Không ngờ cái tát này mãi vẫn không rơi xuống, khi cô mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay cách khuôn mặt mình chỉ một centimet.
Lúc Lục Huyền Lâm phát hiện người mở cửa là Lý Tang Du đã lập tức thu tay lại, nếu không cái tát này mà giáng xuống, Lý Tang Du không phế thì cũng tàn tật.
Thái Vũ Hàng ung dung đi tới, vẻ mặt gợi đòn, nói: “Honey, em không sao chứ? Có bị thương chỗ nào không?”
Honey?
Mặt Lục Huyền Lâm càng đen kịt.
“Nhìn em xem này, đáng yêu quá, ăn bánh gatô mà còn muốn để chừa lại đến mai, như vậy cũng không tốt đâu.” Thái Vũ Hàng nói xong liền nâng mặt Lý Tang Du lên, đưa tay lau sạch kem ở mép cô.
Lục Huyền Lâm trợn mắt trừng trừng nhìn Thái Vũ Hàng, ánh mắt anh hiện giờ như có thể giết người.
Thằng ranh con này muốn chết sao?
Nếu như điều kiện cho phép, Lục Huyền Lâm đã bóp chết anh ta mấy chục lần rồi!
Mở miệng ra là gọi honey, Lý Tang Du bị anh ta làm cho nổi hết cả da gà, nhưng đây là trận chiến giữa hai người đàn ông, cô chen miệng vào thì không hay.
Lục Huyền Lâm như một quả bóng bay, hai người bọn họ chỉ cần có bất cứ động tác nào hơi thân mật thì cũng có thể khiến anh nổ tung trong nháy mắt.
Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, suýt nữa đã muốn ra tay đánh nhau rồi, sắc mặt anh tím lịm: “Xin hãy chú ý hình tượng của anh! Anh Thái ạ!”
Lục Huyền Lâm thề, người đàn ông trước mặt này mà tiếp tục đụng chạm Lý Tang Du thì mình sẽ thật sự ra tay.
Bầu không khí đầy mùi thuốc súng tràn ngập trong căn phòng, Lý Tang Du thấy hơi buồn cười, thời gian hai người họ quen biết nhau cũng không ngắn, bầu không khí như thế này từ trước tới nay chưa bao giờ có.
Thái Vũ Hàng nắm chặt tay Lý Tang Du, khẽ mỉm cười rồi nói: “Cảm ơn lời nhắc nhở của anh.
Giới thiệu với tổng giám đốc Lục nhé, cô ấy, Lý Tang Du, là bạn gái của tôi.”
Anh ta khẽ vòng tay ôm cô vào lòng.
Vì sao Thái Vũ Hàng lại phải cố ý chọc giận Lục Huyền Lâm? Đến bây giờ Lý Tang Du vẫn chưa hiểu rõ, hai người đàn ông này đều không đứng đắn, không phải là do Lục Huyền Lâm cướp người phụ nữ của anh ta đấy chứ?
Cô không biết là, thật ra điều Thái Vũ Hàng hận chính là lúc đó mình đã giao cô cho Lục Huyền Lâm, bây giờ có một cơ hội tốt như vậy, anh ta sẽ bỏ qua cơ hội trả thù chắc?
“Ha ha, bạn gái của anh?” Lục Huyền Lâm lạnh lùng cười khẩy một tiếng: “Anh Thái này, đường đường là một siêu sao như anh bây giờ lại còn trêu đùa vợ tôi sao? Những fan hâm mộ kia của anh chỉ sợ mắt họ bị mù hết rồi mới hâm mộ anh.”
“Ơ, lời ấy của tổng giám đốc Lục sai rồi.
Không phải bây giờ trên báo đài đều đang đưa tin à? Tổng giám đốc Lục của tập đoàn Lục Thị tuyên bố quan hệ giữa mình và cô hai nhà họ Lý trong lễ mừng, huống hồ, cục cưng của tôi cũng đã bỏ anh ngay tại đó rồi.
Bây giờ cô ấy là cục cưng của tôi chứ không phải mợ chủ nhà họ Lục đâu.”
Trong lòng Lý Tang Du buồn nôn vô cùng, bây giờ đã chuyển từ honey thành cục cưng luôn rồi, cô suýt nữa thì nôn hết chỗ cơm vừa ăn ra.
Nhưng trong buổi lễ mừng ngày thành lập, quả thực Lý Tang Du đã tự tay đưa bản thỏa thuận ly hôn cho anh.
Nói là cô bỏ Lục Huyền Lâm, cũng hợp lý.
Trên báo đài và trên mạng đã lan truyền tin đồn, nói Lục Huyền Lâm yêu em vợ, muốn hất cẳng Lý Tang Du ra ngoài.
Còn lời Thái Vũ Hàng vừa mới nói thì giống như chuyện chồng và em vợ gian díu bị vợ phát hiện, khiến người vợ cực kỳ đau lòng, cuối cùng chủ động đề xuất ly hôn, đặt dấu chấm hết cho tất cả.
Nghe ra còn có vẻ tương đối khí thế.
Đa phần nhân viên nữ trong công ty đều kính nể hành động của Lý Tang Du.
Không phải ai cũng có dũng khí như cô.
Lý Tang Du có thể lựa chọn thà chết không buông tay thì vẫn là mợ chủ nhà họ Lục, có tiền có địa vị như thường, nhưng sống với một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ, mình có được những thứ này thì có lợi ích gì đâu chứ? Còn không bằng tác thành cho anh, cũng là giải thoát cho nhau.
Lý Tang Du rất dũng cảm, tất cả mọi người đều đồng ý với nhận định này.
Nếu như chính bản thân các cô ấy cũng phải trải qua tình cảnh đó, chín mươi chín phần trăm đều sẽ do dự, không có được sự liều lĩnh quyết đoán kia!
“Chúng tôi ly hôn hay không thì liên quan gì tới anh Thái? Chuyện của nhà họ Lục chúng tôi sẽ tự giải quyết với nhau!” Lục Huyền Lâm nhíu mày, trong lễ mừng ngày thành lập, quả thực anh đã mất hết mặt mũi rồi.
“Có lẽ trước đây tôi sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ Lý Tang Du là bạn gái tôi, vậy tôi không thể không quan tâm được đâu!”
Ánh mắt hai người tối tăm u ám đối mặt nhìn nhau, Lý Tang Du nghe thấy cũng sắp ngáp dài buồn ngủ.
Cô sờ lên bụng, lại cảm thấy đói rồi, chẳng lẽ cảm giác mang thai chính là ăn không đủ no?
Cô cử động tay muốn rút ra nhưng lại bị Thái Vũ Hàng nắm rất chặt, không tài nào rút ra được.
Cái tên Thái Vũ Hàng chết tiệt này, còn muốn nhân cơ hội sàm sỡ mình à?
Lý Tang Du định dùng tay trái cậy ngón tay của anh ta ra, nhưng lại bị nắm lại.
Lần này là Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm giật mạnh một cái, trong nháy mắt Lý Tang Du đã bị lôi ra giữa hai người họ, không khác nào một sợi dây thừng dùng để kéo co.
“Anh Mạnh, chuyện anh muốn quan tâm ai không liên quan gì đến tôi, nhưng hiện tại anh nhất định phải buông tay! Trên giấy tờ pháp luật viết rất rõ ràng, mặc dù tôi đã ký thỏa thuận ly hôn nhưng giấy chứng nhận ly hôn vẫn chưa tới tay! Nói cách khác, hiện tại, Lý Tang Du vẫn là vợ tôi, mà anh lại làm cô ấy ngoại tình, đến lúc đó cô ấy có thể bị phán không được một đồng một cắc nào!” Lục Huyền Lâm lấy pháp luật ra nói.
“Tổng giám đốc Lục, những đồng tiền kia tôi không quan tâm, ngược lại là anh đấy, còn nói cô ấy là vợ anh mà không biết xấu hổ à? Ba năm nay anh đã bao giờ gọi cô ấy là vợ trước mặt mọi người chưa? Tốt xấu gì cũng là vợ của một tổng giám đốc, vậy mà còn phải tự mình ra ngoài bươn chải kiếm tiền, anh làm chồng đúng thật là giỏi đấy.” Thái Vũ Hàng giễu cợt không nể mặt chút nào.
“Cô ấy đã bao giờ phải chịu khổ chưa? Chẳng lẽ phụ nữ thì không được kiếm tiền?”
“Không cần nhiều lời, một khi có giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ lập tức cho anh biết, Lý Tang Du là vợ của tôi!”
Lý Tang Du có phần bực bội, ngắt lời hai người họ: “Này, hai anh cãi nhau hay không tôi không thèm bận tâm, xin hai anh thả tôi ra trước đi.”
Ngoài mặt thì hai người đàn ông này cười khẩy, nhưng bàn tay nắm tay Lý Tang Du lại không ngừng dùng sức.
Cô cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì mình sẽ gãy xương mất!
Bị Lý Tang Du trách móc, Lục Huyền Lâm và Thái Vũ Hàng đều sững sờ, họ ngậm miệng lại không nói nữa.
Đồng thời quay sang nhìn cô, nhưng vẫn không định buông tay.
“Anh Mạnh, Lý Tang Du bảo anh thả tay cô ấy ra!” Lục Huyền Lâm mở miệng trước tiên.
“Sao anh không thả?”
“...”
Lý Tang Du có chút kích động muốn đánh người.
“Lý Tang Du, hôm nay cô phải trở về với tôi!” Ánh mắt Lục Huyền Lâm nhìn vào cô, chẳng những không buông tay mà trái lại anh còn kéo cô về phía mình.
“Ha ha, anh lại uy hiếp tôi như vậy sao?” Lý Tang Du ghét nhất là người khác dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với cô.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, vẻ mặt dữ tợn nói cho đối phương biết “Anh buông tay trước”, phẩm chất nhường nhịn lâu đời đều bị hai người đàn ông này vứt hết ra sau đầu rồi.
“Thái Vũ Hàng, anh buông tay ra!” Cứ giằng co như thế này mãi cũng không phải là cách, bọn họ không cần thời gian nhưng mình thì vẫn cần, Lục Huyền Lâm cả giận nói.
“Anh buông trước đi!”
Hai phe đều kéo tay cô về phía mình, bất thình lình hai tay Lý Tang Du đã bị kéo căng ra.
Tiếp tục như vậy, không phải cô sẽ biến thành “con ma” trong cảnh con ma bị xé xác trên phim truyền hình hay sao, Lý Tang Du cố gắng ra sức giãy dụa, mãi sau mới hất tay hai người họ ra được.
“Lý Tang Du, đợi đã!” Chẳng lẽ do đã quen với động tác vung tay của Lý Tang Du? Cánh tay bị cô hất ra của Lục Huyền Lâm ngay lập tức lại một lần nữa nắm lấy cổ tay cô..