“Tang Du! Tôi nhớ cô chết đi được đây! Mấy chị em chúng tôi đều mong ngóng cô quay lại, lần này cô cho chúng tôi leo cây lâu quá đấy nhé.” Một cô gái trạc tuổi Lý Tang Du xông lên ôm chầm lấy cô, vui vẻ nói.
“Đúng vậy đấy, chúng tôi còn lo Trương Ngọc trả thù cô nữa chứ…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, hình như tổng giám đốc có niềm vui mới rồi, còn chị Tang Du…” Không biết là ai nói câu này, khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.
Các cô ấy bàn tán sau lưng Lý Tang Du đã đành, tất cả mọi người đều biết tổng giám đốc Lục đã có niềm vui mới, vậy nên các cô ấy đương nhiên cho rằng Tang Du bị “vứt bỏ”, bây giờ lại còn nhắc đến những chuyện này trước mặt cô…
Lý Tang Du cũng không để ý, những chuyện tệ hại của nhà họ Lục, tùy các cô ấy nói thế nào thì nói, dù sao cũng không liên quan đến cô.
“Nghe nói vợ tổng giám đốc rất xinh đẹp, các cô nói xem có khi nào đêm nay sẽ lộ mặt không?” Không biết là vô tình hay cố ý, mấy nữ đồng nghiệp của một phòng ban khác thảo luận ngay trước mặt họ.
“Trời ạ, chắc chắn là sẽ xuất hiện, không phải tổng giám đốc nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố hay sao?”
Người tụ tập mỗi lúc một đông, như thể họp chợ, nói một câu lại tiếp một câu.
“Nghe nói vợ tổng giám đốc mất tích hai năm, bây giờ mới trở về, bảo sao chưa bao giờ nhìn thấy mợ chủ.”
“Nói như vậy thì tổng giám đốc thật sự rất yêu cô ấy đấy, chờ đợi lâu như vậy cũng không ly hôn.”
Lúc này Lý Tang Du mới hiểu mợ chủ mà các cô ấy nói đến là Lý Uyển Khanh.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, người vợ chính thức là cô lại mang danh tình nhân đích thực, còn Lý Uyển Khanh chẳng là cái thá gì cả vừa xuất hiện đã nói phách nói tướng trở thành vợ tổng giám đốc, sự khác biệt giữa hai người khiến cô dở khóc dở cười.
Thật sự là một người trên trời một người dưới đất.
Không so sánh thì sẽ không có đau thương, trái tim Lý Tang Du rất chua xót.
Nhưng cho dù có bị tổn thương đi nữa thì cô cũng sắp được giải thoát hoàn toàn rồi.
Chuyện này chưa hẳn là không tốt.
Nghe các cô ấy tiếp tục buôn chuyện, Lý Tang Du giống như đang nghe chuyện của người khác.
Mấy nữ đồng nghiệp bàn luận một lúc thì giải tán, bởi vì không thấy Lý Tang Du có biểu cảm như bọn họ mong đợi.
“Tang Du, bọn họ nói như thế đều do ghen tị với cô thôi… Không cần để ý tới bọn họ.” Triệu Nguyệt Sương an ủi: “Gần đây vợ tổng giám đốc kia thường xuyên tới công ty không biết để làm gì, đúng lúc bị mấy người này nhìn thấy.”
Vợ tổng giám đốc? Từ lúc nào mà mọi người đều chụp cái danh này lên Lý Uyển Khanh vậy? Ngoại trừ những người rảnh rỗi thích buôn chuyện ra thì chính là tin tức do chính Lục Huyền Lâm phát tán.
“Cô cũng đâu phải ngày đầu tiên quen biết tôi?” Lý Tang Du lắc đầu: “Những chuyện này tôi cũng đã quen từ lâu rồi, giờ cũng thành nhờn tai.
Mọi người muốn nói gì thì cứ nói, tôi không thèm để ý.”
“Tang Du… Cô mặc như thế này, không hay lắm đâu.”
Lúc này Tang Du mới chú ý, ở đây ngoại trừ cô thì tất cả mọi người đều ăn mặc rất trang trọng.
Âu phục lễ phục, váy ngắn, áo đầm như đi catwalk, chỉ có cô mặc đồ rộng che kín cơ thể, không đẹp chút nào.
“Tôi không phải nhân vật chính, cũng không phải đến để ra mắt, không cần ăn mặc chói mắt làm gì cả.”
Trong mắt những người khác, một Lý Tang Du như vậy là do bần cùng sa sút, không có tổng giám đốc che chở, còn bị đày vào lãnh cung, cuộc sống có thể tốt đẹp đến đâu được chứ?
Không biết đợi bao lâu, sân khấu tối om đột nhiên sáng lên, kèm theo tiếng nhạc, người chủ trì lên sân khấu chúc mừng vài câu.
Đa phần mọi người đều không để ý lắng nghe, họ chỉ muốn thấy vợ tổng giám đốc thôi.
Lý Tang Du đứng ở đó không biết nên làm gì, mọi người khui đủ các loại rượu vang, Champagne cao cấp ra, bàn luận với nhau.
Lý Tang Du cũng không muốn hòa vào đám người đó.
Uống rượu? Không được! Bây giờ cô đã làm mẹ rồi, để thai nhi được phát triển tốt, cô tuyệt đối không uống rượu.
“Đến đây nào Tang Du, tôi rót rượu cho cô, hôm nay là lễ kỷ niệm thành lập cơ mà!” Triệu Nguyệt Sương không cho cô cơ hội nói chuyện, cưỡng ép nhét cho Lý Tang Du một ly rượu đỏ.
“Ừ… Nhân tiện rót cả cho những người khác đi.”
Triệu Nguyệt Sương cũng không nghi ngờ, đi về phía những người khác.
Lý Tang Du không khỏi lau mồ hôi, bây giờ cô phải thừa dịp những người khác không chú ý để nhanh chóng đổ ly rượu này vào một góc nào đó.
Cô đi vội quá nên không cẩn thận va vào người khác, ly rượu chân cao trong tay cô sóng sánh, đổ cả vào bộ lễ phục dạ hội của một người phụ nữ sang trọng, không sót giọt nào.
“Á… Không có mắt à?” Ngay lập tức, giọng nói chói tai cao vút vang lên.
“Xin lỗi, xin lỗi, lỗi tại tôi.” Lý Tang Du vội vàng xin lỗi, có thể dàn xếp ổn thỏa là tốt nhất, bây giờ cô cũng không muốn bị người khác chú ý đến.
Nhưng càng là chuyện muốn tránh thì chuyện càng xảy ra, tiếng hét của người phụ nữ trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người chung quanh.
“Xin lỗi? Câu xin lỗi của cô đáng giá mấy đồng? Cô có biết bộ váy này của tôi đắt cỡ nào không hả?” Thấy Lý Tang Du mặc quần áo rộng thùng thình, người phụ nữ xem thường ra mặt.
“Hay là chờ sau khi buổi tiệc kết thúc tôi sẽ mang đi giặt, chắc chắn có thể giặt sạch như mới, cô xem có được không?” Lý Tang Du không muốn gây chuyện bèn hỏi.
“Giặt?” Người phụ nữ nhìn vào hai mắt Lý Tang Du, khinh khỉnh nói: “Bây giờ cô thất nghiệp rồi, ngay cả làm bồ nhí cũng đã bị người ta vứt bỏ, nếu như cô cầm váy của tôi rồi không quay lại nữa thì tôi biết đi đâu tìm cô đây?”
Lời nói trần trụi không thèm che giấu chút nào.
Lý Tang Du đã quen lắm rồi, nên cô cũng chẳng buồn nổi giận, hỏi ngược lại: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Muốn thế nào? Đương nhiên là bồi thường tiền rồi.” Người phụ nữ nói, vươn tay ra.
“Nhưng tôi đã thất nghiệp rồi, lại còn không được làm bồ nhí nữa, lấy tiền đâu ra bồi thường cho cô đây?” Lý Tang Du nhún nhún hai vai, nét mặt hết cách.
Người phụ nữ ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng mình vô duyên vô cớ sao phải ăn thiệt chứ, cô ta trừng mắt: “Tôi không hơi đâu mà quan tâm nhiều như vậy, mau bồi thường tiền đi.
Không bồi thường tiền thì không đi được khỏi đây đâu.”
Đám người hóng hớt chỉ trỏ Lý Tang Du, một người trong đó nói: “Hóa ra là cô ta à, hèn gì trông dáng vẻ giống hệt như hồ ly tinh.”
“Không như thế thì sao có thể trèo được lên giường tổng giám đốc chứ…”
“Đúng đấy, bây giờ bị người ta chơi chán rồi, ngay cả công việc cũng mất, nghèo đến nỗi chiếc váy cũng không bồi thường nổi, đúng là đáng đời.”
Đám đông hùa nhau mỗi người một câu, chế giễu Lý Tang Du.
Lúc ở công ty cô vẫn mang danh bồ nhí, cho dù có người xem thường nhưng cũng chỉ dám bàn tán sau lưng thôi.
Bây giờ cô đã hoàn toàn thất thế, mọi người cũng sẽ không còn kiêng kỵ gì nữa, những gì khó nghe đều nói ra hết.
Lý Tang Du bình tĩnh nghe, không cãi lại, cũng không giải thích, dáng vẻ thản nhiên cứ như người mà bọn họ đang nhắc tới là người khác.
Ai cũng thích bắt nạt kẻ yếu, thấy Lý Tang Du không nói năng gì, bọn họ cho rằng cô là người dễ ức hiếp, vậy là càng nói hăng say hơn.
“Mấy người im miệng lại hết đi!” Lúc này một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
Tất cả mọi người giật nảy mình, nhìn về phía người tới.
Tiền An Na chen qua đám đông đi về phía này: “Tang Du, chị bị ngốc đấy à, đứng ở đây để mặc người khác mắng chị?”
Lý Tang Du còn chưa kịp trả lời, Tiền An Na đã tỏ thái độ gây sự với đám người kia: “Mấy người đều không muốn làm việc nữa đúng không? Cũng không nhìn lại xem người đang đứng trước mặt mấy người là ai, cô ấy chính là…”
Lý Tang Du kéo cánh tay Tiền An Na lại: “An Na!” Cô cũng không muốn vào lúc này lại gây ra sự cố gì, dù sao cũng sắp ly hôn rồi, có biết hay không cũng không sao cả.
Tiền An Na quay đầu nhìn Lý Tang Du: “Sao lại không thể nói? Chị đường đường là vợ tổng…”
“Không nên gây chuyện.”.