Lý Tang Du cũng hy vọng họ có thể tiếp tục ở cạnh nhau với thân phận tri kỷ như vậy, chung quanh cô không có mấy người có thể chuyện trò được, cô cũng không muốn phá đi hiện trạng bây giờ.
Thời Nhiên Phong không nói gì, cô cũng không hỏi, không phải là cô không hỏi mà là cô không dám hỏi.
Đã lâu như vậy mà Lý Tang Du cũng không thể tìm thấy từ nào khác để miêu tả về anh ta ngoại trừ chữ “hoàn hảo”.
Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, liệu cô có xứng không? Lý Tang Du không dám nghĩ tới, chưa nói đến việc trong bụng cô bây giờ lại đang có con của Lục Huyền Lâm.
Cô không nói với ai về cái thai, cũng không có lý do gì để nói.
Lý Tang Du sợ vì việc này mà tất cả bạn bè sẽ rời bỏ mình.
Bây giờ họ đã ly hôn rồi mà còn muốn giữ lại con làm gì?
Một lúc lâu sau...
“Tôi thực sự xin lỗi, tôi đã khuyên cậu chủ đừng liều mạng như vậy rồi.” Hồng trà trong chén của Lý Tang Du đã uống cạn, A Bốc lại tới rót thêm cho cô: “Chỉ vì ngoài cậu ấy ra thì cũng không có ai giải quyết được chuyện ở công ty, để tôi đi giục cậu ấy.”
Lý Tang Du cũng biết về A Bốc, ông ấy là quản gia ở bên cạnh Thời Nhiên Phong từ rất lâu.
Ngoài công việc thì ông ấy còn đặc biệt quan tâm đến Thời Nhiên Phong, một người hoàn hảo còn có một quản gia hoàn hảo ở bên cạnh nữa.
“Chú Bốc đừng làm vậy, nếu anh ấy đang bận thì chúng ta không nên quấy rầy anh ấy.”
A Bốc gật đầu, quay người đứng ở cửa.
Hôm nay toàn bộ nhà hàng đã được Thời Nhiên Phong bao trọn, nhìn cách trang trí sang trọng trong cửa hàng thì cũng biết một bữa ăn ở đây chắc chắn rất đắt.
Rõ ràng là cô không có năng lực gì nhưng bạn bè xung quanh ai cũng giàu có, Lý Tang Du thầm cười khổ trong lòng.
Cô cầm tách trà lên, nhấp một ngụm, chọn một cuốn sách trên kệ rồi vừa uống trà vừa đọc sách.
A Bốc quan sát cô từ xa, chỉ xét về khí chất cũng thấy không phải mấy cô bé tuổi hai mươi có thể so sánh với cô.
Có lẽ đây là một trong những lý do mà cậu chủ của ông ấy thích cô.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, nhưng Thời Nhiên Phong vẫn chưa đến.
Đọc xong một quyển sách, Lý Tang Du lắc cổ, mắt hơi mỏi, cô liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi.
A Bốc cúp điện thoại, bước vào nhà hàng: “Cô Lý, điện thoại của cậu chủ vẫn không gọi được.
Tôi đưa cô về trước, chắc là cậu chủ có chuyện quan trọng ở công ty, chưa chắc cậu ấy đã đến được.
Tôi chờ cậu ấy trở về xác nhận lại rồi sẽ gọi báo cho cô.”
“Được rồi, vậy phiền chú Bốc.”
“Sao lại còn khách sáo với tôi thế?”
Đây là lần lỡ hẹn đầu tiên của Thời Nhiên Phong.
Bước ra khỏi nhà hàng, Lý Tang Du thở ra một làn khói trắng, thật ra thời tiết vẫn rất lạnh, dù sao cũng đã gần đến tháng mười hai rồi.
Chiếc ô tô sang trọng màu đen bị phủ một lớp sương mù, vì tầm nhìn kém nên trên đường xe chạy khá chậm.
Một chiếc xe sedan màu trắng bạc chợt tiến đến lướt qua xe cô, qua cửa sổ cô có thể mơ hồ nhìn thấy Thời Nhiên Phong đang ngồi bên trong.
Nhìn lại thì thấy xe kia rẽ trái, là hướng đi tới sân bay.
Xe trở lại chung cư.
“Cô Lý, tôi không đưa cô lên được rồi.
Tôi vừa nhận được một việc khẩn cấp.”
“Không sao đâu.” Lý Tang Du mỉm cười trở về phòng mình.
Trong đó chắc chắn có Thời Nhiên Phong, Lý Tang Du chắc chắn.
Tin tức mà A Bốc đột nhiên nhận được khiến cô rất tò mò, chẳng lẽ là từ Thời Nhiên Phong gửi tới?
Cô không bấm số của Thời Nhiên Phong, có gọi được hay không cũng không quan trọng, có lẽ anh ta cũng không hy vọng cô biết mình đi đâu.
Có chuyện gì mà có thể khiến Thời Nhiên Phong lỡ hẹn? Lý Tang Du ngày càng tò mò, nghiêm trọng đến mức nào mà một người hoàn hảo như vậy lại phải đi lừa mình?
Một đêm trôi qua, A Bốc không gọi cho cô, cứ như thể chỉ là một giấc mơ.
Điều cô không biết là cả tuần sau đó Thời Nhiên Phong dường như đã biến mất, không có tin tức gì về anh ta cả.
Nói về giấc mơ thì đêm nay Lý Tang Du quả thực đã mơ một giấc mơ khiến cô không muốn thức dậy.
Đông chí, ngày Tiểu tuyết.
Mẹ Bùi Lâm của Lý Tang Du bị ốm nằm trong bệnh viện mấy tháng.
Bên ngoài bông tuyết phất phơ, bác sĩ nói cho bà biết tình hình bệnh của bà ngày càng tồi tệ hơn.
Kể từ sau lần sảy thai trước, bà đã gầy đi nhiều, Lý Thụy Tường biết đây không phải là bệnh trên người, mà là do hoảng sợ trong lòng.
Lúc này Tang Du mới chín tuổi, cũng đã đủ lớn để có thể nhớ mọi việc.
Cô dựa khẽ bên cửa, lặng lẽ nghe ngóng từng động tĩnh bên trong.
Bùi Lâm còn đang khóc, Lý Thụy Tường ngồi bên giường không ngừng an ủi: “Bùi Lâm, sao em lại phải khổ như vậy làm gì?”
“Tang Du ở ngoài cửa, anh gặp con bé một lát đi.” Bùi Lâm khóc hai mắt đỏ hoe: “Đừng nói cho con bé biết chuyện của em.”
“Ư.” Lý Thụy Tường than nhẹ một tiếng rồi đi tới mở cửa, quả nhiên Tang Du đang đứng sau cánh cửa.
Tang Du còn nhỏ đã có khí chất khá giống mẹ, xinh xắn động lòng người.
Lý Thụy Tường xoa đầu cô bé, hỏi giọng trìu mến: “Tang Du, hôm nay bà nội đưa con đến sớm vậy sao?”
“Vâng.” Tang Du đáp lại một câu rồi sốt sắng lao đến trước giường Bùi Lâm.
Lý Thụy Tường không nói gì, chỉ im lặng quay người ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Mẹ ơi!” Tang Du nằm ghé vào bên giường Bùi Lâm, liên tục gọi mẹ bằng giọng trẻ con non nớt.
“Ừ, mẹ đây.” Bùi Lâm đã lau đi giọt lệ ở khóe mắt, gương mặt tràn đầy vẻ dịu dàng.
“Mẹ, con nghe bà nội nói mẹ không vui, có phải mẹ lại cãi nhau với ba không...” Tang Du cúi đầu: “Ba mẹ sẽ không bỏ con phải không? Bạn học của con nói nếu ba mẹ còn như vậy là sẽ chia tay nhau… Con muốn ở cùng với ba mẹ, chúng ta cùng chơi đùa với nhau…”
Tang Du thấy hơi sợ hãi, nếu ba mẹ cô bé thực sự sắp chia tay thì rời khỏi ai cô bé cũng không nỡ.
Vừa nghĩ tới lúc tan học mình chỉ có thể nhìn thấy ba hoặc mẹ, trong lòng cô bé lại thấy bất an vô cùng.
“Làm sao lại vậy được, con nghe bạn học nào nói vậy, nhất định là bạn đó hù dọa con thôi.” Bùi Lâm mỉm cười, xua tan lo lắng trong lòng Tang Du: “Ba mẹ sẽ không bao giờ chia tay đâu, nhưng con phải tự chăm sóc bản thân mình thật tốt…”
Ánh mắt Bùi Lâm ảm đạm nhưng Tang Du còn nhỏ nên không nhận ra.
Nửa câu sau còn chưa nói hết thì Bùi Lâm đã ho dữ dội.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tang Du nắm chặt tay bà, lo lắng nhìn bà, muốn đi ra ngoài gọi Lý Thụy Tường.
“Được rồi, mẹ không sao, đừng đi làm phiền ba con...”
Đôi mắt Tang Du ươn ướt, có mấy giọt nước mắt lập tức rơi xuống chăn bông.
“Mẹ hứa với con là ba mẹ sẽ không bao giờ rời xa nhau.”
“Vậy thì...!mẹ ngoắc tay với con đi.”
Bùi Lâm móc ngón út với cô bé, cảm thấy trong lòng khó chịu khôn cùng, điều duy nhất khiến bà không yên tâm chính là Tang Du.
Bệnh lao của bà ngày càng nặng.
Tại sao ngay từ đầu không mang theo Tang Du rời đi? Không phải chỉ là cuộc sống khó khăn hơn một chút thôi sao, có cái gì không vượt qua được chứ?
Nếu có thể hối hận đến chết thì Bùi Lâm đã chết hàng chục lần.
“Mẹ, Tang Du không khóc nữa, mẹ cũng đừng khóc…” Tang Du nhìn thấy Bùi Lâm rơi lệ thì vội vàng lau nước mắt cho bà: “Đều tại ba con không tốt, ba là đồ xấu xa.
Bà nội nói rồi, nếu ba không tốt thì nói với bà, bà sẽ dạy dỗ ba cho.”
Có lẽ để một đứa trẻ phải chấp nhận chuyện như vậy là quá đau đớn, nên cả nhà họ Lý và nhà họ Bùi đều không có ai đề cập đến chuyện đó với cô bé.
Bà đã sắp từ giã cõi đời, có nói với Tang Du là thực ra bà sống không hạnh phúc thì thực sự là đả kích quá lớn với cô bé.
“Sao có chuyện đấy được, ba con rất tốt, chỉ là trong tim mẹ thấy đau thôi.”.