Lý Tang Du thở dài, cuối cùng vẫn nghe lời Lục Huyền Lâm, ngoan ngoãn quay lại ngồi vào chiếc ghế ban đầu.
Cô thấy môi anh khô khốc, lại kéo chăn rồi đưa ống hút lên miệng anh.
Lục Huyền Lâm cũng không tỏ vẻ cố kỵ gì, uống mấy ngụm cho đến khi đôi môi mỏng của anh trở nên ẩm ướt thì mới dừng lại.
Lý Tang Du đặt cốc xuống bàn trà bên cạnh, sắc mặt vẫn lạnh nhạt.
Hai người đã bình tĩnh lại, dường như cảm xúc kích động vừa rồi chỉ là ảo giác.
“Anh biết em đã sinh đôi long phượng, bọn nhỏ...!rất dễ thương.”
Lục Huyền Lâm nằm hơi nghiêng nhìn cô, đổi đề tài.
Vốn dĩ anh đến nhà trẻ để gặp con và cô, ai ngờ lại xảy ra tai nạn xe.
Vậy mà trước khi khỏe lại, anh vẫn không được nhìn thấy hai đứa con bé bỏng.
Nhưng những lời này đến tai Lý Tang Du lại có vẻ như mang một ý khác, cô đặt tay lên bụng của mình theo bản năng.
“Ừm, hai đứa đều rất ngoan.”
Cô không nói nhiều, cô sợ Lục Huyền Lâm cảm thấy có điều gì kỳ quặc, từ đó lại đi điều tra thân phận của hai đứa bé.
Nhưng trên thực tế, Lục Huyền Lâm vốn đã nghi ngờ rồi.
Lục Huyền Lâm thấy tâm trạng của Lý Tang Du không tốt, cũng không muốn nói về chủ đề này nữa.
Anh biết cô không muốn mình hỏi thăm tin tức của hai đứa nhỏ.
“Ngoan là được.” Thực ra anh muốn hỏi thêm chuyện liên quan tới Mộ Mộ và Tịch Tịch, nhưng Lý Tang Du không thích.
Cho nên anh đành phải thu lại những suy nghĩ này.
“Tôi quên không cảm ơn anh.
Cảm ơn anh đã hỗ trợ tôi trong công việc.” Lý Tang Du ngước mắt lên, lại nói cảm ơn, khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy rất khó chịu với dáng vẻ khách sáo này của cô.
“Đều là những chuyện nằm trong khả năng của anh, em không cần phải...” Lục Huyền Lâm dừng lại một thoáng rồi nói: “Quá khách sáo như vậy.”
“Nên thế mà.” Lý Tang Du thấy mình không làm gì sai cả, nhận sự giúp đỡ của người khác thì phải cảm ơn chứ?
Lục Huyền Lâm á khẩu trước câu này, nhưng cũng không tiện phản đối.
Anh đành phải lim dim nghỉ ngơi.
Những góc cạnh trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, ngay cả đôi môi hơi nhợt nhạt cũng không che lấp được vẻ đẹp trai của anh, Lý Tang Du bất giác nhìn lâu hơn một chút.
Con người đều sẽ không kiềm được mà thưởng thức những thứ xinh đẹp, trong lòng Lý Tang Du tự giải thích với mình như vậy.
Yên lặng chưa được một lúc, Lục Huyền Lâm lại hỏi một câu: “Em và Thái Vũ Hàng đó vẫn ổn chứ?”
Lục Huyền Lâm đã muốn hỏi câu hỏi này từ lâu.
Anh cũng đã âm thầm bảo A Minh đi điều tra lai lịch của Thái Vũ Hàng, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng tự mình hỏi được.
Nhưng cô trả lời thế nào anh cũng không muốn.
Anh không muốn nghe thấy Lý Tang Du nói bản thân không hạnh phúc, mà cũng không muốn nghe cô nói mình đang rất vui vẻ khi ở bên người đàn ông khác.
Anh nhắm hẳn mắt lại, không nhìn tiếp vẻ mặt của Lý Tang Du nữa.
“Rất tốt.” Lý Tang Du trả lời khách sáo một câu.
Mặc dù cô biết Thái Vũ Hàng có ý với mình, hai đứa trẻ còn gọi anh ta là ba, nhưng trong lòng cô lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Không giống tình yêu.
Mối quan hệ giữa cô và Thái Vũ Hàng có vẻ giống tình thân hơn.
Lục Huyền Lâm nhắm mắt lại nên không nhìn thấy được vẻ băn khoăn thoáng qua trên mặt Lý Tang Du.
Cô nhẹ nhàng nói ra một câu rất tốt này, Lục Huyền Lâm thấy tâm can mình như bị axit ăn mòn cả một khoảng lớn.
Lục Huyền Lâm hơi ghen tị.
Anh hơi nhíu mày, kìm nén nỗi chua xót trong lòng.
“Em cảm thấy tốt là được.”
Hai người bỗng chốc không nói gì nữa.
Quan hệ vốn hơi khó xử nên đề tài có thể nói chuyện không nhiều.
Lý Tang Du cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn rời đi.
“Không còn chuyện gì thì tôi đi trước, anh cần được nghỉ ngơi.”
Lục Huyền Lâm cũng không tiện ngăn cản, đành ‘ừm’ một tiếng.
Hai mắt anh vẫn nhắm lại vì không muốn tận mắt nhìn cô rời đi.
Nhưng khi Lý Tang Du nhẹ nhàng rời khỏi ghế, anh vẫn không dằn lòng được mà nhìn theo bóng lưng cô.
Cho đến khi cô đẩy cửa rời đi, Lục Huyền Lâm mới nhắm mắt lại.
A Minh vẫn luôn canh gác ở bên ngoài, nhìn thấy Lý Tang Du đi ra thì hơi giật mình: “Cô Lý, giờ đã ra rồi sao?”
Anh ta liếc nhìn đồng hồ, còn chưa tới một tiếng đồng hồ.
Người đàn ông cao lớn mặc áo đen đứng bên cạnh bĩu môi khinh thường, thật ra thời gian như vậy đã đủ lâu rồi.
Nếu cô còn chưa đi ra thì anh ta còn lo lắng cho sự an toàn của tổng giám đốc đấy.
Lý Tang Du không trả lời câu hỏi của A Minh mà nhắc nhở một câu: “Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, anh mau đi gọi bác sĩ và y tá đến kiểm tra đi.”
“Tổng giám đốc đã tỉnh rồi?” A Minh mở to mắt, vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “Cô Lý, cô thật sự… thật sự rất có ích!
Có ích sao? Khóe miệng Lý Tang Du nở nụ cười khổ.
Khi cô đi vào thì Lục Huyền Lâm đã tỉnh rồi, cô có ích gì chứ? Sau đấy cô lại nghĩ đến miếng gạc trên trán Lục Huyền Lâm.
Chắc là có tác dụng làm anh đổ máu thôi.
Nhưng vẻ mặt của A Minh không giống như giả vờ, có lẽ Lục Huyền Lâm tỉnh lại ở khoảng giữa lúc những người khác đã rời đi còn cô thì cô chuẩn bị tới.
A Minh mừng rỡ muốn gọi bác sĩ, nhưng thấy Lý Tang Du vẫn đứng đó, anh ta bèn kêu người vệ sĩ kia đi gọi.
“Cô Lý, hay là để tôi tiễn cô được không? Ở chỗ này không dễ gọi taxi đâu.”
Bệnh viện tư nhân không ở trong trung tâm thành phố, đa số người đến nơi này không sang thì cũng trọng, được đưa đón bằng ô tô, hoành tráng hơn nữa thì còn có trực thăng riêng.
Vậy nên trên tầng thượng của bệnh viện còn có cả bãi đỗ trực thăng đơn giản.
Lý Tang Du xua tay, cô biết bây giờ A Minh rất muốn vào xem tình hình của Lục Huyền Lâm.
Cô cũng không muốn cản trở công việc của anh ta.
A Minh gãi đầu, thấy hơi xấu hổ: “Thôi được rồi, lát nữa đợi Chung Kiện quay lại, tôi sẽ bảo cậu ta lái xe đưa cô về, cô đừng từ chối nữa.”
Lý Tang Du gật đầu, không từ chối lòng tốt của anh ta.
Chung Kiện vừa đi gọi bác sĩ trở về lại bị sắp xếp đưa người đi.
Nhà họ Lục có rất nhiều vệ sĩ, người này đi thì người khác lại đến thay.
A Minh tiễn Lý Tang Du rời đi, sau đó vội vàng chạy vào phòng bệnh.
Lúc này bác sĩ đang kiểm tra cho Lục Huyền Lâm, có mấy y tá hỗ trợ đứng vây quanh thành một vòng.
Mấy lần A Minh thò đầu vào xem tình hình cũng không tìm được kẽ hở mà xen vào.
Anh ta lo lắng tới mức vò đầu bứt tai, đợi đến sau khi bác sĩ thay băng gạc, đổi bình truyền dịch, nói vài câu phải tĩnh dưỡng nghỉ ngơi ra sao rồi rời đi, A Minh mới tiến đến bên giường Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, A Minh còn tưởng rằng anh vẫn chưa tỉnh.
“Tổng giám đốc? Tổng giám đốc?”
A Minh liên tục gọi, Lục Huyền Lâm bị anh ta làm ồn đến đau cả đầu.
“Vẫn chưa chết.”
A Minh nghe thấy Lục Huyền Lâm trả lời, suýt chút nữa bật khóc.
Anh ta tủi thân nằm bò bên mép giường bệnh, nghĩ tới hành vi của mình, hết sức sáng suốt thú tội.
“Tổng giám đốc, anh đừng tức giận, không phải tôi cũng hết cách rồi sao? Lúc đó bác sĩ nói rằng rất có thể anh sẽ không tỉnh lại được nữa, khiến tôi và ông bà chủ rất sợ hãi.”
Lục Huyền Lâm cau mày không lên tiếng, cũng không mở mắt.
A Minh lén nhìn anh, thấy tổng giám đốc nhà mình không phản ứng gì thì lại tiếp tục nói.
“Chỉ vì đi gặp Lý Tang Du mà anh bị tai nạn xe, dù thế nào tôi cũng phải hoàn thành ‘di nguyện’ của anh chứ.
Tôi phải chật vật mãi, mà Lý Tang Du cũng không dễ lừa, thế nên tôi đành phải thú nhận, không có công thì cũng góp sức.
Tổng giám đốc, anh không thể sa thải tôi được!”
Giọng A Minh nức nở từng tiếng, cố nặn ra nước mắt.
Đáng tiếc rằng vừa nghe tin tổng giám đốc tỉnh lại khiến anh ta quá đỗi vui mừng, dù làm thế nào cũng không nặn nổi một giọt nước mắt.
“Cậu còn nói nhảm nữa là tôi không dám đảm bảo đâu.”
“Được, tôi sẽ im miệng.”.