Nghĩ đến đây, anh không khỏi rùng mình.
“Nhiệt độ vẫn chưa đủ thấp, ôi, tôi đành tự mình ra tủ lạnh lấy đá viên cho anh chườm thôi, một lát nữa sẽ hơi đau đấy.”
“Lý Tang Du, cô nghiêm túc đấy à?”
“Đúng rồi, xì dầu, tôi nhớ là phải rửa tay với xì dầu!”
“Tôi giết cô đấy…”
Cuối cùng là hai người thử hết tất cả các loại gia vị có trong bếp, cô còn nói ra cái gì mà phương thuốc địa phương mấy trăm năm.
Lý Tang Du cười sằng sặc, không ngừng đổ giấm trắng lên tay anh, nói rằng đây là phương thuốc để khử trùng.
Hẳn là cách khử trùng do Lý Tang Du nghĩ ra? Coi anh là chuột bạch sao?
Lục Huyền Lâm hơi choáng váng, hình như anh chưa từng nhìn thấy Lý Tang Du cười đùa vui vẻ như vậy.
Không lẽ đây chính là con người sâu bên trong cô? Anh cố gắng thuyết phục mình rằng người trước mặt chính là Lý Tang Du không sai.
Lục Huyền Lâm nhìn cô cười, còn cô lại đột nhiên nắm lấy tay anh, nghiêng bình dấm đổ xuống: “Công thức bí mật này cần nhiều loại giấm lâu năm trộn lại với nhau thì mới có hiệu quả, anh phải tin tôi, chỉ đau một chút thôi, sẽ khỏi ngay lập tức…”
Sắc mặt anh lập tức sa sầm xuống, anh nhận ra hóa ra nụ cười của cô được xây dựng trên sự đau khổ của anh.
Anh nhìn bàn tay dính đầy dầu mỡ của mình, cảm thấy bỏ vào lò nướng, lấy ra là có thể ăn được luôn.
“Lý Tang Du, cô muốn giết tôi sao...”
Lý Tang Du vừa lấy ra một chai giấm mới thì trượt chân, lập tức ngã nhào vào lòng Lục Huyền Lâm, chặn lại những gì anh chưa kịp nói.
Môi của hai người chạm vào nhau, đây không phải là cảnh thường thấy trong các phim yêu đương sao? Tại sao lại trùng hợp xảy ra với bọn họ?
Cả ba người đều trợn mắt há miệng, miệng Lý Uyển Khanh khẽ mở, run rẩy không nói nên lời.
Hai người vẫn dán chặt vào nhau như vậy, giống như bộ não lúc đó đã chết máy, không có được phản ứng gì.
Lục Huyền Lâm bình tĩnh lại trước cô, đang định chiếm chút tiện nghi.
Thì bỗng dưng Lý Uyển Khanh lùi lại, giẫm lên chân của Chu Hòe Hương.
Chu Hòe Hương lập tức kêu lên, phá vỡ thế bế tắc giữa hai người.
“Uyển Khanh?”
Lý Tang Du ngẩn người, hai người lập tức tách ra, chai giấm chưa mở nắp rơi xuống đất.
Không biết là cô đã đổ quá nhiều giấm hay chai giấm trong lòng Lý Uyển Khanh bị đổ mà cả phòng bếp ngập trong mùi giấm.
Lý Uyển Khanh lao ra ngoài.
Lục Huyền Lâm hơi do dự, nhìn Chu Hòe Hương rồi lại nhìn cô.
“Mau đuổi theo đi! Chu Hòe Hương sẽ không nói đâu.” Lý Tang Du lắc đầu, cảm thấy cậu chủ trước mặt đúng là quá ngu ngốc.
Tảng đá trong lòng Lục Huyền Lâm cuối cùng cũng rơi xuống đất, anh vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Uyển Khanh, em chờ đã, em nghe anh giải thích…”
“Còn gì để nói nữa? Tôi đã tận mắt chứng kiến hết tất cả rồi…” Lý Uyển Khanh quay đầu đi, bịt chặt tai để không nghe thấy Lục Huyền Lâm nói gì.
Lý Tang Du vỗ vỗ Chu Hòe Hương đứng bên cạnh, từ nãy đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại được, cô dang tay ra vẻ đầy bất lực.
Chu Hòe Hương nhìn Lục Huyền Lâm ở đằng xa đang không ngừng an ủi Lý Uyển Khanh, rồi lại quay đầu nhìn cô, dường như hiểu ra được gì đó.
Rồi vội vàng nói với Lý Tang Du đang định bỏ đi: “Cô chủ đợi đã! Trên nền nhà toàn thủy tinh thôi, cô chờ tôi quét sạch rồi hãy ra ngoài.”
Cô không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa, Vu Thiến và cô có gì khác nhau? Trong lòng cô luôn tự chất vấn mình câu hỏi này.
“Tình bạn” giữa bọn họ có lẽ chỉ là có cùng một sở thích.
Nhìn thấy người khác tốt đẹp thì sẽ ghen tỵ, chẳng lẽ cô cứ phải đẩy người khác vào cảnh đau đớn, khốn khổ thì cô mới cảm thấy thỏa mãn sao?
Chu Hòe Hương nhanh chóng thu dọn sạch sẽ, bà nhìn vẻ mặt của Lý Tang Du, ngập ngừng nói: “Cô chủ, cô như vậy là…”
“Chu Hòe Hương, có chuyện này cháu muốn nói với dì.
Dù sao sớm muộn gì thì mọi người cũng biết, nhưng dì phải giữ bí mật giúp cháu, đừng nói cho ba mẹ và người thân của cháu.”
“Được...!cô chủ, cô nói đi.”
“Cháu và Lục Huyền Lâm sắp ly hôn rồi, chỉ là bọn cháu vẫn chưa có thời gian tới ủy ban thôi.
Còn bọn họ… có lẽ sắp kết hôn.” Lý Tang Du cởi chiếc áo sơ mi trên người đã bị gia vị bắn tung tóe lên, ném vào chiếc máy giặt bên cạnh, vẻ mặt không hề thay đổi.
“Cô chủ? Tại sao lại thành ra như vậy?” Mặc dù Chu Hòe Hương cũng có những suy đoán của mình nhưng bà không ngờ được những lời như vậy lại được nói ra từ miệng của Lý Tang Du.
“Không tại sao gì cả.
Cháu và anh ta… đã không còn tình cảm nữa.
Cháu biết dì thương cháu nhất nên làm phiền dì giúp cháu giữ bí mật.
Cháu về phòng đây.”
Chu Hòe Hương nhìn bóng lưng hơi tiều tụy của cô, ở phía sau bà, Lục Huyền Lâm vẫn đang không ngừng giải thích với Lý Uyển Khanh.
“Anh thực sự không nói dối em.
Em nhìn tay anh đi, đã bị bỏng đến mức như vậy rồi đây này.”
“Nhìn có vẻ rất đau...!Lục Huyền Lâm, anh không sao chứ…”
Được Lý Tang Du chữa trị theo một đống phương pháp cổ xưa, lòng bàn tay anh vừa đỏ vừa phù lên, trông không khác gì lòng lợn sống.
“Dì ơi...!lấy cho cháu hộp sơ cứu...”
“Cô tự đi lấy đi! Tôi không có nhiều thời gian để phục vụ một thiên kim tiểu thư như cô đâu.” Tự nhiên Chu Hòe Hương nổi giận đùng đùng, bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.
Trong lòng của Chu Hòe Hương, Lý Uyển Khanh chỉ là một đứa cướp công giữa đường, không những đẩy Lý Tang Du ra khỏi vị trí cô chủ thật sự mà cô ta còn từ từ chiếm lấy tất cả mọi thứ của nhà họ Lý!
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, Chu Hòe Hương đã thấy ghét cô ta rồi!
Lý Tang Du đứng trên lầu thở dài, cuối cùng vẫn lấy hộp sơ cứu ra đặt trước mặt Lục Huyền Lâm.
Dù sao thì vết bỏng của anh cũng là do cô gây ra, mà Chu Hòe Hương cũng đã bỏ đi.
“Của anh này.”
Lý Tang Du để trước mặt anh, đang định rời đi thì bị Lý Uyển Khanh kéo lại.
“Xin lỗi...!chị...!vừa nãy em…”
“Không cần nói xin lỗi, cái gì là của cô thì nhất định sẽ là của cô, đừng suy nghĩ lung tung.” Lý Tang Du cố nặn ra một nụ cười.
Tay Lý Uyển Khanh từ từ buông ra, cô ta biết mình đúng là đã suy nghĩ nhiều...
“Hay là...!chị, chị băng bó vết thương cho Lục Huyền Lâm đi… ba nhìn thấy… thì lại…”
“Không sao đâu, mấy ngày nay ba phải uống thuốc ngủ thì mới ngủ được, lúc trước ồn ào như vậy ba còn không nghe thấy, hai người yên tâm đi.”
Lý Tang Du không muốn nghe những gì cô ta nói nữa nên đi thẳng lên lầu, trở về phòng.
...
Có lẽ do trước đó cô cười quá nhiều nên bụng lại bắt đầu đau, cô lấy tay che bụng rồi nằm lên giường.
Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cô lấy điện thoại ra, lên mạng nói chuyện với bạn bè.
Một người bạn trên mạng hỏi, dạo này cô và bạn trai thế nào rồi?
Lý Tang Du không nghĩ ngợi, gõ ra hai chữ: Nhạt rồi!
Ngay lập tức cả nhóm gần như bùng nổ, tất cả mọi người đều hỏi nguyên nhân vì sao nhưng đều bị cô từ chối.
Một số cẩu độc thân điên cuồng nhắn: Chia tay là chuyện tốt.
Lý Tang Du mặc kệ họ, nhưng cô không thấy “Thiếu niên thất túc” nói gì, có thể là đang bận, cô muốn nghe suy nghĩ của người đó về chuyện này.
“Kẹt!” Cửa phòng được mở ra, Lục Huyền Lâm mệt mỏi bước vào, trên tay quấn hết lớp băng gạc này đến lớp băng gạc khác.
Vẫn còn chưa ly hôn nên anh vẫn phải ngủ cùng phòng với Lý Tang Du.
Anh chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, suy nghĩ một lát, cuối cùng nói: “Cô vẫn nên tới Lục Thị làm việc thì hơn.”.