Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Chen cái gì mà chen? Không thấy phía trước không chen vào được sao?” Một người đàn ông lực lưỡng bị Lục Huyền Lâm đẩy, mặt không vui.
“Mau tránh ra, người bên trong là…” Câu vợ của tôi này, Lục Huyền Lâm không nói ra miệng, anh quên mình đã ly hôn với Lý Tang Du rồi.
Cũng chính vào lúc anh ngây người, người đàn ông trước mặt đẩy anh ra.
Vừa khéo mẹ Lục vội vàng chạy tới, kéo cánh tay Lục Huyền Lâm bị đẩy ra: “Huyền Lâm, con không thể vào, bên trong nguy hiểm như vậy, đừng vào mà…” Mẹ Lục sợ hãi đến biến cả giọng.
Hơi nóng như thiêu đốt, lửa to hừng hực, không ai có thể đảm bảo có nổ lần thứ hai không.
Nếu thật sự như vậy, Lục Huyền Lâm xông vào như thế, hậu quả nghĩ là biết.

Xin ủng hộ chúng tôi tại || TRÙMTRUY ỆЛ.V И ||
Lục Huyền Lâm bị mẹ kéo chặt không buông, nhìn tập đoàn Lý thị cháy như biển lửa, hai mắt đỏ bừng, hét đến khàn giọng: “Lý Tang Du, Lý Tang Du, em ở đâu? Ra ngoài, mau ra ngoài…”
Nhưng trả lời anh là ồn ào, xô đẩy.
Lục Huyền Lâm kéo mấy lần cũng không rút ra khỏi tay mẹ được, anh lại không thể dẫn mẹ xông vào biển lửa, chỉ có thể không ngừng gọi tên Lý Tang Du.
Trong biển người mênh mông, ngoại trừ đầu người nhấp nhô, không có bóng dáng Lý Tang Du.
“Người anh em, Lý Tang Du mà anh nói có phải thiên kim nhà họ Lý không?” Trong đám người không biết ai hỏi một câu.
“Đúng đúng, chính là cô ấy.” Lục Huyền Lâm vội nhìn sang người hỏi.
“Anh đừng tìm cô ta nữa, tiếng nổ vừa nãy chính là người kẹp giữ cô ta châm lửa thùng xăng trong tay, cô ta bây giờ chỉ e cũng bị nổ tung rồi…”
Lục Huyền Lâm lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc trống rỗng, ong ong.
Bên tai chỉ có ba chữ không ngừng vang vọng: Nổ tung rồi…nổ tung rồi…
Sao có thể?
Anh không tin, chết cũng không tin.
Lục Huyền Lâm quay phắt đầu lại, mắt bắn ra sắc bén: “Mẹ, nếu mẹ còn không buông tay, còn sẽ chặt cánh tay này.”
Chạm vào ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo của con trai, mẹ Lục bất giác buông lỏng tay mình, khóc nói: “Huyền Lâm, con không thể đối xử với mẹ như vậy, Lý Tang Du chỉ e cũng đã mất mạng rồi, con đi như vậy không phải tìm chết sao? Kêu mẹ và ba con sau này làm sao sống đây…”
“Lục Huyền Lâm, anh tuyệt đối không thể vào.” Trịnh Uyển Khanh cũng chen tới, sống chết bắt lấy tay áo anh, nước mắt giàn giụa nhìn anh: “Bây giờ ba và chị đều xảy ra chuyện rồi, em không thể không có anh nữa…”
“Tránh ra!” Lục Huyền Lâm không có tâm trạng an ủi Trịnh Uyển Khanh, kéo tay cô ta ra.
Trước đây đối diện với nước mắt của Trịnh Uyển Khanh, anh luôn mềm lòng, nhưng hôm nay, giờ này phút này, anh bỗng có cảm giác rất không thích, rốt cuộc tại sao không thích, anh cũng không rõ.
Đội đặc nhiệm chạy tới, giải tán đám người xung quanh, sự cố đã xảy ra, thì không thể lại để những người vô tội chịu thương tổn, Lục Huyền Lâm không thể nghi ngờ cũng bị liệt vào phạm vi giải tán.
“Để tôi vào, tôi biết cô ấy sợ lửa như vậy, cô ấy rất sợ…” Tình cảnh hôm nay khiến Lục Huyền Lâm nhớ tới lúc nhỏ, dáng vẻ sợ hãi của Lý Tang Du khi tận mắt nhìn thấy mẹ mình bị lửa thiêu.
“Anh trước nay chưa từng quan tâm cô ấy, còn lo lắng cô ấy sợ lửa?” Không biết là ai nói một câu.
Câu này giống như một bàn tay, bắt lấy mắt cá chân anh, khiến anh không thể bước về phía trước.
Chưa từng quan tâm cô ấy sao?
Có, anh từng quan tâm, chỉ là đó là chuyện đã rất lâu trước đây rồi.
Lúc đó, anh rất quan tâm nhất cử nhất động của cô, cũng rất để ý mỗi một cảm xúc của cô, nhưng sau này…
“Anh căn bản không yêu cô ấy, cần gì lại quản sống chết của cô ấy nữa?”
Không yêu?
Yêu, từng yêu.

Điểm này Lục Huyền Lâm rất tin tưởng.
Nhưng Trịnh Uyển Khanh thì sao?
Lúc nào thay lòng đổi dạ lại yêu Trịnh Uyển Khanh?
Trong đầu Lục Huyền Lâm rất loạn, anh muốn tìm người hỏi câu này trong đám người, nhưng người đó không mở miệng nữa, anh cũng không tìm thấy.
“Anh họ, anh thật sự rất ngốc!”
“An Na?” Lục Huyền Lâm thấy Tiền An Na bỗng nhiên xuất hiện.
“Vẫn là để em đi tìm đi, thân thủ của anh không bằng em.” Lời của Tiền An Na vừa nói ra, thì đã như một con cá chen vào đám người, không tìm thấy nữa.
Đúng vậy, so với Tiền An Na, anh thật sự không bằng cô ấy.
Lục Huyền Lâm mở to mắt nhìn nơi cô ấy biến mất: An Na, xin em nhất định phải dẫn Lý Tang Du ra!
Nhưng sự thật không như ý nguyện, vài phút sau, lại vang lên tiếng nổ thứ hai.
Trận nổ lần này ánh đỏ cả nửa bầu trời, cũng khiến đám người bên ngoài tập đoàn Lý thị nháo nhào chạy khỏi hiện trường.
Lục Huyền Lâm ngây ngốc nhìn ánh lửa ngút trời đó.
Là anh sai rồi sao?
Lý Tang Du không được cứu ra, lại bồi thêm cả mạng Tiền An Na.
Bỗng nhiên, một bóng người xông ra khỏi ánh lửa.
Tiền An Na cõng Lý Tang Du đang hôn mê xông ra khỏi biển lửa.
Kinh ngạc bủa vây khuôn mặt Lục Huyền Lâm, anh không thể tin dụi dụi mắt mình, lúc phát hiện tất cả đều là sự thật, đôi mắt lập tức bị nước mắt làm mờ đi.
“Anh họ ngốc, anh còn đứng đó làm gì? Mau đưa chị dâu đến bệnh viện…” Tiền An Na tức giận dậm chân.
“Tang Du, Tang Du…” Lục Huyền Lâm tỉnh ngộ ôm lấy Lý Tang Du.
Nhìn cô toàn thân là máu, tóc dài rối tung, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, trái tim anh rất đau rất đau, trước nay chưa từng đau như vậy.
“Mau đưa…” Lời thúc giục của Tiền An Na còn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã chạy như bay đến xe cấp cứu bên ngoài đám người.
Trịnh Uyển Khanh luôn bị lạnh nhạt nhìn Lục Huyền Lâm như vậy, mắt cô ta bắn ra không cam lòng.
Tại sao Lý Tang Du không chết trong vụ nổ này chứ!

Bây giờ mỗi giây mỗi phút đối với Lục Huyền Lâm đang đứng ngoài phòng phẫu thuật nhìn chằm chằm ngọn đèn đỏ đang sáng mà nói, chính là giày vò và chờ đợi dai dẳng.
Người nhà họ Lục đều đứng ngoài phòng phẫu thuật.

Không phải họ muốn đến canh chừng một người phụ nữ không liên quan đến họ, mà là vì ông cụ Lục ở đây, không một ai dám đi.
Người nhà họ Bùi cũng có mặt, vì Lục Huyền Lâm ở đây, cho nên Trịnh Uyển Khanh liền ở đây.

Trịnh Uyển Khanh ở đây, Tiêu Hà và Trịnh Khôi cũng ở đây, còn có Vu Thiến, người phụ nữ xem Lý Tang Du thành tình địch, không nghĩ tới sau khi nhận được tin tức, cũng theo đến bệnh viện.
Tiền An Na bị thương nhẹ, băng bó xong liền đến cạnh Lục Huyền Lâm: “Anh họ, chị dâu…”
Ánh mắt Lục Huyền Lâm vẫn nhìn chằm chằm ngọn đèn, tai lại cẩn thận lắng nghe lời của Tiền An Na.

Lúc này, câu nói của Tiền An Na khiến anh rất xem trọng, cô ấy là người cứu Lý Tang Du ra, cũng là người rõ ràng thương thế của Lý Tang Du nhất.
Anh luôn muốn hỏi Tiền An Na thương thế của Lý Tang Du, lại luôn không dám hỏi, anh sợ mình không chịu được, tình nguyện chờ đợi bác sĩ ra ngoài nói một câu: bệnh nhân đã không còn đáng ngại!
“Vết thương của chị dâu rất nghiêm trọng, lúc em tìm thấy chị ấy, hô hấp của chị ấy đã rất yếu ớt rồi, chảy rất nhiều máu, lỡ mất máu quá nhiều…”
Lục Huyền Lâm xua tay, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.
Tiền An Na không nói nữa, mặt lo lắng nhìn Lục Huyền Lâm.
Trịnh Uyển Khanh ở một bên nghe họ nói chuyện, sắc mặt âm u, từng câu từng lời gọi chị dâu của Tiền An Na lại không phải cô ta.
Lý Tang Du đã không còn là người nhà họ Lục nữa, còn được người ta gọi như vậy, khiến người sắp trở thành mợ chủ nhà họ Lục như cô ta biết giấu mặt đi đâu?
Lúc này, ánh đèn đỏ bị Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm ấy bỗng tắt, cửa phòng phẫu thuật đóng chặt cũng theo đó bị đẩy mở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui