Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Khi biết sức khỏe của Lý Tịch có vấn đề, Thái Vũ Hàng đã ra tay trợ giúp kịp thời.
Bác sĩ nói bệnh của Lý Tịch là vì thai mẹ có vấn đề.

Nếu vấn đề từ phía người mẹ thì chứng tỏ bệnh của cô năm đó còn chưa khỏi hẳn.
Cuối cùng Lý Tịch cũng được cấp cứu thành công, đã không còn gì đáng ngại.

Nhưng Lý Tang Du vẫn hơi lo lắng, yêu cầu nằm viện quan sát vài ngày.
Lý Tịch trải qua bao trắc trở mà sức khỏe vẫn suy yếu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Lý Tang Du trông chừng con gái, nỗi áy náy và đau đớn dâng lên trong lòng.
Là một người mẹ, sao có thể cam lòng khiến con mình chịu đựng dù chỉ một chút khổ đau cơ chứ?
Cô thà người chịu khổ là mình, cũng không muốn thấy Lý Tịch còn nhỏ như vậy đã nằm trong phòng bệnh.
Nơi thích hợp cho Lý Tịch là bãi cỏ xanh ngập tràn ánh nắng bên ngoài kia.
“Tịch Tịch ngoan nhé.

Chúng ta ở đây chờ vài ngày rồi lại về nhà!” Lý Tang Du cố nén đau khổ trong lòng, mỉm cười an ủi con gái: “Chờ con khỏe hẳn rồi mẹ lại dẫn hai anh em đi công viên trò chơi, được không?”
Lý Mộ nhẹ nhàng đặt tay lên lưng mẹ, chờ cậu bé trưởng thành, cậu nhất định sẽ chăm sóc mẹ và em thật tốt.
“Mẹ, con thấy đỡ nhiều rồi.

Mẹ không nghỉ bao lâu rồi? Mắt mẹ đỏ hết cả lên kia kìa.

Tịch Tịch là bé ngoan kiên cường nhất.


Khi nào được ra viện, Tịch Tịch sẽ dẫn mẹ đi chơi tàu lượn siêu tốc vui nhất, được không?”
Tuy Lý Tịch còn nhỏ nhưng cô bé vẫn hiểu nỗi vất vả của Lý Tang Du.

Từ lúc tỉnh lại, cô bé vẫn ngoan ngoãn dựa vào lòng mẹ.
“Bé cưng của ba, có phải con chọc mẹ con tức giận nên ông trời phạt con nằm viện không hả?”
Nghe giọng này là biết Thái Vũ Hàng tới.
Thái Vũ Hàng? Không phải Thái Vũ Hàng đã ra ngoài lưu diễn sao? Sao lại xuất hiện ở đây được?.
“Anh… Sao anh lại?” Lý Tang Du ngơ ngác.
“Anh biết em muốn nói gì.

Công chúa nhỏ nhà mình bị ốm thì anh còn tâm tư nào lưu diễn nữa.

Dù sao cũng chưa đi xa lắm, quay về cũng tiện.

Một mình em anh không an tâm!”
Năm đó, lần đầu Thái Vũ Hàng đưa Lý Tịch đến bệnh viện cũng an ủi Lý Tang Du như vậy.

Lý Tang Du bỗng nhận ra trong nhà thật sự cần một người đàn ông, cần một trụ cột.
Mặc dù cô có thể cho Lý Mộ và Tịch Tịch cuộc sống không lo nghĩ, nhưng về mặt tinh thần thì sao? Không chỉ các con cần tình thương của cha mà chính cô cũng cần một cảng tránh gió có thể cho mình dựa vào nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Nhưng mà…
Sao Thái Vũ Hàng lại biết chuyện này?
Cô quay đầu nhìn Lý Mộ đang nỗ lực làm cho mình như một kẻ vô hình ở bên kia.
Quả nhiên, người đàn ông bé nhỏ trong nhà đã lớn rồi, có thể chia sẻ với mình.
Nhưng không ngờ bé lại gọi cho Thái Vũ Hàng.
“Mẹ không được mắng con.

Con thật sự cảm thấy chú tới mới là lựa chọn tốt nhất.

Hiện giờ mẹ nên đi nghỉ ngơi rồi.” Tuy Lý Mộ sợ mẹ tức giận, nhưng vẫn thúc giục mẹ đi nghỉ: “Con biết chú cũng mệt lắm, nhưng bọn con là đàn ông.

Con và chú sẽ chăm sóc em thật tốt!”
“Anh, em cảm thấy hôm nay anh đẹp trai khủng khiếp luôn nhá!” Lời khen ngợi của Lý Tịch khiến Lý Mộ vênh hẳn mặt lên.
“Được rồi, em mau đi nghỉ ngơi đi.

Có anh ở đây rồi!”
“Nhưng anh vừa…”
“Anh cũng chưa lưu diễn, mệt cái gì? Em đi nghỉ cho sớm thì anh cũng sớm có người thay ca!”
Thái Vũ Hàng vỗ lưng Lý Tang Du, tỏ ý bảo cô yên tâm.
Nhìn ba người trước mặt, Lý Tang Du bất đắc dĩ gật đầu.

Có thể duy trì cuộc sống này thì thật tốt.

Sao cô có thể không biết Thái Vũ Hàng quan tâm đến cả gia đình cô tới mức nào?
Rõ ràng anh ấy phải cố gắng rất nhiều mới giành được cơ hội lưu diễn, giờ nói không đi là không đi.

Không cần hỏi cũng biết, tổn thất anh ấy phải chịu khó mà đong đếm được.
Thái Vũ Hàng vào phòng bệnh, trong mắt chỉ có sự cưng chiều Tịch Tịch, thương cô và Lý Mộ, không hề có chút mất mát nào khi không thể tham gia lưu diễn lần này.
Có lẽ quyết định của Lý Mộ không sai.
Thái Vũ Hàng đến đây thật sự khiến cô an tâm hẳn.
Cô biết anh ấy chán ghét bệnh viện nhường nào.
Nếu không phải vì bệnh của Lý Tịch, cả đời anh ấy cũng không muốn đến nơi này thêm lần nào nữa.
Cả đời sao có thể quên được cảm giác sống không bằng chết kia?
Lý Tang Du nhìn Thái Vũ Hàng bận rộn tíu tít vì người nhà mình, trong lòng cô dấy lên sóng gợn.

Đâu ai không có thiện cảm với người đưa tay ra trợ giúp khi mình lâm vào bước đường cùng cơ chứ?
Không phải Lý Tang Du không có tình cảm với Thái Vũ Hàng, chỉ là không phải tình yêu.

Cô không dám tùy tiện bày tỏ cảm tình của mình, sợ nói lời biết ơn sẽ khiến Thái Vũ Hàng sinh ra hiểu lầm.

Mà hiểu lầm như thế nếu không xử lý tốt sẽ chỉ hại người hại mình mà thôi.
Thành ra cô chỉ có thể coi anh là bạn, một người bạn cô mang lòng biết ơn nhất.
Nếu thật sự có thể tiến thêm một bước trở thành người yêu thì đã thành từ lâu rồi.
Nhưng giữa hai người luôn thiếu chút gì đó, hoặc là nói luôn có một lớp ngăn cách.
Cả hai đều không muốn nói toạc ra, cũng không muốn phá vỡ.
Cuộc sống như bây giờ cũng là điều cả hai mong muốn.
Chẳng qua… đối với Thái Vũ Hàng thì như vậy là không công bằng.
Rõ ràng biết tình cảm này không có kết quả, nhưng anh vẫn cố chấp ở bên, bảo vệ Lý Tang Du, bảo vệ Lý Tịch, dạy dỗ Lý Mộ.
Có mấy lần Lý Tang Du giới thiệu vài cô gái xuất sắc cho Thái Vũ Hàng, đều bị Thái Vũ Hàng từ chối.
Cũng vì việc này mà Thái Vũ Hàng còn nổi giận với cô.
Thế nhưng mấy ngày sau, vẫn là Thái Vũ Hàng mang đồ ăn vặt ngon lành đến nhà xin lỗi cô.
Người đàn ông như thế là người đàn ông tốt trong mắt biết bao cô gái.
Nhưng người đàn ông này lại cứ dính lấy Lý Tang Du như kẻ bám đuôi, bày ra dáng vẻ: ‘Anh cứ theo sau em đấy thì sao nào.


Anh muốn chăm sóc em và các con em.

Mặc kệ hai ta có thể có kết quả không, anh chỉ làm chuyện mình muốn làm thôi.

Em làm gì được anh nào.’
Đúng vậy, cô rất bất đắc dĩ.
Nhưng cô nhất định sẽ báo đáp sự cảm kích này.
Lý Tang Du nằm trên giường bệnh bên cạnh, nhìn ba người vui đùa, tảng đá nặng trĩu treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
“Mẹ ơi, chú nói chờ Tịch Tịch khỏi bệnh sẽ đưa chúng ta ra biển chơi.

Mẹ cũng đi nữa!” Tuy Lý Mộ thông minh bẩm sinh nhưng vẫn là một đứa trẻ, vẫn ham chơi mà thôi.
Thái Vũ Hàng theo gia đình họ lâu như vậy, đương nhiên biết sở thích của đám trẻ.
Bốc thuốc đúng bệnh mà.
“Ừ, vậy con phải chăm sóc em thật tốt vào!”
Thấy ánh mắt cưng chiều của Thái Vũ Hàng, trong lòng Lý Tang Du cũng có chút rung động.
Không phải rung động giữa người yêu với nhau, mà là một loại rung động giữa người thân.
Cô biết mấy năm này Thái Vũ Hàng trải qua không ít chuyện hơn mình, anh ấy mất tất thảy những gì mình có.
Có lẽ vào một đêm nào đó, anh cũng giống cô, lật xem từng chút những gì mình từng trải qua giữa đêm đen, ôm đau đớn ngủ say.
Cô cũng có trách nhiệm trong việc khiến anh mất đi người thân, nhưng hiện tại Thái Vũ Hàng cũng không cảm thấy chuyện này có liên quan gì đến cô, chỉ ngày ngày quấn lấy cô như tên vô lại.
Sự đồng cảm giữa những người lang thang góc bể chân trời, ôm chặt lấy nhau cũng không có gì sai lầm.
Thái Vũ Hàng cũng mượn lý do này khiến Lý Tịch nhận mình là ba, khiến cho Lục Huyền Lâm hiểu lầm thành công..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận