Mái tóc mềm mại của Mộ Nhã Kỳ trượt xuống vành tai của Lục Huyền Lâm, cảm giác ngứa ngáy khiến cho phản ứng của anh không được linh hoạt cho lắm.
Kí ức dường như đã lùi về từ rất lâu trước đây, cũng có thể là ở trong mơ, khi đó Tang Du cũng dán trên người anh, hai người không nói năng gì, chỉ lặng lẽ dựa vào nhau.
Mộ Nhã Kỳ tới gần thì mùi nước hoa cũng theo đến, chỉ trong nháy mắt Lục Huyền Lâm đã tỉnh táo trở lại.
Lý Tang Du sẽ không xịt nước hoa, cô ta không phải Tang Du!
Anh như mới bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị, trong mắt lại lộ cảm xúc thất vọng.
Anh không nhớ nổi đã bao lâu rồi mình không gặp Tang Du, mọi người đều cho rằng cô không còn nữa.
Ai cũng bảo anh hãy quên Tang Du đi, nhưng có ai nói cho anh làm như thế nào để quên được cô không?
Người đó đã in sâu vào tâm trí anh, chỉ cần anh nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy nét mặt tươi cười của cô, trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày chỗ nào cũng có hình bóng của cô.
Mộ Nhã Kỳ thấy anh không có phản ứng gì mà chỉ thất thần là biết chắc hẳn anh là đang nghĩ đến Lý Tang Du kia.
Cô ta rất thức thời rời khỏi người anh, ngồi lại chỗ ngồi của mình.
“Sắc đẹp ngay trước mắt anh mà anh lại đi nhớ lại tình cũ.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra cậu Lục đây lại là người si tình đấy nhé!”
Ở bên kia bàn ăn, Mộ Nhã Kỳ nháy mắt nhìn Lục Huyền Lâm, khi còn học đại học anh đã có nhiều người theo đuổi như cá chép vượt sông mà cô ta chưa từng thấy anh động lòng bao giờ.
Cô ta còn nghi ngờ xu hướng giới tính của Lục Huyền Lâm, không ngờ một Trịnh Uyển Khanh đi rồi thì lại còn có một Lý Tang Du nữa.
So với mấy năm chờ đợi Trịnh Uyển Khanh thì dường như phản ứng của Lục Huyền Lâm đối với cái chết của Lý Tang Du này còn kịch liệt hơn.
Bề ngoài trông anh vẫn khôn khéo tài giỏi như trước, nhưng thực ra thì đã mục ruỗng bên trong từ lâu rồi.
“Nếu anh sớm nhận ra tình cảm của mình thì hiện giờ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh này.” Mộ Nhã Kỳ thở dài, trong đáy mắt quyến rũ phảng phất vẻ bi quan có thể nhìn thấu cả thế gian.
Lục Huyền Lâm không nói gì, anh cắt miếng bít tết nhét vào miệng một cách máy móc, Mộ Nhã Kỳ biết cho dù thay miếng bít tết này bằng một miếng ớt thì nhất định Lục Huyền Lâm vẫn sẽ nuốt xuống mà mặt chẳng hề đổi sắc.
“Thực ra thì Lục Huyền Lâm này, tôi chẳng hề xót thương gì cho anh đâu, anh như thế này là…”
Mộ Nhã Kỳ híp nửa mắt, bờ môi mỏng mở ra khép lại: “Gieo gió gặt bão!”
Cho dù có vay Lục Huyền Lâm mười lăm tỷ thì Mộ Nhã Kỳ cũng dám nói câu này với anh, cô ta cảm thấy theo một góc độ nào đó thì Lục Huyền Lâm đã đủ đứng vào hàng ngũ cặn bã rồi.
Cô ta vừa nói xong, bàn tay đang cắt bít tết của Lục Huyền Lâm hơi khựng lại, nhưng chẳng bao lâu đã lại hoạt bát.
Anh không phủ nhận cũng chẳng nói thừa nhận, chỉ ăn miếng bít tết mà không nói một lời nào.
Mộ Nhã Kỳ thở dài một hơi, rõ là một đôi có tình với nhau mà lại vẫn cứ bị hiểu lầm khiến cho phải tách ra.
Trưa ngày hôm sau.
Lục Huyền Lâm ngồi trên ghế xoay trong phòng làm việc, sắc mặt trầm tĩnh quay cây bút trên tay.
Đúng như anh dự đoán, bên nhà chính bây giờ đang nóng ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Họ càng lo lắng thì Lục Huyền Lâm càng trở nên bình tĩnh.
“Cốc cốc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Lục Huyền Lâm thả cây bút trên tay xuống, tiện tay cầm lên một tập tài liệu, A Minh đã nói trước rồi nên anh cũng biết rất rõ người sắp vào là ai.
Thư ký của ông cụ đẩy cửa đi vào, thấy Lục Huyền Lâm đang xem tài liệu mà không muốn để ý tới mình thì bỗng thấy hơi khó xử.
Tập tài liệu được lật sang một trang rồi mà Lục Huyền Lâm cũng không ngẩng đầu lên nhìn thư ký, chỉ nói: “Có chuyện gì sao?”
“Cậu chủ, tôi được cử tới mời cậu trở về nhà tổ, mong cậu mau về càng sớm càng tốt.” Thư ký sờ lớp mồ hôi không tồn tại trên trán mình, mở miệng nói.
“Tôi biết rồi, đi ra ngoài trước đi.”
Lục Huyền Lâm vẫn mặt không biểu cảm cúi đầu xem lại tài liệu, khiến người ta khó đoán được anh đang nghĩ gì.
Thư ký còn định nói gì đó, nhưng thấy Lục Huyền Lâm bận rộn không có thời gian để ý tới mình thì liền im lặng.
Đợi cho thư ký lui ra ngoài rồi, khóe miệng Lục Huyền Lâm mới lộ ra một điệu cười lạnh.
Anh thong thả xử lý đống tài liệu chất thành đống trong tay mình, như thể chưa từng nghe thấy từ “càng sớm càng tốt”.
Mà sau khi anh đã giải quyết xong chuyện của công ty thì mặt trời cũng đã lặn về phía tây, lúc này Lục Huyền Lâm mới tan ca lái xe về nhà tổ.
Tại nhà tổ.
Trong phòng khách to lớn, dưới ánh đèn chùm pha lê tinh xảo, hơn nửa số người nhà họ Lục bình thường hiếm khi tập trung lại, nay đã có mặt.
Rất hiếm khi người nhà họ Lục tụ họp lại với nhau như thế này, nhưng khi nghĩ đến lý do đám người tụ tập lại là ánh mắt Lục Huyền Lâm lại trở nên lạnh lẽo.
Lục Dĩ Mai không có ở đây, bác cả và bác gái đang ngồi ngay ngắn trên sô pha không nói lời nào.
Lục Huyền Lâm đứng một mình ở nơi đó như tạo thành hai thế lực giằng co trong vô hình với những người đang ngồi trên ghế kia.
Còn Lục Hương Cầm tính tình nóng nảy, trong khi tất cả mọi người không biết mở miệng thế nào thì bà ta chính là người đầu tiên mở miệng.
“Huyền Lâm đến muộn quá vậy? Mọi người trong phòng đều đang đợi cháu đấy!”
Lục Huyền Lâm không trả lời câu hỏi của Lục Hương Cầm ngay mà bình tĩnh đi tới ngồi xuống ghế sô pha đối diện, mặc kệ tất cả mọi người đang có mặt.
“Cháu không giống mọi người có thể bỏ nhiều thời gian ra để đợi cháu đến thế này, cháu còn phải giải quyết rất nhiều việc trong công ty rồi mới đến đây được.”
Anh nói như vậy thì cho dù người khác có lòng muốn nói gì cũng sẽ không biết phải mở miệng như thế nào.
Lục Hương Cầm bị lời nói sắc bén của Lục Huyền Lâm làm cho nghẹn họng, sắc mặt hơi khó coi, nhưng chỉ có thể tự nhận là do mình xui xẻo.
Phòng khách lại tiếp tục chìm vào yên lặng, bọn họ đã không vội mở miệng thì anh cũng không có lý do gì để phải lên tiếng trước.
Nhìn tình hình như thế này, ông cụ đang ngồi bên cạnh cũng thầm thở dài trong lòng.
“Nếu mọi người đã không chịu nói thì để cháu nói.
Cháu biết lý do của cuộc họp gia đình hôm nay.” Lục Huyền Lâm nói tiếp, giọng điệu lạnh lùng: “Muốn cháu rút đơn kiện à? Không thể đâu.”
“Đều là người một nhà với nhau, Huyền Lâm à, cháu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao? Tất cả chúng ta đều biết chuyện của Dĩ Mai, nhưng chẳng phải cũng chưa gây ra chuyện gì không thể cứu vãn sao? Cháu không thể để tương lai của Dĩ Mai bị hủy hoại vì chuyện này được chứ!”
“Đúng vậy, dù sao cũng là chị cả của cháu.
Hơn nữa, không phải Lý Tang Du đã chết rồi à? Tại sao phải làm mọi chuyện khó coi như vậy làm gì?”
“...”
“Không phải là cháu tuyệt tình, mà chính chị ta gieo gió gặt bão.”
Chuyện năm đó vốn dĩ đã có vô số điều đáng ngờ.
Bao năm qua, Lục Huyền Lâm chưa từng từ bỏ chuyện điều tra.
Và kết quả cuối cùng của tất cả những cuộc điều tra này đều chỉ ra một người, người đó chính là người “chị cả tốt lành” của anh, Lục Dĩ Mai!
Bởi vì Lục Dĩ Mai mà Trịnh Uyển Khanh mất tích lâu như vậy.
Bởi vì Lục Dĩ Mai mà anh hiểu lầm Lý Tang Du mất hai năm.
Bởi vì Lục Dĩ Mai mà khiến anh và Lý Tang Du đi tới tình trạng như bây giờ!
Đúng, không ai ở đây bị tổn thất về tiền của hay công việc vì những gì Lục Dĩ Mai đã làm.
Nhưng làm sao bọn họ lại dám nói Lục Dĩ Mai không gây ra hậu quả không thể cứu vãn nào!
“Hôm nay cháu không đến đây để nghe mọi người nói những chuyện đó.
Cháu đến đây để nói với mọi người là hãy chuẩn bị sẵn sàng đi, cháu sẽ mời một đội luật sư giỏi nhất để khởi tố Lục Dĩ Mai!”
Lục Huyền Lâm ngước mắt nhìn về phía những người trong nhà họ Lục mà không có nửa phần thông cảm hay thương hại.
“Huyền Lâm, cháu không thể làm như vậy được.” Giọng cầu xin của một người phụ nữ chợt vang lên tạo cảm giác đột ngột trong căn phòng khách đang rất yên tĩnh.
“Bác cả của cháu chỉ có một cô con gái bảo bối thôi, con bé cũng là chị của cháu mà.
Bao năm qua cô luôn coi con bé như con gái ruột của mình.
Dù Dĩ Mai có làm ra bao nhiêu lỗi lầm thì hai đứa cũng là người một nhà, cháu không thể nhẫn tâm như vậy được.”.