Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Với tính cách mẹ Lâm, Lý Tang Du muốn giúp cũng sẽ bị từ chối.
Sự bố thí và đồng cảm này, không ai muốn nhận.
“Có phải chị…” Lâm Hân chợt khựng lại, không biết có nên hỏi tiếp không.
“Muốn nói gì thì cứ nói đi.” Lý Tang Du hào phóng cười.
Ngay cả chuyện của mình Lâm Hân cũng nói rồi, còn có gì cô ta không thể nói nữa.
“Tôi luôn cho rằng chị sống ở nhà họ Lục rất tốt…” Mãi cho tới vừa rồi Lâm Hân nghe được Lý Tang Du nói chuyện trước mộ, mới bất ngờ phát hiện ra người phụ nữ mà họ cho rằng lấy chồng vì tiền này, không ngờ lại không giống như họ nghĩ.
Lý Tang Du sững sờ: “Hai người… nghe được rồi sao?”
“Ừ.”
“Ha ha, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, báo ứng kiếp này của chị tới nhanh quá.” Lý Tang Du tự giễu nói: “Năm đó chị tuyệt tình với anh em như vậy, giờ đến lượt người khác tuyệt tình với chị.”
Lâm Hân yên lặng nhìn thoáng qua Lý Tang Du, cô ta không có chút cảm giác hả dạ nào cả, thậm chí còn không hận nổi.

Ngược lại ấn tượng với Lý Tang Du thay đổi rất nhiều, cẩn thận ngẫm lại, suốt thời gian qua, Lý Tang Du cũng không xấu xa đến vậy.
Chuyện giữa Lý Tang Du và anh, người ngoài thật sự không hiểu nổi.
“Tôi luôn muốn hỏi, năm xưa rốt cuộc vì sao chị lại muốn chia tay với anh? Thật sự là vì tiền sao?”
Lý Tang Du nhìn về phía xa xăm, thở nhẹ một hơi: “Rất nhiều người hỏi chị có phải làm dâu nhà họ Lục vì tiền không.”
“Rốt cuộc có phải không?” Lâm Hân rất muốn biết đáp án.
“Đương nhiên không phải, đúng là chị thiếu tiền, nhưng sẽ không vì tiền mà bán đứng hạnh phúc của chính mình.” Lý Tang Du nói ra câu trả lời thẳng thắn và chân thật nhất.
“Tôi tin chị!”

Lâm Hân trả lời không chút do dự, ngược lại khiến Lý Tang Du sửng sốt, cô chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, không ngờ Lâm Hân không hỏi gì đã lập tức tin tưởng cô.
“Lúc ở bệnh viện, trước mặt nhiều người như vậy, chị cũng tin tôi.

Vì sao tôi không thể tin chị?” Lâm Hân thấy cô sững sờ tại chỗ, bèn giải thích.
“Cảm ơn!” Đột nhiên có người tin tưởng, trong lòng Lý Tang Du bỗng thấy chua xót.
Từ tin tưởng này hình như không có duyên với Lý Tang Du cô, dù cô làm gì cũng sẽ khiến người khác hiểu lầm.

Dần dà, cô cũng không giải thích nữa.
Tin hay không thì tùy! Trở thành châm ngôn của Lý Tang Du.
Hai người im lặng một lát.
Một lúc sau, Lâm Hân tiếp tục hỏi: “Nếu không phải vì tiền, vì sao chị lại kết hôn với anh ta?”
Câu hỏi này, Lâm Hân đã nhịn rất lâu.
“Thích!” Lần này, Lý Tang Du không hề giấu diếm suy nghĩ của mình: “Chị thích anh ta, thậm chí có thể nói là từng yêu anh ta, thế nên mới lấy anh ta.”
Lâm Hân đột nhiên bừng tỉnh, hóa ra, từ trước tới nay Lý Tang Du chưa từng yêu anh mình.
Tới bây giờ cô ta vẫn nhớ rõ, chỉ có anh ôm trong mình tình cảm cuồng nhiệt, còn Lý Tang Du vẫn luôn thờ ơ…
Thứ tình yêu đơn phương này, có thể trách ai được?
“Lâm Hân, thật sự xin lỗi, chị nên thẳng thắn với anh em từ sớm…” Tới ngày hôm nay, Lý Tang Du vẫn luôn hối hận về bản thân mình lúc đó.

Nếu nói ra sớm hơn có lẽ sẽ khiến Lâm Bách Thần hết hy vọng, cũng sẽ không khiến anh ấy đi tới bước đường kia.
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, chịu đựng sự thóa mạ của Lâm Hân, sau đó bị đuổi khỏi đây, nhưng qua một hồi lâu vẫn không thấy bão táp ập tới.
“Haiz, bỏ đi.” Lâm Hân không trách Lý Tang Du: “Thật ra, khi biết chị không cần anh tôi không phải vì anh ấy không có tiền, tôi có một cảm giác như trút được gánh nặng, ít nhất anh và chúng tôi đều không nhìn nhầm chị.”
“Không, loại người như chị không đáng được mọi người tha thứ.” Sự áy náy lại một lần nữa dâng lên trong lòng Lý Tang Du: “Dù nguyên nhân của chị có hợp lý hay không, Bách Thần và nhà họ Lâm đều do chị hủy hoại.

Ít nhất kiếp này… chị không thể bù đắp món nợ mà chị thiếu.”
“Tang Du, chị đừng nói nữa.” Mắt Lâm Hân có chút phiếm hồng: “Sau khi ra viện, lúc tôi nghỉ ngơi ở nhà cũng đã nghĩ rất nhiều.

Anh đã đi được hai năm, thời gian dài như vậy, rốt cuộc tôi có hận chị hay không, bản thân tôi cũng không biết.

Tôi và mẹ năm nào cũng thấy chị tới thăm mộ anh, lần nào cũng thấy trong mắt chị đầy vẻ áy náy, chị không phải người vô tình.”
Nghe tới đây, chóp mũi Lý Tang Du chua xót, hốc mắt nóng lên.

Hóa ra, họ cũng luôn để ý tới cô.
“Anh tôi rất ưu tú! Anh chính là nam thần trong lòng tôi.


Chỉ là số anh không may, không phải người đầu tiên gặp chị, thế nên anh ấy mới thua.

Nếu ngay từ đầu chị đã gặp anh tôi, nói không chừng hôm nay chị chính là chị dâu tôi đấy.” Lâm Hân đong đầy nước mắt, cười nói.
“Lâm Hân…” Đối mặt với lý giải của Lâm Hân, Lý Tang Du không có gì để nói.
Cô ta còn hiểu Lý Tang Du hơn cả bản thân Lý Tang Du.
Lý Tang Du cực kỳ kinh ngạc với sự thay đổi của Lâm Hân.
Hai năm trước, Lâm Hân vẫn là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, cuộc sống gian khổ khiến cô ta trưởng thành.
“Hiện giờ chị còn yêu anh ta không?” Lâm Hân hỏi.
Lý Tang Du biết, “anh ta” là chỉ Lục Huyền Lâm.
Lý Tang Du im lặng một lát, ánh mắt trong trẻo: “Trước kia chị rất kiêu ngạo, cũng rất cố chấp.

Rõ ràng biết là một cái hố lửa, nhưng chị vẫn lựa chọn nhảy xuống.

Kết quả là thương tích đầy mình, còn làm tổn thương người xung quanh nữa.

Hiện giờ chị đụng phải tường nam, bước tới Hoàng Hà, cuối cùng cũng hết hy vọng.

Với anh ta, đã không có lòng, thì làm sao còn yêu?” Lý Tang Du thở dài một hơi: “Đã không còn yêu nữa rồi!”
Cô không cần giấu giếm Lâm Hân, lần này nói hết những lời thật lòng chôn sâu trong đáy lòng mấy năm qua ra, ngay lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhõm.
Lâm Hân lúc này đã không còn câu hỏi nào nữa, cũng không biết nên an ủi cô như thế nào.
Đột nhiên, dạ dày dâng lên cảm giác nhộn nhạo, Lý Tang Du khó chịu ngồi xổm xuống, há miệng như muốn nôn ra gì đó.
“Chị… làm sao vậy? Không nghiêm trọng chứ?”

Lý Tang Du xua tay: “Em đi tìm dì đi, chị chỉ ngơi một lát là được thôi.”
Lúc này đương nhiên Lâm Hân sẽ không đi: “Để tôi đưa chị tới bệnh viện.”
Lý Tang Du nôn khan mấy tiếng, dạ dày không ngừng quay cuồng, khó chịu không nói nổi: “Không sao, có lẽ chị ăn phải thứ gì nên bị đau bụng, nghỉ ngơi một lát là được thôi.”
Lâm Hân không ép cô, đứng ở bên cạnh, thấy cô ngay cả đừng dậy cũng không nổi, không nói nhiều lời trực tiếp đỡ đi bệnh viện.

Tình hình của Lý Tang Du, mẹ Lâm đoán chừng đã hiểu, nhưng lại không quá chắc chắn, cũng không chen lời vào.
Tới bệnh viện kiểm tra một lượt, sau khi nghe được kết quả, ngoại trừ mẹ Lâm có vẻ mặt quả nhiên là vậy, hai người còn lại đều kinh ngạc.
Mang thai ba tháng!
Bốn chữ ngắn ngủi khiến Lý Tang Du hoàn toàn sững sờ.
Sao có thể chứ?
Sao lại mang thai vào lúc này?
Đây là vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Lý Tang Du.
Cô tưởng chỉ là ăn nhầm thứ gì đó thôi, tưởng chỉ là viêm dạ dày một chút, tưởng…
Vì sao lại là lúc này? Sắp ly hôn đến nơi rồi!
Cả người Lý Tang Du đều lâm vào trạng thái não chết máy.
“Có phải thông báo cho anh Lục không?” Lâm Hân nhỏ giọng hỏi, lo giọng nói quá lớn sẽ dọa Lý Tang Du sợ.
Vừa nghe thấy tên Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du lắc đầu theo phản xạ có điều kiện: “Không… đừng nói với anh ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận