Lục Huyền Lâm vỗ lên ghế, tức giận nói: “Cho nên cô leo lên giường của người khác sao?”
Thì ra ở đây đợi cô, lại bắt đầu lôi lại chuyện cả đêm cô không về ra để nói.

“Nói chuyện cần phải có chứng cứ.

” Lý Tang Du không mặn không nhạt lên tiếng.

Tối qua chẳng phải anh đã kiểm tra rồi sao? Còn ở đây tính nợ cũ, cũng quá nhỏ nhen rồi.

Lục Huyền Lâm đứng lên, vòng qua bàn làm việc đến trước mặt cô, đưa tay giữ lấy cằm cô, khiến cô phải ngẩng mặt lên: “Trước giờ tôi không cần chứng cứ, tôi chỉ muốn…”
Lý Tang Du ngửa mặt nhìn anh, vốn tưởng rằng anh sẽ nói ra lời gì, không ngờ một đôi môi nóng ấm lại phủ lên môi cô.

“Ưm…” Cằm bị giữ chặt, cô không thể nào cử động.

Chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.

Môi của Lý Tang Du rất mềm mại, có mùi vị rất riêng biệt, khiến Lục Huyền Lâm không dừng được mà lại càng muốn nhiều hơn.

Nhưng mà cứ ngửa mặt như vậy Lý Tang Du không được thoải mái, vừa mỏi vừa đau, cuộc giằng co càng trở nên dữ dội.


Điều này khiến cho Lục Huyền Lâm không dễ chịu mấy, lực tay càng thêm mạnh hơn, đến cả nụ hôn cũng càng thêm mạnh mẽ hơn.

Để giải thoát cho cái cổ của mình, Lý Tang Du đã dùng đến tuyệt chiêu cắn vào môi anh.

“Hừ!” Lục Huyền Lâm bị đau nên rời khỏi đôi môi của cô.

Ánh mắt anh vẫn chứa đầy ham muốn.

“Cô có ý gì hả? Không tình nguyện hôn tôi đến vậy sao?”
Tình nguyện? Lời này khiến Lý Tang Du cảm thấy rất buồn cười, tại sao cô lại phải tình nguyện thân mật với anh ta chứ? Từ trước đến nay trong lòng cô vẫn luôn không có chỗ cho anh.

Lý Tang Du không muốn ở lại thêm nên vội đứng dậy: “Tổng giám đốc, nếu không có việc gì khác thì tôi đi trước đây.


“Đi?” Lục Huyền Lâm đưa tay ra giữ lấy eo cô kéo vào lòng mình: “Là kỹ thuật của tôi không bằng người đàn ông khác nên mới khiến cô không có hứng thú sao?”
Nhẫn, Lý Tang Du ép bản thân mình phải nhẫn nhịn.

Cả người cô yếu ớt vốn không phải là đối thủ của anh, anh chỉ cần dùng tay anh bóp một cái thì cũng có thể nghiền nát cô dễ dàng như nghiền nát một con kiến.


Vì cái mạng nhỏ của mình, cô thôi không tranh cãi nữa, yếu ớt nói một câu: “Kỹ thuật của anh rất tốt.


Lời này không làm cho Lục Huyền Lâm cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại anh càng siết chặt eo của cô: “Đừng quên cô là người phụ nữ của tôi, cho dù là hàng thay thế thì cũng là của tôi, tôi không cho phép người khác động vào cô.


Hàng thay thế? Cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật rồi.

Cô sớm đã biết được trong lòng anh không có mình, nhưng khi nghe được câu này, vẫn khiến cho Lý Tang Du cảm thấy khó chịu.

Lý Tang Du không tỏ ra yếu thế, trở lại tính khí cứng rắn vốn có của mình: “Tổng giám đốc Lục cứ yên tâm, cho đến hiện tại chỉ có mình anh động vào hàng thay thế này thôi.


Lý Tang Du bắt đầu phản công lại, ánh mắt của Lục Huyền Lâm thoáng qua tia đắc ý, đây mới là tính cách cô nên có.

“Bây giờ tôi có thể đi được chưa?”
“Ừ!” Lục Huyền Lâm đáp lại.

“Mời anh bỏ tay ra đi.

” Anh không buông tay làm sao Lý Tang Du có thể đi được chứ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận