A Minh thành thật giải thích mọi chuyện, ngay cả chuyện làm thế nào dụ Lý Tang Du đến đây, thú nhận với cô ra sao đều nói hết cho Lục Huyền Lâm nghe.
Lục Huyền Lâm vốn dĩ đang còn yếu, lại bị anh ta lải nhải tới đau cả đầu.
Anh vẫn nghĩ đến cuộc nói chuyện với Lý Tang Du rồi không nhịn được mà cảm thấy hơi bực bội, chỉ bàn giao một số chuyện trong công việc xong, cũng không muốn nói thêm gì nữa.
A Minh gọi Lục Huyền Lâm mấy lần mà anh đều không thèm để ý, đành phải vuốt mũi một cái rồi lui ra ngoài.
Biết tổng giám đốc không còn gì đáng lo ngại nữa nên anh ta đành tự mình về công ty giải quyết công việc trước.
Mẹ Lục nghe được tin tức thì không kiềm chế được, bảo đầu bếp nữ trong nhà làm ít canh bồi bổ nguyên khí rồi xách đến bệnh viện.
Tiếc là bà ta đến không đúng lúc, Lục Huyền Lâm vừa mới đi ngủ.
Bà ta cũng không làm phiền anh ngủ.
Món canh bà mang theo tới đây được để trong hộp giữ nhiệt.
Mẹ Lục ngồi xuống ghế sô pha ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc của con trai, thầm cảm ơn trời phật.
Như thể đáp lại, hàng mi dày rậm của Lục Huyền Lâm khẽ run lên, sau đấy anh mở mắt ra, ngơ ngác mất một lát mới định thần lại được.
“Huyền Lâm, con tỉnh rồi, mẹ lo muốn chết ra đây này.”
Hai mắt mẹ Lục đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới ngồi xuống bên cạnh anh: “Con còn khó chịu chỗ nào không? Có cần mẹ đi gọi bác sĩ không?”
Bà ta nói xong, không yên tâm định đưa tay ấn chuông đầu giường.
Lục Huyền Lâm ghét nhất bị bác sĩ kiểm tra tới kiểm tra lui nên bèn đưa tay ra ngăn mẹ Lục lại.
“Con vẫn ổn, đừng gọi họ tới đây.”
Mẹ Lục thấy mặc dù anh không to tiếng nhưng lại có ý tức giận nên đành nghe theo lời anh, rụt tay lại.
“Con không biết mẹ và ba con đã lo lắng tới mức nào đâu, gần như cả đêm đều không chợp mắt được, cứ sợ con xảy ra chuyện gì.
Ai ngờ ba mẹ vừa về nhà nghỉ ngơi thì con đã tỉnh lại.”
Mẹ Lục nhớ lại cảm giác sợ hãi lúc đó khi được tin Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe.
Lục Huyền Lâm không nói câu nào, mẹ Lục cũng không thấy ngại.
Sau đó, như thể nghĩ đến chuyện gì, bà ta vội vàng xách hộp giữ nhiệt tới.
Bà ta cẩn thận mở nắp ra, mùi thơm của canh gà hầm sâm tràn ngập không gian.
Mẹ Lục đã quen sống trong nhung lụa, đã bao giờ làm những việc hầu hạ người khác thế này đâu.
Hộp giữ nhiệt hơi nặng, trên tay còn dính một ít nước canh, bà ta vội vàng lấy khăn giấy lau đi.
Sau đó bà ta cúi đầu múc một bát canh nhỏ cho Lục Huyền Lâm, mỉm cười nói: “Đây là canh gà hầm sâm mà mẹ vừa về đã bảo đầu bếp làm.
Con vừa tỉnh lại, phải ăn một chút lót dạ bổ sung chất dinh dưỡng mới được.”
Bà ta vừa nói vừa định tận tay cầm thìa sứ đút cho con trai.
Nhưng Lục Huyền Lâm không quen với việc mẹ mình chủ động thân thiết như vậy.
Anh nhổm mình dậy, muốn đẩy tay từ chối.
Thế nhưng anh bỗng thoáng phát hiện mẹ mình vẫn chưa kẻ lông mày trang điểm.
Đôi mắt sưng đỏ còn chưa bớt sưng, những nếp nhăn nơi khóe mắt lại hiện rõ như vậy, cực kỳ khác với dáng vẻ phu nhân quý phái trong ký ức của anh.
Không biết vì sao, tay Lục Huyền Lâm lại từ từ buông xuống.
Anh tự mình ngồi dậy trên giường bệnh, không còn dáng vẻ xuất sắc nổi bật như vì sao trong đám đông giống trước nữa.
Mẹ Lục đau lòng, nước mắt lại trào dâng.
Bà ta cố nén nước mắt, bón hết bát canh gà hầm sâm cho anh, còn muốn anh ăn thêm một chút nhưng Lục Huyền Lâm lại xua tay từ chối.
Hai mẹ con lại nói chuyện thêm một lát.
Đa phần đều là mẹ Lục nói chuyện, Lục Huyền Lâm chỉ tùy ý đáp lại một hai câu, nhưng thật ra lại hòa hợp một cách hiếm có.
Sau khi nói hết những chuyện nên nói, mẹ Lục thu dọn bàn bên cạnh giường bệnh một chút.
Ánh mắt của bà ta lại nhìn lướt qua mấy chiếc ô tô điều khiển từ xa và búp bê trên ghế sô pha, không khỏi nhớ tới những điều nghi hoặc trước đó.
Bà ta không chút do dự nói: “Con mua những món đồ chơi đó làm gì vậy? Sao mẹ nhớ trước đây con không thích trẻ con lắm mà? Sao giờ đột nhiên lại thích?”
Mẹ Lục mơ hồ nhớ lại lúc Lục Huyền Lâm xảy ra tai nạn xe là khi đang ở gần nhà trẻ, bèn liên tưởng tới một số chuyện, lập tức hỏi thẳng: “Con nhận con nuôi à?”
Mí mắt Lục Huyền Lâm khẽ giật nhẹ đến mức không ai nhìn ra.
Trên tay anh đang cầm một cuốn sách kinh tế học, nghe thấy suy đoán của mẹ Lục, động tác lật sách bất giác dừng lại.
Anh quay đầu nhìn theo tầm mắt của mẹ Lục, trông thấy những món quà mà mình đã dày công lựa chọn, trong lòng khó tránh khỏi buồn bã.
Tang Du hiếm hoi lắm mới tới đây một chuyến, vậy mà anh lại quên không bảo cô mang những món đồ chơi này về cho Mộ Mộ và Tịch Tịch.
Nhưng ngoài miệng anh vẫn không quên trả lời câu hỏi của mẹ mình: “Con nhất thời nổi hứng mua thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
“Đang yên đang lành sao lại muốn mua cái này?” Mẹ Lục cầm con búp bê lên quan sát một chút, hình như là mua cho hai đứa trẻ, một trai một gái.
“Con nói cho mẹ nghe, có phải con nhận nuôi đứa nhỏ nào không?”
Nếu không sao lại đột nhiên đổi tính thích trẻ con, còn mua những món đồ chơi dễ thương như vậy.
Kể từ khi Lý Tang Du qua đời, anh không chịu rung động với những người phụ nữ khác.
Chẳng lẽ là muốn dứt khoát nhận nuôi hai đứa trẻ để nối dõi tông đường cho nhà họ Lục? Sắc mặt mẹ Lục thoạt xầm xì rồi lại thoạt trắng bệch.
Tuy bà ta không phản đối chuyện nhận con nuôi này nhưng đó cũng không phải chuyện nhỏ.
Ý định nhận con nuôi của Lục Huyền Lâm khiến bà ta cảm thấy thoáng chút tuyệt vọng.
Lý Tang Du này có ma lực lớn đến vậy ư? Người cũng đã ra đi lâu như vậy rồi, vậy mà vẫn muốn làm lỡ dở cả đời thằng con của mình?
“Không có chuyện nhận nuôi đâu ạ.”
Lục Huyền Lâm tích chữ như vàng, không chịu nói nhiều thêm nửa lời.
Thật ra, anh không tài nào giải thích được.
Nếu nói với mẹ mình rằng Lý Tang Du chưa chết, chỉ sợ bà sẽ cảm thấy mình bị thương tới mức mất trí, suy nghĩ lung tung.
Huống hồ, anh vẫn chưa hoàn toàn xác định được chuyện của Mộ Mộ và Tịch Tịch.
Mà dù đã chắc chắc, nói cho người nhà họ Lục biết thì e rằng cũng có chuyện chẳng lành.
Mẹ Lục nhớ tới trước khi Lục Huyền Lâm được đưa vào phòng phẫu thuật, cả khuôn mặt anh dính đầy máu nhưng vẫn luôn gọi tên Tang Du, cứ như cô đang ở ngay trước mặt.
“Trước khi con hôn mê cũng không quên gọi tên của Tang Du, làm cả nhà đều giật mình.
Bây giờ con lại không chịu nói ra sự thật, nhưng mẹ phải nhắc nhở con.
Cho dù Tang Du đã chết, con cũng không thể mãi nhớ nhung con bé cả đời được.”
Nào có chuyện như vậy, Tang Du đã mất lâu như vậy rồi, con trai mình lại chưa từng cười lấy một lần.
Vốn dĩ anh đã ít thể hiện cảm xúc rồi, nhưng kể từ ngày đó, trông anh giống như một con rô bốt chỉ biết làm việc, ngay cả bà ta cũng rất ít khi thấy mặt.
Lục Huyền Lâm không muốn giải thích thêm với mẹ mình nữa, nhưng biết mẹ Lục cũng là vì suy nghĩ cho mình nên anh cũng đáp lại một câu.
“Con biết rồi.”
Dù miệng thì nói con biết rồi nhưng trong lòng thì sao? Lý Tang Du chính là gút mắc lớn nhất mà phần đời còn lại của anh không có cách nào vượt qua.
Biết cô đã chết thì trái tim anh giống như tro tàn, khi biết cô còn sống thì trái tim anh mới đập trở lại.
Có lẽ vì trước đây anh đã mắc nợ quá nhiều nên giờ Lục Huyền Lâm mới hiểu được cảm giác đau đớn khi trái tim mình bị siết chặt trong tay của người khác.
“Con sẽ không nhận nuôi đứa trẻ khác.” Lục Huyền Lâm nói một câu tương đối đúng với sự thật để trấn an mẹ Lục.
Nói xong, anh lại tiếp tục từ tốn lật sách.
Mẹ Lục cau mày, cảm thấy Lục Huyền Lâm đang qua loa lấy lệ với mình.
Thế nhưng, nghĩ tới anh vừa mới tỉnh lại, bác sĩ đã dặn dò không được để cho Lục Huyền Lâm có dao động cảm xúc quá lớn nên bà ta cũng nhẫn nhịn không hỏi nhiều..