Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Tôi nói với cô vì sợ là nếu tôi có chuyện gì không ổn ở bên ngoài thì ít nhất sẽ có người biết tôi đang ở đâu.” Lý Tang Du không nói với ba cô cũng để ngăn chặn chuyện của đứa trẻ bị lộ ra ngoài.
Thấy Lý Tang Du đã nghĩ thoáng mọi chuyện và cũng suy tính chu đáo, Vu Thiến không sao tả được cảm giác hiện tại.

Lý Tang Du dứt khoát nhảy ra khỏi cái vòng lẩn quẩn, vướng víu này, không có tí lưu luyến nào như vậy, nhưng cô ta thì vẫn chìm nổi trong cái vòng ấy, vẫn ghen tuông, vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông chưa từng liếc mắt gì tới mình kia.
Trước đây cô ta ghen tị với mọi thứ mà Lý Tang Du có.
Giờ đây cô ta vẫn ghen tị, ghen tị khi Lý Tang Du bị bỏ rơi nhưng vẫn có thể từ bỏ mọi thứ một cách thoải mái như vậy, sau đó một mình rời đi.
“Khi nào cô đi?”
“Chỉ hai ngày tới thôi.”
“Sao vội vàng vậy?”
“Ừ, đi càng sớm càng tốt, tôi sợ chậm quá thì sẽ...” Lý Tang Du còn chưa nói hết.
Cô sợ muộn quá bụng sẽ ngày càng lớn, đến lúc lộ tẩy rồi thì muốn rời đi cũng không được.
Vu Thiến không hỏi, hôm nay Lý Tang Du thực sự muốn nói lời tạm biệt với cô ta.
...
“Cậu chủ, cậu về rồi!” Giọng điệu của dì Vương không giấu được sự kích động, bà ta không nhớ nổi đã bao lâu rồi cậu chủ nhà mình mới về đây, cả căn biệt thự này hoang vắng quạnh quẽ đến rợn người.
Mấy người làm giương mắt nhìn nhau suốt ngày, dì Vương không vui nên không ai dám nói nhiều, lỡ mà nói không đúng là sẽ bị bà ta mắng.
Lục Huyền Lâm cởi áo khoác ném cho dì Vương, vừa định ngồi xuống ghế sô pha thì chợt nhìn thấy trên sô pha có một con gấu bông cao bằng nửa người.
Anh nhớ có mấy lần ban đêm trở về thấy Lý Tang Du đang mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sô pha ôm con gấu này xem TV.

Khi đó, phạm vi hoạt động của cô chỉ là phòng ngủ nhỏ và phòng khách ở tầng một này.
Nhìn con gấu, Lục Huyền Lâm không khỏi ngẩn người: “Đây không phải là vật yêu thích của cô ấy sao?”
Cô ấy? Lúc này dì Vương mới phản ứng lại: “Đúng, là của cô ấy.”
Dì Vương không nhớ đã bao lâu rồi Lý Tang Du không về đây.

Trước kia bà ta đã từng rất chán ghét sự tồn tại của Lý Tang Du, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt, luôn muốn một ngày nào đó cô sẽ biến mất khỏi căn biệt thự này, giờ đúng là cô biến mất thật, nhưng cậu chủ cũng biến mất theo.
Thấy Lục Huyền Lâm không lên tiếng, dì Vương lại nói tiếp: “Chúng tôi còn chưa xử lý đồ đạc của mợ chủ.

Có lẽ cô ấy sẽ quay lại lấy.”
Lục Huyền Lâm lắc đầu: “Cô ấy không lấy nữa đâu.” Nói xong đưa tay sờ con gấu.
Lông tơ trên người con gấu bông mềm mại khiến người ta yêu thích không rời tay.
Lục Huyền Lâm nhấc con gấu lên ôm vào ngực, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, là mùi hương trên người Lý Tang Du.
Cô kết hôn với anh hai năm, trước khi ông cụ ra lệnh phải được ôm chắt trai, mỗi đêm cô đều ôm con gấu này đi ngủ sao?
Lập tức, một cảm giác tội lỗi không thể giải thích được lại dâng lên.
“Đồ của mợ chủ...”
Lục Huyền Lâm nhìn con gấu trong tay: “Giữ lại.”
“Cô Uyển Khanh đến đây liệu có không vui không?”
“Uyển Khanh sẽ không sống ở đây, chúng tôi ở một biệt thự khác.”
Dì Vương nghe vậy cảm thấy hơi khó chịu, bà ta không biết mình sẽ ở lại trong biệt thự trống trải này hay đến biệt thự mới để phục vụ mợ chủ mới đây.
Lục Huyền Lâm lấy cái vòng ngọc ra nghịch trong tay: “Bà nghĩ hai người họ ai dùng cái này thì hợp hơn?”
Vòng tay màu xanh lá cây phát ra ánh sáng màu xanh lục trong suốt dưới ánh đèn.
Hai người họ...!tất nhiên là đang đề cập đến Lý Tang Du và Uyển Khanh.
“Tôi nghĩ cái này thích hợp với mợ chủ.” Dì Vương không đổi sang gọi là Lý Tang Du.
Trước đây bà ta sẽ gọi thẳng là cô Lý, nhưng sau đó bị Lục Huyền Lâm ra lệnh gọi là mợ chủ.

Bây giờ, cho dù Lục Huyền Lâm chuẩn bị kết hôn với Uyển Khanh, nhưng chỉ cần Uyển Khanh chưa gả vào đây thì bà ta sẽ chỉ nhận mợ chủ là Lý Tang Du.
Tại sao lại như thế thì chính bà ta cũng không nói rõ được.
“Nói cho tôi biết lý do.” Lục Huyền Lâm hỏi, có vẻ rất hứng thú.
Dì Vương nghĩ ngợi hồi lâu nhưng cũng không nghĩ ra được lý do gì: “Tôi chỉ nghĩ chiếc vòng này rất hợp với khí chất của mợ chủ.” Ngày thường bà ta không để ý đến Lý Tang Du lắm, nhưng bây giờ thì đang cố gắng nhớ lại dáng vẻ của Lý Tang Du: “Da của mợ chủ rất trắng, rất đẹp, đẹp theo kiểu điềm tĩnh, vòng tay này rất phù hợp.

Còn về cô Uyển Khanh...!hình như còn thiếu gì đó.”
Lục Huyền Lâm gật đầu, trong lòng đã có chủ ý, đứng dậy.
“Mợ chủ đi thế này thật đáng tiếc...” Một người làm mới tới thỏ thẻ nói một câu, nhưng còn chưa nói hết.
Lục Huyền Lâm đang chuẩn bị lên lầu liền dừng lại, quay đầu nhìn đám người hầu đang đứng thành hàng: “Cô có ý gì?”
“Á… Không, không có ý gì ạ.” Đột nhiên bị chủ hỏi một câu như vậy, người hầu mới bị dọa sợ tới mức nói chuyện cũng run rẩy.
“Nói đi!”
Người hầu lo lắng nuốt nước miếng: “Cậu chủ, cậu và mợ chủ đã ly hôn rồi mà còn muốn nghe sao?”
“Ừ!”
“Tôi, tôi cảm thấy mợ chủ xinh đẹp, tính tình tốt, lại còn rất tốt bụng.”
Lục Huyền Lâm nheo mắt nhìn người hầu kia, Lý Tang Du đã dùng cách gì để mua chuộc đám người hầu này vậy? Người đã đi rồi mà còn được người ta khen ngợi.

||||| Truyện đề cử: Thầy Giáo Là Đại Sắc Lang |||||
Một người hầu khác lặng lẽ đụng vào người người hầu mới kia: “Làm sao cô biết cô ấy tốt bụng? Không phải cô ấy đã hại cô Uyển Khanh để được gả cho cậu chủ sao?”
“Không thể nào?” Người hầu mới lộ ra vẻ kinh ngạc: “Tôi không nghĩ mợ chủ là loại người như vậy đâu.

Ngày đó khi tôi trở về từ bên ngoài đã gặp cô ấy trên đường, cô ấy không nhìn thấy tôi, chỉ có tôi nhìn thấy cô ấy.

Lúc đó tình cờ đang mưa to, mợ chủ nhìn thấy một đứa trẻ tan học bị ướt sũng, thế là liền đưa cái ô của mình cho đứa trẻ kia.

Lúc đó mợ chủ vừa mới hết sốt thôi.”
Lục Huyền Lâm khẽ cau mày.
Chuyện nhỏ như vậy cũng đáng nhắc tới sao?
Nhưng nếu một người vừa khỏi bệnh lại bất chấp bị bệnh lần nữa để đưa ô che mưa của mình cho một người xa lạ thì tình huống lại khác.
“Cho nên về sau mợ chủ lại phát sốt, kéo dài suốt mấy ngày liền.”
“Tại sao khi đó cô không nói?”
“Mợ chủ không cho tôi nói, cô ấy không muốn làm phiền anh, nghĩ là anh sẽ không quan tâm chuyện cô ấy có bị bệnh hay không...”
Lục Huyền Lâm không nói gì nữa, đi thẳng lên lầu.
Đúng là anh không quan tâm cô thế nào, suốt hai năm anh đều không hề để ý tới.
Lục Huyền Lâm đi vào phòng làm việc, ngồi trước bàn, để cái vòng tay lên trên bàn, yên lặng nhìn vào nó.
Hình ảnh Lý Tang Du đeo chiếc vòng này ngày trước chợt lóe lên trong đầu anh.

Chiếc vòng màu xanh lá cây nhạt nhòa trên cổ tay trắng nõn có cảm giác hai thứ phối hợp lại làm tôn vẻ đẹp cho nhau.
Chiếc vòng này quả thực chỉ phù hợp với Lý Tang Du.
Lục Huyền Lâm hơi thất thần, tầm mắt chậm rãi chuyển từ vòng tay sang ngăn kéo bên cạnh.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một hộp sắt nhỏ có khóa.
Anh không mở ra ngay mà chỉ ngơ ngác nhìn cái hộp sắt.
Có những ký ức được chứa trong chiếc hộp này mà anh không muốn nghĩ đến hay chạm vào, cho nên đã rất nhiều năm rồi anh chưa từng mở nó ra.
Do dự hồi lâu anh vẫn quyết định mở hộp sắt ra.
Không có thứ gì có giá trị trong hộp cả, chỉ có một bức ảnh cũ.
Bức ảnh chụp một bé gái bảy tám tuổi, mái tóc đen buộc đuôi ngựa, nét mặt thanh tú, nụ cười ngọt ngào, đôi mắt trong veo nhìn vào không trung.
Trên không trung có một chú chim đang bay lượn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui