Khi đứng lên, mái tóc đen như gỗ mun của Lý Tang Du bị tấm rèm dày nặng làm cho rối tung, Lục Huyền Lâm thấy vậy vô thức muốn duỗi tay ra vuốt gọn cho cô.
Nhận thấy động tác của anh, Lý Tang Du cảnh giác bước sang bên trái tránh khỏi cánh tay anh, cánh tay Lục Huyền Lâm cứng đờ, ngượng ngùng thu về.
Như nghĩ ra điều gì, Lý Tang Du tự mình giơ tay lên sửa sang lại tóc, phòng bệnh chợt trở nên yên ắng, không ai nói với ai câu gì.
Bóng đèn trong phòng bệnh sáng rực mọi ngóc ngách, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, Lý Tang Du nương vào ánh đèn nhìn thấy chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống ống dẫn plastic ở mép giường anh.
Là chảy ngược!
Chắc chắn vừa rồi Lục Huyền Lâm nghiêng mình nhìn cô nên mới khiến máu chảy ngược về.
Lý Tang Du nhíu mày, sốt ruột lên tiếng phá vỡ sự im ắng nặng nề trong phòng bệnh: “Anh mau nằm hẳn hoi đi, chảy ngược rồi kia kìa!”
Lục Huyền Lâm còn thấy hơi khó hiểu, theo tầm mắt cô nghiêng đầu nhìn về phía bình nước bên tay phải mình, thấy máu chảy ngược rất nhiều, nếu máu tiếp tục vào thì bình sẽ bục mất.
Anh chậm rãi nằm ngửa ra, động tác thong thả khiến Lý Tang Du sốt ruột, nhưng cô không có quyền cũng không có nghĩa vụ giúp đỡ, nên chỉ đứng yên đó không làm gì.
Lục Huyền Lâm nằm trên giường, trừ vết thương trên trán ra, anh còn bị gãy xương, tuy đã nằm thẳng nhưng vẫn không thể chỉnh lại bình nước bên tay.
Thật sự không thể đứng yên được nữa, Lý Tang Du đi từ mép giường tới phía ngoài, chỉnh lại cánh tay anh, sau đó cẩn thận sửa lại mép chăn cho anh.
“Muốn uống nước không?” Lý Tang Du thấy môi anh hơi khô bèn tiện miệng hỏi, không muốn nhìn thẳng vào mắt anh.
Lục Huyền Lâm hơi bất ngờ, đôi mắt như hồ nước sâu không thấy đáy, bên trong dập dờn không thể dùng từ ngữ để diễn đạt thành lời.
“Ừ.”
Yết hầu anh động đậy, giọng nói trầm thấp mà mỏng manh, nhìn Lý Tang Du không chớp mắt như đang ngắm một bảo vật trân quý.
Lý Tang Du bị anh nhìn đến mức mất tự nhiên, đi ra một chỗ xa rót nước cho anh, trên mặt bàn còn có ly thủy tinh và mấy ống hút bên trong.
Nước vẫn ấm, cô cắm ống hút vào cho anh tiện uống, sau đấy lấy hết can đảm đi tới, khi đặt ống hút bên miệng anh lại bất cẩn đụng phải má anh.
Lý Tang Du run rẩy như điện giật, chau mày vì không quen, rồi lại bình tĩnh đặt ống hút bên môi anh.
Lục Huyền Lâm thấy cô chau mày, còn tưởng cô không thích sự đụng chạm vừa rồi, lòng buồn rười rượi, cúp mắt xuống hút vài ngụm nước cho mượt giọng rồi thôi.
“Em sống vẫn ổn chứ?” Lục Huyền Lâm thử nhẹ nhàng hỏi một câu.
Được những lời này của anh nhắc nhở, Lý Tang Du chợt nhớ tới chuyện lúc trước A Minh nói, lòng thấy nao nao, nhưng vẫn nhiều hơn là sự cảm kích.
“Cũng ổn, anh thì sao?”
Cô vẫn không chịu ngước mắt nhìn Lục Huyền Lâm, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, Lý Tang Du cảm thấy đầu mình trống rỗng, dường như những vấn đề muốn hỏi trước khi đến đều biến mất sạch sẽ.
Một lúc lâu sau, Lý Tang Du lại nói: “Cảm ơn anh vì trước đây đã giúp đỡ.”
Ý cô là muốn cảm ơn chuyện công ty trước đây, dù có thế nào thì đúng là cô đã được bao bọc, bởi vậy cũng nên nói một câu cảm ơn.
“Em biết hết rồi sao?”
Sắc mặt Lục Huyền Lâm hơi sầm xuống.
Anh làm những việc này không phải vì muốn kể công với Lý Tang Du, Lý Tang Du nói lời cảm ơn lại khiến anh cảm giác bị mỉa mai, chế giễu anh không biết tốt xấu.
“Anh đừng trách A Minh, vì muốn tôi tới gặp anh nên anh ta mới nói qua về tình hình của anh.”
“Khiến em phải chê cười rồi.”
Lục Huyền Lâm không biết nói gì, trong lòng bất mãn với A Minh, rõ ràng đã dặn mấy lần không được nói ra mà tên nhãi này vẫn quên!
“Em cũng đừng khách sáo với anh.
Anh nên cảm ơn em mới phải.”
Trong lúc nói chuyện, Lý Tang Du cũng bình tĩnh lại, ngước mắt nhìn Lục Huyền Lâm với vẻ tự tin và đầy dũng khí.
Lục Huyền Lâm còn chưa lên tiếng trả lời, cô đã nói trước: “Tôi thật sự cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Nhưng anh Lục, tôi hy vọng sau này anh đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi nữa.
Chúng ta có cuộc sống riêng của mình.
Không ai có thể giúp ai cả đời được.”
Cô nói rất dứt khoát và sắc bén, như một đóa hồng trắng tinh khiết cao quý, nhưng câu nói đó lại đâm vào tim anh, từng câu từng chữ như một lưỡi dao sắc bén khiến anh đau đớn.
Lục Huyền Lâm muốn nói với cô, rằng anh có thể chăm sóc cô và hai con cả đời, nhưng anh lại không có tư cách đó.
Anh còn chưa chuộc tội, sao có thể đưa ra thỉnh cầu vô lễ như vậy được.
Sắc mặt anh trắng bệch, Lý Tang Du chưa từng thấy Lục Huyền Lâm yếu ớt như vậy bao giờ, tấm gạc trắng băng trên đầu anh thẫm đỏ hơn, nổi bật trên khuôn mặt tái nhợt.
Lý Tang Du thấy hơi thương, nhưng cô lại càng thêm kiên định: “Những chuyện trước kia chúng ta hãy quên cả đi! Tôi muốn có cuộc sống mới.
Và tôi đã thật sự có cuộc sống mới rồi.
Hy vọng anh đừng đến tìm tôi nữa.”
“Cuộc sống mới?” Lục Huyền Lâm thất thần lẩm bẩm: “Một cuộc sống mới không có anh sao?”
Giống như trở về lúc anh hôn mê, nơi tối đen như mực không có Lý Tang Du, cũng không có đau khổ, ở nơi đó, anh ngủ say thật lâu.
Chỉ là, nơi đó không có Lý Tang Du.
Vì thế anh cố gắng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nghe thấy ngoài cửa truyền tới giọng cô, không biết là ảo giác hay gì.
Anh cho rằng mình ảo tưởng, thế nên yên lặng nằm trên giường không nhúc nhích, cả người đều đau, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ vẩn vơ vài chuyện linh tinh, chuyện nào cũng có liên quan tới cô.
Sau đó cửa mở ra, anh nghe được một vài âm thanh mơ hồ, thế là anh lên tiếng hỏi có phải A Minh hay không, khi không có ai đáp lại, Lục Huyền Lâm thật sự cho rằng một phần trăm có thể là cô tới.
Sau đó nữa, anh thật sự thấy Lý Tang Du xuất hiện trước mặt mình, giống như cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa, khiến người ta không thể nào dời mắt.
Anh bỗng nhiên không còn thấy đau nữa, như một liều thuốc đặc hiệu của riêng mình.
Vậy là Lục Huyền Lâm nhìn cô chăm chú, thấy cô đang hiển hiện, nhưng lại sợ giây tiếp theo sẽ không thấy cô đâu nữa.
Dù mình có ảo tưởng cũng làm ơn ở lại lâu chút, Lục Huyền Lâm nghĩ vậy.
“Anh không muốn em quên anh, anh vẫn muốn nhìn thấy em.”
Cuối cùng Lục Huyền Lâm cũng hoàn hồn trở lại, nhìn Lý Tang Du rồi nói một câu kỳ lạ như vậy.
Không muốn quên, còn muốn tiếp tục nhìn thấy.
Đây là mong muốn duy nhất của anh đối với Lý Tang Du trong quãng đời còn lại.
Không có chút tôn nghiêm nào, hèn mọn đến bụi bặm.
Anh không cầu xin mình có được cô lần nữa, chỉ muốn thỉnh thoảng được nhìn thấy cô, được tồn tại dù chỉ là chút ít trong trí nhớ cô thôi là được.
Sao trái tim Lý Tang Du có thể không dao động? Người đàn ông trước mắt là chấp niệm suốt bao nhiêu năm của cô, hiện giờ chấp niệm ấy lại cầu xin cô đừng quên anh, còn muốn nhìn thấy cô, trái tim cô cũng đau.
“Thích anh phải trả giá quá lớn, tôi không muốn gánh thêm cả cái giá quá đắt vì được anh thích nữa đâu.
Thế nên Lục Huyền Lâm, chúng ta sống cuộc đời của riêng mình đi.”.