Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Một chiều mùa xuân, dưới ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, làm cho lòng người có chút chán nản.
Lục Huyền Lâm ngồi trên chiếc ghế xích đu màu trắng ở trên sân thượng, nhẹ nhàng đung đưa, hai mắt nhìn về phương xa, suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào.
Căn nhà ở thành phố C này là của ba Lý đặc biệt mua cho người vợ Bùi Lâm của mình, người đứng tên là Lý Tang Du, nhưng mà Lý Tang Du lại chuyển qua cho Lục Huyền Lâm, lấy nó để thanh toán cho khoản tiền mà năm đó Lục thị đã cho Lý thị mượn.
Cách một khoảng thời gian, Lục Huyền Lâm sẽ tự mình đến đây xem, ngồi một chút, đợi một hồi.
“Tinh tinh.”
Điện thoại di động của anh vang lên âm thanh zalo.
Nhưng mà anh lại không có phản ứng, vẫn duy trì bộ dáng thất thần như cũ.
Cách mấy phút: “Linh linh linh linh!” Âm thanh zalo lại vang lên một lần nữa.
Tiếng chuông dồn dập khiến Lục Huyền Lâm nhíu mày, cuối cùng, anh vẫn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía xa xăm.

Anh liếc nhìn điện thoại di động đang không ngừng phát ra tín hiệu, cầm nó lên.
“Tổng giám đốc, bây giờ anh đang ở đâu vậy?” Điện thoại vừa mới được kết nối, liền truyền đến giọng nói của trợ lý A Minh.
“Thành phố C.”
“A a, tổng giám đốc, anh có thể đưa tôi đi theo mà, ít nhất tôi có thể xách vali giúp cho anh.”
“Cậu có thể nói với ông cụ.”
“...!tổng giám đốc, chuyện này...!thực sự quan tâm anh, cho nên mới gọi điện thoại cho anh, không có liên quan đến ông cụ đâu.

Ông cụ cũng không kêu tôi thăm dò anh, tuyệt đối đừng có suy nghĩ nhiều...!A Minh tôi là người của tổng giám đốc mà.” A Minh vội vàng giải thích, có thể cảm nhận được sự hoảng loạn trong giọng nói của anh ta.
“Cúp đây.” Từ đầu đến cuối, Lục Huyền Lâm đều rất bình tĩnh, không nổi giận, cũng không vui vẻ.
“Tổng giám đốc, tôi sắp đến thành phố C rồi, thật sự không yên lòng một mình anh, nếu như lại nhìn thấy cô Lý Tang Du...” A Minh còn chưa nói xong thì đã nghe thấy Lục Huyền Lâm kêu lên một tiếng trong điện thoại.
“Tang Du.”
“...” A Minh ở đầu dây bên kia điện thoại nghe thấy âm thanh tắt máy tút tút, gấp gáp giậm chân, nghỉ thầm tiêu rồi, tổng giám đốc lại bị ma nhập xuất hiện ảo giác.

Bồ tát phù hộ, tổng giám đốc nhất định đừng có chuyện gì.
Mấy năm gần đây, bề ngoài Lục Huyền Lâm nhìn như không có chuyện gì, nhưng mà cứ hay xuất hiện ảo giác không cố định.

Đứng ở chỗ không có ai lại kêu tên Lý Tang Du, làm giống như là anh gặp được cô.
Vừa mới bắt đầu, hành động như thế thật sự khiến người bên cạnh đều cho rằng tinh thần của anh không bình thường, nhưng mà dần dần bọn họ đã nhìn mãi thành quen đối với hành động này của anh.
Biện pháp duy nhất đó chính là uống thuốc an thần.
Để tránh việc bởi vì cảm xúc quá kích động, hai mắt của anh bị ảo giác mà xuất hiện nguy hiểm.
A Minh được ông cụ Lục âm thầm trao tặng nhiệm vụ bí mật là quan sát nhất cử nhất động của Lục Huyền Lâm, chỉ tiếc là việc làm âm thầm của A Minh không đủ chuyên nghiệp, nhanh chóng bị Lục Huyền Lâm phát hiện ra.

Cho dù bị phát hiện, Lục Huyền Lâm cũng không phản đối, anh hiểu được đây chính là người nhà đang lo lắng và quan tâm mình.
Thời gian dần trôi qua, anh đã học được cách bao dung và nhẫn nhịn.
Học từ ai?
Hình như là trên người Lý Tang Du vẫn luôn có loại tâm thái khoan dung độ lượng như thế này.
Lục Huyền Lâm liều mạng đuổi theo, trước mắt chỉ có đám người náo nhiệt, không nhìn thấy bóng người của người mà anh hằng đêm mong nhớ.
“Chẳng lẽ mình lại xuất hiện ảo giác?” Lục Huyền Lâm tự lẩm bẩm, trong mắt anh hiện lên một tia thất vọng và ảo não rất rõ ràng.
Anh vẫn không thể kiềm chế được mình.
Kinh nghiệm trong mấy năm nay nói cho anh biết, mỗi lần anh nhìn thấy Lý Tang Du, anh đều không động đậy, chỉ cần im lặng đứng nhìn từ xa, anh còn có thể nhìn cô nhiều thêm một chút, một khi anh đuổi theo thì ảo ảnh này sẽ lập tức biến mất.
Ngày hôm nay, anh nhìn thấy Lý Tang Du tràn đầy sức sống như thế, chân thật như thế, cuối cùng, anh vẫn không thể kiềm chế được mình.
Mang theo hụt hẫng trở về nhà, anh cầm lấy bình thuốc an thần ở trên bàn, đổ ra một viên, bỏ vào trong miệng.
...
Lý Tang Du vẫy vẫy tay, leo lên chiếc xe mà Thái Vũ Hàng vừa mới lái ra khỏi bãi đậu xe của trung tâm thương mại.
Xe chạy chậm rãi, cô nhìn một căn biệt thự trắng đỏ cách đó không xa thông qua cửa sổ xe: “Hoàn cảnh như thế, chắc chắn mẹ rất thích.”
Xung quanh biệt thự trồng cây cỏ xanh tươi bằng phương pháp tự nhiên, một con đường nhỏ được lát đá cuội uốn lượn đến trước cửa nhà, bên trong hàng rào sắt mong manh màu trắng cao bằng nửa người là một bãi cỏ, trong mùa đông, nó biến thành một mảnh vàng nâu, có thể tưởng tượng được sau khi đến mùa xuân thì nó sẽ tươi đẹp đến cỡ nào.
“Mẹ ơi, căn nhà này có xinh đẹp đi nữa thì cũng không phải là của chúng ta?” Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lý Tịch tràn đầy nghi vấn.
“Nó đã từng là của chúng ta.” Lý Tang Du than nhẹ một hơi.
Cô đã giao cho nhà họ Lục chút tài sản cuối cùng mà ba để lại cho mình, nhưng cô không hối hận.
Từ đầu tới cuối, Thái Vũ Hàng đều không nói tiếng nào, một khi nhắc tới đề tài này thì nó sẽ gợi nhớ cái tên đã trở thành quá khứ đối với bọn họ, cái tên mà anh ta không muốn nhắc tới.
“Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại không mua một căn nhà lớn hơn, cứ luôn ở trong căn phòng của bác viện trưởng cô nhi viện, có khi nào mình sẽ bị đuổi không?” Lý Tịch ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi cô.
“Không đâu con.”
“Tang Du, để anh mua biệt thự cho mọi người, cái này đã nói năm sáu năm rồi mà em vẫn không chịu đồng ý.” Mỗi lần Thái Vũ Hàng nhắc tới đề tài này thì đều bị Lý Tang Du uyển chuyển từ chối.
“Em không muốn anh phải quá tốn kém, mấy năm nay anh đã chăm sóc bọn em nhiều lắm rồi, em căn bản không thể trả nổi.” Lý Tang Du vẫn tái diễn lại lý do từ chối đó.
“Tại sao cứ luôn nói như thế, anh ở cùng với mọi người cũng không cảm thấy nỗ lực bao nhiêu, ngược lại là em và các con đã cho anh một mái nhà ấm áp.”
Lý Tang Du hé môi cười một tiếng: “Vậy thì tốt rồi, hai bên hòa nhau.

Em hi vọng là chúng ta có thể duy trì trạng thái này, đừng có bất cứ thay đổi nào.”
Cô thích cuộc sống yên bình như hiện tại, cũng đã quen với hoàn cảnh sống.
Đối với đề tài này, Thái Vũ Hàng luôn luôn là bên thua.
Hai người rất ăn ý kết thúc chủ đề này.
Khi xe đã chạy đến tòa nhà đó, Lý Mộ hạ cửa kính pha lê xuống, thò đầu ra ngoài, hai mắt vẫn còn dừng lại ngay tòa nhà đó: “Mẹ ơi, ở trong đó có người.”
“À.” Lý Tang Du cũng không quan tâm, nhà đã chuyển nhượng cho nhà họ Lục, người ta giữ lại hay bán đi, cô không có quyền được biết.
“Hình như là cái chú kỳ quái mà ngày hôm đó chúng ta đã gặp.” Lý Mộ nói tiếp: “Trước khi chúng ta lên xe, con nhìn thấy chú ấy chạy ra từ trong nhà, sau khi chúng ta lên xe thì lại nhìn thấy chú ấy cúi đầu đi vào trong nhà.”
Lý Tang Du hơi bất ngờ, chuyện này đúng là trùng hợp.
“Chú kỳ quái gì chứ?” Thái Vũ Hàng hỏi.
“Là cái chú mà bọn con gặp đó, ở bên cạnh chú đó còn có một dì, chú muốn ôm con, con không cho, sau đó anh trai đến, chú nói là mình khát nước, hỏi ở đâu có siêu thị.” Lý Tịch kể lại chuyện ngày hôm đó.
“Bé cưng, không làm con bị thương đó chứ?” Thái Vũ Hàng hỏi.
“Không có, chỉ là chân của chú ấy rất cứng, làm đụng đau trán của con.” Lý Tịch nói xong, lại không quên sờ trán mình.
Lý Tang Du và Thái Vũ Hàng cũng không nhịn được mà nở nụ cười, chẳng có ai để trong lòng.
“Sau này gặp người lạ thì nhất định phải cách xa một chút, bây giờ người người đều có một gương mặt lương thiện, chuyên lừa bán con nít.” Thái Vũ Hàng nhắc nhở hai đứa nhỏ.
Lý Tịch ngoẹo đầu suy nghĩ cả buổi trời: “Nhưng mà chú đó với lại dì đó rất là xinh đẹp, không giống như là người xấu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui