Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Tôi nói tổng giám đốc không ở đây, ngài tội gì phải cố chấp thế?” Elise che lấy cái trán của mình, mất máu quá nhiều khiến cô ấy không đứng vững được, đến cả tiếng nói cũng không còn khí thế như lúc đầu nữa
“Câm mồm, không nhìn xem mình là cái thá gì, mà dám khoa tay múa chân với tao!” Lục Sơn không còn phong độ như bình thường nữa, lúc này đã không khác gì tên điên.
“Chú hai à! Vẫn chưa tới lượt chú đến đánh giá nhân viên của tôi đâu!”
Một tiếng quát lạnh lùng từ sau lưng Lục Sơn vang lên, cả đám thư ký như tìm được cứu tinh, vội vàng lui về sau.
Lông mày Lục Huyền Lâm nhíu lại, nhất là khi nhìn thấy máu trên mặt Elise, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
“Các cô các cậu mang cô ấy đến bệnh viện đi, sáng hôm nay không cần đi làm nữa.”
Thời gian làm việc cũng chưa tới, không ngờ chú hai đã chờ không nổi mà muốn tới tìm anh gây phiền phức rồi.

Ngôn Tình Ngược
Elise được đồng nghiệp dìu đi, trước khi đi còn có chút không yên lòng, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc, có cần tôi xuống dưới lầu gọi bảo vệ tới không?”
Lục Sơn quắc mắt nhìn: “Có thế nào thì tao cũng là trưởng bối của bọn mày, để tao xem đứa nào dám bắt tao!”
Đùa đấy à, còn dám gọi bảo vệ tới bắt ông ta.
“Không cần, tôi có thể xử lý.” Lục Huyền Lâm nhìn chằm chằm vào Lục Sơn, không một ai có thể nhìn ra bọn họ lại là người thân của nhau.
Thư ký lui xuống, đại sảnh chỉ còn lại có hai người bọn họ, Lục Sơn đánh người ta bị thương thành như thế nhưng lại không chột dạ chút nào, mà dường như còn trở lên lớn gan hơn.

“Mày đừng tưởng làm tổng giám đốc là có thể la lối om sòm, cũng chỉ là một đứa thư ký thôi mà, tao đánh nó thì đã làm sao?”
Lục Huyền Lâm bước tới, đấm một nhát vào cằm Lục Sơn, không hề để ý thể diện chút nào.
“Tôi nói rồi, người của tôi không đến lượt ông giáo huấn!”
Lục Sơn bị đánh mà không có chút phòng bị nào, thân hình thoắt một cái, lập tức quay đầu, hai người lập tức lao vào đánh nhau.
Lúc A Minh đến văn phòng tổng giám đốc thì hai người đều đã bị thương, nhưng không hề có dấu hiệu nào muốn dừng lại.
A Minh cùng một nam trợ lý khác kéo hai người ra, lúc này mới nhìn thấy khóe miệng tím xanh của tổng giám đốc nhà mình.
Mấy ngày nay Tổng giám đốc ăn không ngon uống không tốt, giờ lại còn bị thương.
Đương nhiên Lục Sơn cũng không khá hơn chút nào, dưới vành mắt và khóe miệng cũng đều là vết thương.
“Tổng giám đốc, thật sự không thể đánh nữa đâu!” A Minh nhỏ giọng nói bên tai Lục Huyền Lâm.
Chuyện tổng giám đốc và chú hai đánh nhau, trên dưới công ty đều đã biết, người có lòng dạ không trong sáng không biết sẽ tính kế thế nào nữa đây.
“Buông ra, hôm nay tao nhất định phải giáo huấn cái thứ ăn cây táo rào cây sung này một trận.” Lục Sơn lại xông vào đánh.
A Minh cảm thấy đầu đau vô cùng: “Ngài Lục, ngài tội gì phải khổ như thế chứ, việc đánh nhau ở công ty mà bị truyền đi thì cũng không tốt cho thanh danh công ty đâu.”
“Buông ông ta ra!”
Lục Huyền Lâm đứng vững rồi mới coi như khôi phục được lý trí, anh muốn nghe xem, hôm nay vì sao Lục Sơn lại chạy tới công ty nổi điên như vậy.

Nam trợ lý kia nghe vậy còn có chút do dự, Lục Huyền Lâm đánh mắt lườm sang, anh ta đành phải buông lỏng tay ra đứng ở sau lưng A Minh.
Lục Sơn không có ai ngăn cản, lại hung ác nhảy bổ về phía trước, nhưng Lục Huyền Lâm đã túm chặt cổ tay khiến ông ta không thể nhúc nhích.
“Hôm nay nếu ông chỉ tới đánh nhau thì tôi cũng không có thời gian chơi cùng ông!”
Lục Huyền Lâm lạnh lùng nói, đôi mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lục Sơn, tựa như một con báo đen ẩn núp bất cứ lúc nào cũng có thể cắn đứt yết hầu ông ta.
Đáng tiếc Lục Sơn cũng không sợ anh, ông ta dùng hết sức lực hất tay Lục Huyền Lâm ra, gào lên chất vấn: “Tao muốn xem xem, rốt cuộc là ai lại có thể mang chị cả của mình lên tòa án!”
Ông ta vẫn một mực chờ đợi Lục Huyền Lâm giải thích, nhưng mà mấy ngày nay Lục Huyền Lâm đều hàng đêm không trở về nhà, không biết tung tích thì thôi đi, đến cả điện thoại cũng không gọi được.
Từ khi Lục Huyền Lâm đệ đơn kiện tố cáo Lục Dĩ Mai lên trên toà án thì Lục Sơn vẫn luôn hoài nghi là Lục Huyền Lâm bị ma ám rồi, vì một người phụ nữ không có ý nghĩa mà đến cả chị cả của mình cũng không buông tha.
A Minh vỗ đầu một cái rồi bỗng nhiên hiểu ra, hoá ra là vì chuyện này.
Kẻ trong cuộc thì mê, người ngoài cuộc thì tỉnh.

A Minh là người ngoài cuộc có thể thấy rõ tay chân của cái cô Lục Dĩ Mai này cũng chẳng phải sạch sẽ gì cho cam.
Lúc trước chuyện của Lý Tang Du...
“Chị ta bị trừng phạt là đúng tội!” Lục Huyền Lâm khẽ nói một câu, trên mặt không có chút bi ai nào, còn ánh mắt thì lại rất quyết tuyệt!
Lục Dĩ Mai đúng là chị cả của anh.


Trước kia anh cũng không tin Lục Dĩ Mai lại ra tay với Lý Tang Du, nhưng sự thật lại nực cười đến vậy.

Cô ta chẳng những làm, mà thậm chí còn muốn dồn Lý Tang Du vào chỗ chết.
Sao anh có thể mặc cho Lục Dĩ Mai ung dung ngoài vòng pháp luật được, đã làm sai thì nên nhận sự trừng phạt!
“Còn lâu tôi mới rút đơn kiện đó, tôi nhất định sẽ kiện đến cùng.”
“Có cần phải vậy không?” Mắt Lục Sơn như muốn nứt ra: “Vì một người phụ nữ mà ngay cả chị cả của mình cũng không buông tha?”
Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, khắp thiên hạ đâu đâu chẳng có.

Chỉ cần Lục Huyền Lâm gật đầu thì dạng phụ nữ gì mà không có được.
Nhưng nếu như trở mặt, thứ bị tổn thất nào chỉ là tình nghĩa thân thích, mà những dự án hợp tác và đầu tư kia cũng chắc chắc khó mà may mắn thoát khỏi.
Lục Sơn không thể hiểu nổi, rốt cuộc Lục Huyền Lâm bị thần kinh hay gì vậy?
“Chuyện chị ta đã làm sai thì phải trả giá đắt.”
“Người phụ nữ kia nói không chừng đã chết rồi!” Lục Sơn không nhịn được mà thét lên.
Người ở trước mặt nó mà nó lại không biết trân trọng, giờ người đã không còn nữa rồi, nó làm những thứ này cho ai nhìn chứ!
Rõ ràng Lục Huyền Lâm đã bị chọc giận, gân xanh trên huyệt thái dương giật nảy lên: “Ông câm miệng lại cho tôi, cô ấy không chết!”

A Minh ở bên cạnh nhìn thấy rõ ràng, hai mắt Lục Huyền Lâm đỏ ngầu, những ngày này ăn không ngon ngủ không ngon, đều là vì Lý Tang Du.
Lúc ở văn phòng, đến cả một chữ Lý Tang Du bọn họ cũng không dám nhắc đến, cái bọn họ sợ chính là sẽ làm cho tổng giám đốc đau lòng.
Nắm đấm siết chặt lại ở bên hông, nhưng nét mặt Lục Huyền Lâm lại giống như không có việc gì: “Lục Sơn, tôi cho ông một cơ hội thu hồi những lời ông vừa mới nói.”
“Sao nào?” Lục Sơn mạnh miệng nói: “Người chết cũng đã chết rồi, còn không cho người khác nói...”
Câu nói này còn chưa nói xong, Lục Huyền Lâm đã lập tức đẩy ông ta một cái, sử dụng không biết bao nhiêu sức lực mà khiến Lục Sơn cũng không thể đứng vững, lập tức ngã xuống.
Anh đã hoàn toàn bị chọc giận rồi.
Lý Tang Du tựa như là vảy ngược của Lục Huyền Lâm, đụng cũng không thể đụng, nói cũng không thể nói.
Lục Huyền Lâm cứ như đã biến thành một người khác, anh nhìn chằm chằm Lục Sơn đang chật vật ngồi dậy, so với lúc vừa mới đánh nhau không biết là đáng sợ hơn gấp bao nhiêu lần.
Dường như chỉ cần Lục Sơn không thu hồi lời nói trước đó thì anh sẽ đánh Lục Sơn đến chết vậy.
A Minh sợ hãi hồn, lập tức ôm eo Lục Huyền Lâm ngăn cản anh.
Đánh nhau với trưởng bối đã là không nên rồi, nếu thật sự đánh chết Lục Sơn, tổng giám đốc chắc chắn sẽ bị người người phỉ nhổ.
“Không nhìn thấy mặt ngài Lục xanh xao lắm à? Còn không mau đỡ ngài Lục đi gặp bác sĩ, mắt để đâu rồi hả?”
Nam trợ lý kia nghe vậy cũng hiểu ra, lập tức cung kính tiến lên đỡ Lục Sơn ngồi dưới đất lên.
Lục Sơn do dự một hồi nhưng cũng không dám làm gì, mặc cho trợ lý nam kia đỡ đi ra ngoài.
“Lời tôi nói ông tốt nhất nhớ kỹ vào, tôi không nói đùa đâu.” Mặt Lục Huyền Lâm sa sầm xuống, hết sức doạ người, nói với bóng lưng Lục Sơn một câu như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận