Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Trước kia danh tiếng của chủ tịch Triệu trong thành phố đã không mấy tốt đẹp gì, bây giờ ông ta lộ ra nhược điểm, hiển nhiên đám người trên quan trường có thù với ông ta sẽ muốn đâm thêm một dao, khiến ông ta vĩnh viễn không vực dậy nổi.

Mà những doanh nghiệp có liên quan với ông ta chính là quân cờ tốt nhất.
Lý Tang Du tá hỏa, chuyện này rất lớn, dính dáng đến pháp luật, vậy phải làm sao bây giờ đây?
Cô bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân mềm nhũn, như sắp ngã về sau.
Lý Uyển Khanh ở bên cạnh thì ngỡ ngàng vì động tác của Lục Huyền Lâm, chỉ trong nháy mắt, anh đã tiến lên đỡ Lý Tang Du, trong mắt thấp thoáng vẻ lo lắng.
Là cô ta hoa mắt sao? Hay là do cô ta suy nghĩ nhiều?
“Cô không sao chứ? Có muốn tôi đưa đến bệnh viện không?” Lục Huyền Lâm hỏi.
Trong đầu Lý Tang Du đang rất rối, chưa kịp phản ứng ngay lập tức, thật ra cũng không có gì đáng ngại.
Lục Huyền Lâm vẫn đang đỡ eo cô, Lý Tang Du chợt nhớ ra mình đang có thai, lập tức đẩy tay anh ra, nếu như trong lúc vô tình Lục Huyền Lâm chạm phải bụng của cô, nói không chừng sẽ bại lộ mất.
“Tôi không sao, buổi sáng đi gấp quá, quên ăn sáng.”
Vì bé con trong bụng, cô còn dám không ăn bữa sáng?
Lục Huyền Lâm trừng mắt nhìn cô, không ăn sáng mà đã muốn lên máy bay rồi?
“Đúng rồi Lục Huyền Lâm, có thể giúp tôi một chút không, tôi muốn gặp ba tôi …” Lý Tang Du chợt nghĩ đến điều gì đó.
Sắc mặt Lục Huyền Lâm có phần khó coi, hiển nhiên là anh không làm được.

“Lục Huyền Lâm, tôi biết anh có cách mà, lần này coi như tôi cầu xin anh đấy, cho dù anh không vì tôi thì cũng vì Lý Uyển Khanh, cứu ba tôi với…” Hiện tại Lý Tang Du không quan tâm được nhiều như vậy nữa, cô đang rất cuống, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lục Huyền Lâm là có thể giúp được cô thôi.
Lục Huyền Lâm chợt ngẩn người ra.
Cô gái kiêu ngạo này cầu xin anh? Lý Tang Du không muốn nhận một đồng một cắc nào của nhà họ Lục lại đang cầu xin anh giúp đỡ?
“Làm ơn…” Mắt Lý Tang Du rưng rưng, nghẹn ngào không để mình khóc lên thành tiếng.
Lục Huyền Lâm không nhớ rõ được cô gái này từng khóc bao giờ chưa, nhưng lúc này đúng là Lý Tang Du cần một chỗ dựa, một bờ vai có thể làm cô an tâm.
Anh không tự chủ đưa tay ra, đến chính bản thân Lục Huyền Lâm cũng không hiểu, suy cho cùng là mình muốn lau nước mắt cho cô hay muốn cho cô một bờ vai để dựa dẫm.
Lý Uyển Khanh nhìn thấy cảnh này vội vàng nói to: “Đúng vậy đấy Huyền Lâm, anh nghĩ cách mau cứu cha em đi!”
Tiếng cầu xin của cô ta mang theo tiếng khóc nức nở khiến Lục Huyền Lâm tỉnh táo lại, chậm rãi thu cánh tay về.
Lý Uyển Khanh thầm thở phào nhẹ nhõm, vẫn khóc thút thít: “Huyền Lâm, nhà họ Lý chỉ còn lại mẹ con chúng em đàn bà con gái, trông cả vào anh đấy…”
“Anh sẽ cố gắng hết sức.”
Những lời này là anh nói với Lý Tang Du hay là nói với Lý Uyển Khanh thì không ai biết.
Dù sao thì đồng ý là được rồi, bây giờ người mà cô có thể cầu xin giúp đỡ cũng chỉ có Lục Huyền Lâm.
Ban đêm, Lý Tang Du trằn trọc mãi vẫn không có cách nào chìm vào giấc ngủ, trong lòng cô đang nghĩ đến chuyện của ba.

Từ đầu đến cuối, cô cũng đều chịu đựng không rơi một giọt nước mắt nào.

Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng, Lý Tang Du đã bò dậy khỏi giường.
Cô lấy điện thoại di động ra rồi lập tức gọi điện thoại cho Lục Huyền Lâm, đầu bên kia vang lên vài tiếng chuông đã có người nghe máy, hiển nhiên, Lục Huyền Lâm thức dậy sớm hơn cô.
“Đã thương lượng rồi, giữa trưa tôi sẽ mời họ ăn bữa cơm.” Giọng Lục Huyền Lâm có chút mệt mỏi: “Dù thành công hay không tôi cũng sẽ gọi điện thoại nói cho cô biết, cho nên trước xế chiều đừng làm phiền tôi.”
“Được, được.

Tôi hiểu mà.

Cảm ơn anh Lục Huyền Lâm…” Nghe được lời hứa hẹn của Lục Huyền Lâm, những bất an trong lòng Lý Tang Du cũng tan biến phần nào.
Nhưng cô lại không biết rằng vì chuyện của Lý Thụy Tường mà Lục Huyền Lâm cả đêm không ngủ.
Chỉ một buổi sáng, nhưng với cô mà nói lại giống như giày vò.

Qua trưa, cô còn đang do dự không biết có nên gọi cho Lục Huyền Lâm hay không thì anh đã gọi tới, cô lập tức nhận điện thoại.
Bàn tay Lý Tang Du cầm điện thoại di động càng nghe càng run rẩy, cô vui vẻ đến nỗi muốn nhảy cẫng lên.

Cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, chuyện lớn như vậy chắc chắn không phải nói giải quyết là có thể giải quyết được ngay, hiện tại nguyện vọng duy nhất của cô đó chính là gặp Lý Thụy Tường, chỉ điều này thôi đã đủ rồi.

Buổi sáng hôm nay, Lý Tang Du một mình đi gặp ba, Tiêu Hà và Lý Uyển Khanh không thấy tăm hơi đâu cả, cô cũng không quan tâm.

Cô chẳng mong đợi hai người đấy có thể làm nên được trò trống gì.
Lúc này Lý Tang Du không có tâm tư đâu mà suy nghĩ xem đôi mẹ con này có đang diễn trò trước mặt Lục Huyền Lâm hay không, cũng không có tinh lực để đi nghiên cứu sâu hơn.
Đi vào phòng thăm tù, Lý Tang Du gặp được ba Lý.
Sắc mặt ba Lý tiều tụy, tinh thần uể oải, đã không còn vẻ phấn chấn ngày xưa nữa.
Nhìn thấy ba thế này, lòng Lý Tang Du chua xót, suýt nữa thì rơi lệ: “Ba…”
Nhìn thấy người đến là Lý Tang Du, trong đôi mắt mờ mịt của ba Lý đan xen vẻ phức tạp, có vui mừng, cũng có áy náy: “Tang Du, sao con còn tới đây? Ba, ba không còn mặt mũi nào gặp con nữa cả…”
“Ba!” Lý Tang Du nắm lấy hai tay ba Lý: “Con nhớ ba, rất rất nhớ.” Cô nghẹn ngào nói.
Ba Lý không còn bên cạnh, cô giống như chú chim non đã mất đi chỗ dựa, cô đơn bất lực.
“Tang Du, lúc này ba không ra được đâu, bọn họ có thể bắt ba vào đây thì nhất định đã có chứng cứ xác thực.” Trong lòng ba Lý rất hối hận, đến giờ phút này, ông chỉ muốn được tự do thôi.

Chỉ cần vẫn có thể ở bên con gái Lý Tang Du thì bảo ông làm gì ông cũng đồng ý làm.
“Ba, ba đừng tự dọa mình như vậy, Lục Huyền Lâm đã đồng ý giúp chúng ta rồi, anh ta đã đồng ý với Lý Uyển Khanh thì nhất định sẽ làm.


Dù nói thế nào thì ba cũng vẫn là ba vợ của anh ta, sẽ không có chuyện anh ta không giúp đâu.” Lý Tang Du vội vàng an ủi ba mình.
Ba Lý lau hai khóe mắt đang rưng rưng: “Có một số việc con không hiểu được đâu, người phía trên có thể bị điều tra thì chính là do có người đã chú ý từ lâu rồi.

Bây giờ tra ra được, chứng tỏ họ đã có chứng cứ.

Nếu như ba không làm những chuyện ấy thật thì cũng sẽ không bị liên lụy, Hiện giờ ba con bước không qua nổi cái hố này đâu…”
Nói những lời này trước mặt con gái mình, ba Lý vẫn cảm thấy xấu hổ, thân là người lớn mà lại làm chuyện phạm pháp, sao chịu nổi chứ?
Ông không biết là Lý Tang Du hoàn toàn không quan tâm, rất nhiều chuyện cô không nói không phải là do cô không biết.
Trong xã hội hiện nay, các doanh nghiệp mạnh được yếu thua, có ai là người sạch sẽ tuyệt đối chứ?
Ba Lý là người có tính cách cứng nhắc, không thích qua lại với bạn nhậu trên bữa tiệc, mấy năm gần đây công ty kinh doanh ngày càng xuống dốc, vì tìm kiếm đường ra nên mới buộc phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt để lôi kéo một số người phía trên, cố gắng chèo chống để công ty không đóng cửa.
Nay xảy ra chuyện, đương nhiên cũng sẽ thân ai nấy lo, người có cách, có tin tức thì đã sớm vượt biên, chỉ còn lại người thành thật như ba Lý làm kẻ chết thay.
Ba Lý xích lại gần Lý Tang Du, thì thầm: “Tang Du, ba đã để lại một đường lui cho con rồi, rất nhiều năm trước, ba đã mua một lô bất động sản ở nước P, người đứng tên là mẹ con, con cùng dì Tiêu và Uyển Khanh đến nơi đó định cư đi, đừng quay lại nữa.

Đi nhanh lên.”
Lý Tang Du không kiềm được nước mắt nữa, lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không muốn, con không đi.”
Cô cũng biết, trong hoàn cảnh hiện giờ, tất cả tài sản nhà họ Lý đều sẽ bị tịch thu, tài chính sẽ bị đóng băng, nhưng lúc này dù có ra sao thì cô cũng sẽ không vứt bỏ ba mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận