Bước ra khỏi trung tâm thương mại, Lục Huyền Lâm nhìn món quà mình tỉ mỉ chọn lựa trong tay, vô cùng hài lòng.
Lát nữa anh sẽ đến trường mẫu giáo gặp hai đứa trẻ đáng yêu Mộ Mộ và Tịch Tịch, tâm trạng thực sự hơi căng thẳng.
Vừa mới ngồi vào xe, Lục Huyền Lâm đã nhận được cuộc gọi điện thoại của A Minh gọi tới.
“Có việc gì?” Lục Huyền Lâm kết nối điện thoại, đeo tai nghe bluetooth lên rồi hỏi.
“Tôi quan tâm tổng giám đốc có mua được đồ hay không còn gì?” A Minh cười khà khà, nói.
Anh ta dám nói mình gọi tới xem trò hề chắc? Tổng giám đốc sẽ lột da anh ta mất.
Liếc nhìn món quà đặt ở ghế lái phụ, khóe miệng Lục Huyền Lâm hơi nhếch lên, trả lời nhẹ nhàng: “Ừ, mua rồi.”
A Minh cũng hơi bất ngờ với câu trả lời như vậy, còn nghi ngờ hỏi lại: “Mua được rồi ư? Tổng giám đốc có chọn kỹ không đấy?”
“Hửm? Cậu đang chất vấn tôi đấy à?” Lục Huyền Lâm hơi cao giọng lên, chất vấn A Minh bên đầu kia điện thoại.
Anh biết tên này gọi điện là không có ý tốt mà.
“Tôi nào dám chất vấn anh? Tôi lo lắng anh không có kinh nghiệm chọn đồ ấy mà.”
“Lo bò trắng răng.”
“Cái...!Cái gì cơ?” A Minh dường như không hiểu.
Nhưng hiển nhiên Lục Huyền Lâm cũng không có ý sẽ giải thích cho A Minh hiểu, vừa đánh tay lái vừa nói: “Chuyện tôi bảo cậu điều tra, điều tra thế nào rồi?”
“Tổng giám đốc nói chuyện nào?”
“Chính là chuyện Thái Vũ Hàng.” Giọng Lục Huyền Lâm hơi trầm xuống.
Từ trước đến nay, anh đều không có lòng tin với Thái Vũ Hàng và Lý Tang Du.
Anh biết mình không có tư cách làm chồng của Lý Tang Du, thế nhưng anh vẫn không muốn giao Lý Tang Du cho một người đàn ông mình hoàn toàn không hiểu rõ.
Nếu như Thái Vũ Hàng thực tình bảo vệ Lý Tang Du thì cũng đành.
Nhưng nếu như mục đích Thái Vũ Hàng làm vậy là vì lừa gạt thì anh tuyệt đối sẽ không cho anh ta cơ hội làm tổn thương Tang Du.
“Chuyện này trước mắt không có tiến triển gì quá lớn, nhưng mà chậm nhất ngày mai sẽ có kết quả.”
Đời nào A Minh lại không biết được suy nghĩ của tổng giám đốc nhà mình.
Chỉ tiếc là tổng giám đốc và Lý Tang Du hữu duyên vô phận.
Anh ta chỉ hi vọng kiếp này bọn họ đừng bỏ lỡ nhau.
Lục Huyền Lâm ừ một tiếng, tâm trạng hơi nặng nề.
Anh sẽ cam tâm tặng Lý Tang Du cho người đàn ông khác sao? Lục Huyền Lâm để tay lên ngực tự hỏi, thực sự là không muốn.
Khỏi cần phải nói, vừa nghĩ tới tương lai Lý Tang Du sẽ dựa vào bờ vai người đàn ông khác, hai đứa nhỏ đáng yêu kia sẽ nhận người khác làm ba, trong lòng Lục Huyền Lâm liền tràn đầy khó chịu.
“Nhưng mà tổng giám đốc, chúng ta làm như vậy có ổn không? Nếu như Lý Tang Du biết, liệu có trách cứ anh không?” A Minh ngẫm nghĩ xong lại hỏi.
Đáng tiếc là nãy giờ Lục Huyền Lâm vẫn thất thần, cũng không nghe rõ anh ta nói gì.
Chiếc Bentley của Lục Huyền Lâm vừa tới một ngã rẽ nhỏ hẹp thì chuyển hướng, trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu cách ngã rẽ đó không xa.
Thế nhưng đúng lúc này, không biết là trẻ con nhà ai đột nhiên chạy vọt ra bên đường, Lục Huyền Lâm sắp sửa đâm trúng đến nơi.
Trong tình thế cấp bách, Lục Huyền Lâm lập tức bẻ tay lái sang một bên.
Anh sợ đâm trúng bạn nhỏ kia.
Nhưng bạn nhỏ thì không sao, còn Lục Huyền Lâm lại đâm thẳng vào một chiếc xe Alto màu đỏ đang đi bình thường bên đường.
Hai chiếc xe đụng vào nhau, phát ra một tiếng vang cực lớn.
A Minh không nhận được câu trả lời của Lục Huyền Lâm, đang chuẩn bị hỏi lại thì nghe thấy tiếng nổ vang lên trong điện thoại.
Anh ta ngẩn ra, hét vào điện thoại: “Tổng giám đốc! Tổng giám đốc, anh ổn chứ? Anh đừng dọa tôi!”
Điện thoại vẫn đang kết nối, nhưng lại không có tiếng Lục Huyền Lâm đáp lời.
Sau đó là tiếng người huyên náo.
A Minh cuống quýt đứng bật dậy, không ngừng gào thét vào điện thoại.
Tiếc thay, ngoại trừ tiếng người huyên náo thì cũng không ai trả lời anh ta.
Tổng giám đốc gặp tai nạn giao thông rồi!
A Minh vô cùng lo lắng cúp điện thoại, lập tức lấy xe chạy tới chỗ của Lục Huyền Lâm.
Mà cách đó không xa, trường mẫu giáo Hoa Bảy Màu cũng vừa mới tan học.
Lý Tang Du nắm tay Lý Mộ và Lý Tịch dọc theo con đường cái trở về nhà.
Tiếng vang lớn đó làm Tịch Tịch hơi nhát gan giật mình, Lý Tang Du xoa bàn tay nhỏ nhắn của cô bé an ủi.
Cô nhìn về phía trước, ở giữa đường cái là xe cảnh sát và xe cứu thương, lúc này Lý Tang Du mới ý thức được là có người đã gặp tai nạn xe.
Trực giác đầu tiên nghĩ tới chính là ba mẹ tới đón con xảy ra chuyện.
“Mẹ, bên kia có người bị tai nạn sao ạ?” Mộ Mộ lắc tay Lý Tang Du, ngẩng đầu hỏi.
Nhìn gương mặt ngây thơ của con, Lý Tang Du kiên nhẫn giải thích: “Có thể là vậy.
Chú cảnh sát và bác sĩ sẽ đến xử lý, chúng ta mau về nhà thôi.”
“Nhưng mà mẹ ơi, có bạn nhỏ bên kia đang khóc.” Tịch Tịch cũng chỉ vào đám đông nói.
Lý Tang Du đứng cách đám đông xa xa nhìn thoáng qua, nắp trước của chiếc Bentley màu bạc bị bung cả ra do va chạm.
Lờ mờ còn có thể nhìn thấy người trên ghế lái chảy rất nhiều máu, đến cả dung mạo cũng không thấy rõ.
Không hiểu sao cảnh tượng thảm khốc như vậy lại làm tim Lý Tang Du đập rất nhanh, cô không muốn để hai đứa trẻ nhìn quá nhiều.
“Mẹ biết các con thương người, nhưng mà có một số việc chúng ta không thể giúp được, các con hiểu không?”
Lũ trẻ hồn nhiên, trong sáng như vậy, không thể bị nhuốm bẩn được.
Lý Mộ và Lý Tịch cũng là hai đứa trẻ biết nghe lời, Lý Tang Du vừa nói xong, hai bé cũng không hỏi nữa, mặc cho Lý Tang Du dắt đi.
“Mộ Mộ, Tịch Tịch đúng là bé ngoan của mẹ.”
Lý Tang Du hài lòng xoa đầu hai đứa trẻ.
Thế nhưng, tuy đã dặn các con đừng nhìn, Lý Tang Du vẫn không nhịn được quay đầu lại, liếc mắt nhìn.
Người kia hình như là người ba tới đón con tan học, bên tay lái phụ còn có một vài món quà.
Lý Tang Du nhìn không rõ ràng, nhưng luôn cảm thấy cảm giác quen thuộc.
Cô ra sức lắc đầu, xóa bỏ sự sợ hãi trong lòng, nắm tay con dần biến mất phía bên kia đường.
Còn phía bên này, còi báo động của xe cứu thương và xe cảnh sát liên tiếp hú vang.
Đám người đông dần lên, mồm năm miệng mười vây xung quanh bình luận.
Lục Huyền Lâm cảm thấy đầu mình rất đau.
Anh nằm ngửa tại ghế lái, không biết là máu từ chỗ nào chảy ra làm trước mắt anh chỉ toàn là màu đỏ.
Rất muốn cứ ngủ luôn như thế, nhưng quà của mình còn chưa đem tặng được.
Hiện tại chắc là trường mẫu giáo đã tan, lúc anh tới còn có nghe được tiếng chuông báo hết giờ, chắc Tang Du cũng đã đón hai đứa bé đi rồi.
Anh còn muốn tặng quà cho hai bé cưng, nhìn Tang Du thêm lần nữa.
Thế mà bây giờ...
Anh hơi đau khổ, đau khổ vì sao mình lại gây tai nạn ở chỗ này.
Nếu để cho Mộ Mộ và Tịch Tịch nhìn thấy cảnh tượng này thì liệu có quá tàn khốc hay không?
Lục Huyền Lâm cảm thấy ý thức của mình càng ngày càng mơ hồ, dần dần ngất đi.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương! Nạn nhân có tình trạng hôn mê rồi!”
Đám cảnh sát gầm lên, cửa xe Bentley khóa rất chặt, bọn họ không có công cụ mở cửa xe, đành phải kêu gọi đội phòng cháy chữa cháy đến.
Nhân viên y tế đã mang xe cứu thương đến, nhìn thảm trạng tai nạn cũng giật mình!
“Xuất huyết nhiều, tìm người che miệng vết thương của anh ta lại, rồi bảo lái xe lái nhanh một chút, mau về bệnh viện!”.