Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Thấy Lục Huyền Lâm tự giác rời đi khi bọn nhỏ đang ăn, Lý Tang Du mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không muốn đối mặt anh, cũng không biết nên đối mặt anh thế nào, tối hôm qua là một ngoại lệ, chuyện như vậy hẳn là sẽ không xảy ra nữa.
Ai ngờ ngày thứ hai anh lại tới, hơn nữa còn là thừa dịp lúc cô không phát giác, chờ cô phát hiện, Lục Huyền Lâm ở phòng khách cùng hai đứa trẻ chơi đùa.

Đồng thời phòng khách thêm một chiếc valy.
"Tang Du." Lục Huyền Lâm ôm Tịch Tịch chơi đùa đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu không giấu kín.

Lý Tang Du còn không lấy lại tinh thần từ cảnh tượng ấm áp vừa rồi, lại bị âm thanh ôn nhu của Lục Huyền Lâm gọi cho ngơ ngẩn.
Càng làm cho cô kinh ngạc chính là, Tịch Tịch lúc nào thì hòa hợp với Lục Huyền Lâm thế này? Trong tích tắc, Tịch Tịch chạy tới, ôm chặt đùi Lý Tang Du, giọng con nít làm nũng: "mẹ, chú bị đuổi khỏi nhà, thật đáng thương, chúng ta thu nhận chú ấy có được hay không."
Bị đuổi khỏi nhà? Thu nhận? Nói gì vậy? Đường đường cậu ấm nhà họ Lục, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, Lý Tang Du có chết cũng không tin.
Vừa nghĩ tới có thể là Lục Huyền Lâm chơi trò lừa gạt con nít, Lý Tang Du hơi giận: "Anh Lục, chưa được chủ nhà đồng ý, anh đây là tự tiện xông vào nhà dân, tôi hoàn toàn có thể tố cáo anh."
Đương nhiên Lục Huyền Lâm nhìn ra cảm xúc của cô, biết cô đã hiểu lầm cái gì, thở dài một hơi, ánh mắt anh nóng bỏng đón lấy cô.
"Chúng ta nói chuyện đi, Tang Du." Dứt lời, Lục Huyền Lâm bản năng đi về phía cô, muốn kéo tay cô.
Lý Tang Du giật mình, nhanh chóng lùi về phía sau, vẻ mặt càng thêm lãnh đạm: "Không có chuyện gì để nói, tôi đã nói rõ với anh Lục rồi."

Những lời nói không chừa cho đường lui của cô, sự phản kháng mạnh mẽ của cô khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy thất bại lần nữa, nghĩ đến trước đây thái độ của mình đối với cô cũng là thế này, thậm chí còn tuyệt tình hơn, anh áy náy sâu sắc.
Đúng vậy, chính anh cũng không thể tha thứ cho chính mình, sao có thể ép cô chấp nhận anh ngay?
Anh biết rất rõ lúc đó anh đối với cô vô cảm đến nhường nào, bây giờ anh muốn yêu cô nhiều hơn, muốn ôm cô vào lòng và tâm sự những nhung nhớ bao nhiêu năm sau khi cô rời đi.

Cũng giống như vừa rồi, ngay khi nhìn thấy cô, anh không thể nhịn được vươn tay ra kéo cô vào lòng.
Anh cuối cùng thu tay về, cứng ngắc xuôi ở bên người, hai mắt mờ mịt không chút tia sáng, ngay cả lời giải thích cũng trở nên nhàn nhạt vô lực: "Tang Du, em còn giận anh sao, tối qua anh không cố ý uống say để đến gây rối, mà là Trịnh Uyển Khanh thừa dịp anh say khiến anh bối rối, không còn cách nào khác mới tìm đến em...!"
Lục Huyền Lâm đang giải thích, nhưng Lý Tang Du không hiểu ra sao.
Cái gì gọi là không cố ý đến gây rắc rối cho cô, mà ý anh là vì có mâu thuẫn với Trịnh Uyển Khanh mới đến tìm cô, đây là logic gì?
"Chúng ta đã ly hôn, không có quan hệ, phiền Anh Lục và vị hôn thê cãi nhau thì không cần gây rắc rối cho tôi." Lý Tang Du lúc nói lời này kìm nén trong lòng.
“Anh và Trịnh Uyển Khanh không phải như em nghĩ, anh không còn liên quan gì đến cô ta nữa.” Lục Huyền Lâm vội vàng giải thích
"Đó là việc của anh, đừng nói với tôi."
"Không phải, Tang Du, mãi sau này anh mới biết người phụ nữ đó đã làm gì.

Là lỗi của anh, anh cứ hiểu lầm em."

"Vậy thì sao? Hiện tại anh hối hận và cảm thấy có lỗi nên mới đến gặp tôi để giải thích rõ ràng?" Lý Tang Du cuối cùng cũng nghe ra ý của anh, thấy nực cười: "Không cần đâu, Lục Huyền Lâm, những gì anh nói thật ra tôi không để ý.

"
“Nhưng anh để ý!”
"..."
Lý Tang Du khẽ giật mình, nhìn về phía Lục Huyền Lâm, vừa lúc chạm vào ánh mắt nóng rực đó của Lục Huyền Lâm, cô bị kéo vào trong lồng ngực nóng hổi, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cắn lên môi.
Khí thế hôn của Lục Huyền Lâm hung hăng, bá đạo lại hung mãnh, khiến Lý Tang Du không thể tránh thoát!
Sau khi Lý Tang Du phản ứng lại, cô giãy dụa một lúc, Lục Huyền Lâm mới thả cô ra, trước khi cô mở miệng, anh đã nắm chặt tay cô, đặt vào ngực mình, nói trước cô.
“Tang Du, em có thể cảm nhận được sao? Không chỉ có anh để ý, còn có nó để ý.”
Anh thở hổn hển, giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền vào tai cô, cách một lớp vải áo sơ mi, chính là khuôn ngực nóng bỏng, nhịp tim đập thình thịch của anh rung lên.
Mặt của Lý Tang Du đỏ bừng ngay sau đó, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Nhưng Lục Huyền Lâm không cho cô bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát, điều khiến Lý Tang Du khó chịu hơn cả là những gì anh ta nói tiếp theo.
"Tang Du, nghe này, hiện tại anh cũng không quan tâm em có tha thứ cho anh hay không, dù sao, anh sẽ không buông tay em nữa.


Anh muốn theo đuổi em lần nữa, đừng cố xua đuổi anh!"
"Anh! Lục Huyền Lâm!" Lý Tang Du không ngờ anh lại lưu manh như vậy, cô muốn mắng anh nhưng không biết mở miệng thế nào.
“Ừm, anh ở đây.” Biết cô tức giận, Lục Huyền Lâm cũng không buồn, cười vỗ vỗ đầu cô.
...
Vậy là mấy ngày sau, Lục Huyền Lâm thành công dựa vào da mặt dày ở trong ngôi nhà nhỏ của Lý Tang Du, Lý Tang Du nhiều lần đuổi anh đi cũng không có kết quả, ngay cả hai nhóc trong nhà cũng như bị Lục Huyền Lâm rót thuốc mê, mỗi ngày dính vào anh chơi cùng.
Nguyên nhân là do Lục Huyền Lâm mua rất nhiều đồ chơi để làm cho bọn chúng vui, rõ ràng là đã bị mua chuộc, Lý Tang Du suýt chút đã bị làm cho tức điên.
Một tháng trôi qua trong nháy mắt, dường như việc Lục Huyền Lâm ở nhà Lý Tang Du đã trở thành bình thường, như anh nói, anh đang theo đuổi cô, mỗi ngày mỗi cách để lấy lòng cô.

không phải là tặng hoa, thì là tặng này tặng kia, tất cả đều là đồ trang sức, quần áo quý giá, Lý Tang Du không nhận thứ nào.
Vì vậy Lục Huyền Lâm lại bắt đầu vào bếp cùng cô nhờ cô dạy nấu ăn, nhưng Lý Tang Du lại phớt lờ, lôi kéo hồi lâu, Lục Huyền Lâm thông minh, cuối cùng cũng học được một chút.

Từ đó Lục Huyền Lâm không để cô xuống bếp nữa, để anh nấu ăn, dùng đồ ăn ngon để lấy lòng cô.
Khi Thái Vũ Hàng đến tìm Lý Tang Du, vừa lúc nhìn thấy khung cảnh ấm áp trong ngôi nhà.
Lý Tang Du tỉnh táo lại trong nháy mắt, một tháng này bị Lục Huyền Lâm quấn lấy, cô đều quên sạch chuyện Thái Vũ Hàng đi công tác.
Khi thấy anh, vốn đang định giải thích nhưng Thái Vũ Hàng lại muốn nói chuyện riêng với cô.
Tình địch gặp nhau, vô cùng đỏ mắt.

Thái Vũ Hàng và Lý Tang Du nói chuyện với nhau gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng Lý Tang Du trở về, Thái Vũ Hàng rời đi.
Lục Huyền Lâm nhìn thoáng qua Lý Tang Du mắt đỏ hoe, vẻ mặt lập tức căng thẳng: "Hắn ta bắt nạt em? Đồ khốn kiếp, anh đi tính sổ với hắn!"
Lục Huyền Lâm rốt cuộc không bước ra khỏi nhà, Lý Tang Du từ phía sau ôm lấy anh.
Đây là trong một tháng qua, Lý Tang Du chủ động ôm anh, Lục Huyền Lâm còn gì tâm trạng đi tính sổ với Thái Vũ Hàng chứ, lúc này quay người lại ôm cô, ôm lấy người cô hôn lấy cô.
Cái hôn này, xem như trả công cho một tháng theo đuổi vợ của Lục Huyền Lâm.
Cho đến sau này, Lục Huyền Lâm mới biết được, thì ra đêm đó Thái Vũ Hàng đến là để tạm biệt với Lý Tang Du, cũng chúc phúc cho họ tự đáy lòng.
Hai người tựa như mở rộng lòng mình, đặc biệt là sau cái hôn kia, Lý Tang Du thẹn thùng ghé vào tai anh đồng ý ở cùng anh lần nữa, Lục Huyền Lâm vui vẻ ôm cô xoay mấy vòng liền.
Lục Huyền Lâm không tin được trải nghiệm đẹp như mơ này cho đến khi cả hai nhận giấy kết hôn từ ủy ban đi ra.
“Tang Du, em nhéo anh một cái, giấc mộng này thật quá.”
Lý Tang Du nghe xong liền xoay người muốn vào ủy bạn, Lục Huyền Lâm vội vàng kéo cô lại dụ dỗ nói: “Vợ ơi đừng giận, anh nói đùa.”
“Lục Huyền Lâm! em nhìn anh là không nhớ lâu, nếu hối hận thì bây giờ chúng ta ly...Ưm!” Lý Tang Du giả vờ tức giận, nhưng đã bị Lục Huyền Lâm ôm chặt lấy chặn miệng cô lại.
“Ngoan, gọi chồng, còn có sau này không cho phép nói ra hai chữ ly hôn này.” Lục Huyền Lâm vừa hôn cô vừa thổ lộ hạnh phúc mất mà có lại được này.
“Vợ, anh yêu em!” Không lâu sau, Lý Tang Du đã bị anh hôn đến hai chân như nhũn ra...
Giống như Lục Huyền Lâm cam kết, sau khi hai người tái hôn, Lục Huyền Lâm cưng chiều cô vô bờ bến, để người khác ghen ti không thôi.
—— Hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận