Câu chuyện kể về một cô gái và bạn trai sau khi chia tay mới phát hiện mình mang thai, dũng cảm sinh ra đứa con, sau khi bị người nhà bạn trai biết được, bảo bạn trai cưới cô ấy.
Vốn cho rằng từ nay về sau cô ấy đã thoát khỏi biển khổ, có thể trải qua cuộc sống hạnh phúc, không ngờ kết hôn không được bao lâu cô ấy bị ép phải ly hôn, trắng tay rời khỏi nhà đó, đứa con để lại nhà trai.
Cuối cùng mới biết được tất cả chân tướng, nhà trai cưới cô ấy cũng không phải vì áy náy mà là vì đứa trẻ, sau khi có được đứa trẻ trong tay thì đá bay cô ấy ra ngoài.
Đọc đến đây, Lý Tang Du không khỏi dâng lên nỗi u sầu, cô cũng sẽ trở thành mẹ đơn thân, cũng trắng tay ra đi, có phải sau khi sinh đứa trẻ ra, nhà họ Lục cũng sẽ nghĩ mọi cách cướp đứa trẻ đi hay không?
Nếu như cuối cùng để nhà họ Lục cướp đứa bé đi, xa đứa trẻ trong nhiều năm, cô thà rằng không sinh nó ra còn hơn.
Nếu như mình nuôi đứa bé này, không có ba thì cuối cùng đứa bé này cũng sẽ phải gánh chịu sự chế giễu của mọi người xung quanh, không tốt cho sự phát triển của đứa bé.
Đứa bé này nên đi con đường nào đây, Lý Tang Du đầu óc rối bời đứng ở ngã tư đường.
Bỏ điện thoại xuống, cô lại ngẩng đầu ngắm sao sáng trên bầu trời đêm mà ngẩn người.
Truyện mới cập nhật
“Cộc cộc cộc…” Một loạt tiếng bước chân vang lên từ phía sau.
Lý Tang Du không cần quay đầu lại cũng biết là ai.
“Ôi trời, chị gái, tâm trạng chị tốt thật đấy nhỉ, vẫn có thể thoải mái nhàn hạ ở đây ngắm trăng.” Giọng nói dịu dàng mềm mại lúc trước của Lý Uyển Khanh đã thay bằng giọng điệu chói tai, đầy ý châm biếm không thèm che giấu.
Lý Uyển Khanh cố ý nhìn biểu cảm của Lý Tang Du, quả thật đúng như Lục Huyền Lâm nói, Lý Tang Du hoàn toàn không quan tâm đến cuộc hôn nhân này.
Có thể dứt khoát với ông cụ nói không đi là không đi, có thể thấy ngay Lý Tang Du một lòng muốn ly hôn nên mới không coi người nhà họ Lục ra gì.
Như thế này cũng khiến cô ta yên tâm hơn.
“Đó là chuyện đương nhiên, tôi không tự tìm vui cho mình, chẳng lẽ phải cả ngày lấy nước mắt rửa mặt như người bị chồng ruồng bỏ hay sao?” Lý Tang Du vẫn ngắm nhìn bầu trời đêm, cô đã sớm quen với loại người trước sau hai mặt như Lý Uyển Khanh rồi: “Với lại, tôi sống tốt thì không phải cô cưới Lục Huyền Lâm cũng sẽ yên tâm thoải mái hay sao? Cũng không thể vì tôi mà khiến cô đến lúc làm mợ Lục vẫn phải áy náy chứ?”
“Hừ!” Lý Uyển Khanh cười khẩy: “Áy náy? Sao tôi phải áy náy chứ? Chị à, chị giỏi lẫn lộn trắng đen thật đấy.
Chị cướp vị trí của tôi, người nên áy náy là chị mới đúng.”
Lý Tang Du cười tự giễu.
Về chuyện này, Lý Tang Du không thể không thừa nhận rằng cô đã cướp đi, nhưng cuối cùng vẫn là bên thua cuộc.
Hai năm rồi, trái tim Lục Huyền Lâm vẫn hướng về Lý Uyển Khanh.
“Đến ngày hôm nay, chị nên sớm rời khỏi đây đi, đừng tưởng rằng cứ níu kéo là có thể đảo ngược tình thế.
Tôi nói cho chị biết, Lục Huyền Lâm là của tôi, bất luận là trước đây hay sau này, anh ấy đều là của tôi.
Cho dù chị có được tài sản của nhà họ Lục thì cũng không có được anh ấy, kéo dài chẳng tốt cho ai cả, chị cần gì phải làm vậy chứ?”
Ha ha, Lý Tang Du chỉ có thể gượng cười.
Bây giờ là ai đang níu kéo ai đây, Lý Uyển Khanh không nhìn ra hay sao?
Cô đang định yên tĩnh suy ngẫm lại mọi chuyện, lại bị Lý Uyển Khanh quấy rầy như này cũng không còn tâm trạng nữa, ánh mắt Lý Tang Du thôi không nhìn về phía bầu trời đêm, đứng lên nói: “Đúng, anh ta là của cô, vẫn luôn là như vậy, mong cô yêu cầu anh ta nhanh chóng ly hôn với tôi đi, tôi thật sự ngày nhớ đêm mong chuyện này xảy ra đấy.”
Nếu Lý Tang Du còn tiếp tục tranh cãi thì nhất định Lý Uyển Khanh sẽ không bỏ qua.
Nhưng người ta lại hết lần này tới lần khác yêu cầu ly hôn, điều này khiến Lý Uyển Khanh không phản bác được.
Lý Tang Du không quan tâm đến cuộc hôn nhân này, cô cũng vẫn luôn chờ ly hôn, có thể kéo dài đến bây giờ, nguyên nhân chủ yếu chính là Lục Huyền Lâm.
Cô ta có thể làm gì chứ?
Ngay vào lúc Lý Tang Du vừa định rời đi, Chu Hòe Hương vội vàng đi tới: “Cô chủ, ông cụ Lục đích thân đến nhà đón cô.”
“Hả…” Lý Tang Du khẽ giật mình.
Thấy Lý Uyển Khanh cũng đang ở đây, Chu Hòe Hương không sợ phiền phức, cao giọng nói lại một lần nữa: “Ông cụ Lục đích thân đến đón cô, đang chờ ở phòng khách kia kìa.”
Mặt Lý Uyển Khanh biến sắc, vẻ đắc ý vừa rồi của cô ta trong nháy mắt đã trở nên cứng ngắc.
Ông cụ Lục đích thân đến đây, chuyện này cũng không phải việc nhỏ.
Một ông già tám mươi tuổi, lại có quyền cao chức trọng ở nhà họ Lục, chỉ vì một đứa cháu dâu mà đích thân đi tới, phần tôn vinh này cũng không phải là điều mà người bình thường có thể hưởng thụ được.
“Ở phòng khách?” Lúc này Lý Tang Du mới kịp phản ứng.
“Đúng vậy đó cô chủ, cô mau vào nhà đi.”
“Đi!”
Hai người vội vàng đi vào nhà, để lại Lý Uyển Khanh vẻ mặt vẫn cứng ngắc đứng sững trong vườn hoa, nhìn bóng lưng của Lý Tang Du, hai tay cô ta siết chặt lại, trong mắt lóe lên vẻ ghen ghét.
Khi Lý Tang Du đi vào phòng khách đã nhìn thấy ba Lý và ông cụ Lục cùng ngồi trên ghế sô pha để thưởng trà, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Lục Huyền Lâm ngồi bên cạnh ông cụ Lục, im lặng không nói gì, thật ra cũng không chen lời được.
“Ông!” Lý Tang Du lễ phép gọi, lần đầu tiên được nhà họ Lục coi trọng như thế này khiến cô thấy hơi sợ.
Nhìn thấy Lý Tang Du, nụ cười trên mặt ông cụ Lục càng tươi hơn: “Tang Du, để tỏ lòng thành ý nên ông già như ông tự mình đến đón con, cháu gái à, con nể mặt ông già này một lần có được không? Về nhà ăn bữa cơm.”
“Ông à, ông làm thế này là khiến con giảm thọ mất.” Lý Tang Du vội vàng nói: “Con đi.”
Ông cụ đã đích thân tới đây, cô cũng không thể không nể mặt ông được.
Thấy Lý Tang Du đã đồng ý, ông cụ liếc mắt nhìn Lục Huyền Lâm bên cạnh mình, ánh mắt kia có vẻ đắc ý rất rõ ràng: Cháu không mời nổi, ông chỉ nói một câu thôi đã mời được rồi, trình vẫn còn non và xanh lắm.
Lục Huyền Lâm không còn lời nào để nói, chỉ có thể ngầm thừa nhận, anh không thể không thừa nhận rằng mình không mời nổi Lý Tang Du.
“Tiểu Lý à, tôi dẫn con gái của cậu đi nhé, cậu có thể yên tâm chứ?” Trước khi đi ông cụ còn cố ý hỏi ba Lý.
“Có ông ở đây, tôi rất yên tâm ạ.” Ba Lý cười tủm tỉm trả lời.
Nếu như là Lục Huyền Lâm thì ông ấy chắc chắn không thể yên lòng, bây giờ ông cụ Lục đích thân ở bên cạnh theo dõi, ông ấy có gì mà không thể yên lòng chứ?
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, chúng ta đi.” Ông cụ vui vẻ đứng lên.
“Dạ được, để tôi tiễn ông một đoạn.” Ba Lý cũng đứng lên.
Ông cụ dắt Lý Tang Du ra cửa, lên xe, đi thẳng về nhà tổ nhà họ Lục.
…
Bữa cơm này của nhà họ Lục là bữa cơm yên bình nhất trong suốt hai năm từ khi Lý Tang Du làm dâu nhà họ Lục đến nay.
Người nhà họ Lục đều bày ra khuôn mặt tươi cười hiền lành với cô, không ngừng gắp thức ăn cho cô, giống như người một nhà vậy.
Trong lòng Lý Tang Du biết rất rõ đây chỉ là sự giả tạo mà thôi, do lúc trước ông cụ nổi giận, lại cộng thêm khối tài sản kếch xù trên người mình kia khiến đám người này hoảng sợ.
Sau bữa cơm tối, mọi người ngồi trên ghế sô pha nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn cười ra tiếng.
Có lẽ do uống nhiều nước, lúc Lý Tang Du từ trong toilet đi ra lần thứ hai thì vừa khéo gặp phải mẹ Lục.
“Chào bà Lục.” Lý Tang Du lễ phép gọi.
“Tang Du à, đừng khách khí, chúng ta đều là người một nhà cả, gọi mẹ là mẹ được rồi.” Mẹ Lục nở nụ cười chân thành nói.
Thái độ này đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ với thái độ lần gặp lần trước trong bệnh viện, Lý Tang Du nghe mà da gà da vịt nổi hết cả lên.
Lý Tang Du đột nhiên hiểu ra dụng ý của ông cụ, để lại tất cả tài sản cho cô thì sẽ không có ai dám mở miệng bất kính với cô nữa.
Không thể không nói, ông cụ Lục đúng là người già mà trí tuệ vẫn chưa giảm, hiệu quả mà ông muốn đã đạt được rồi..