Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lý Tang Du trở về khách sạn, vẫn cứ thấy trong lòng bức bối.

Cô ăn vội một bát hoành thánh ở dưới lầu rồi trở về phòng luôn, nhìn điện thoại khoảng tám chín giờ, chỉ sợ là bọn trẻ đã ngủ rồi.
Mong muốn trở về ngày càng bén rễ trong lòng cô, sự thay đổi của Lục Huyền Lâm khiến Lý Tang Du hơi sợ hãi.

Cô cảm thấy ở lại nơi này cũng không phải là kế sách lâu dài.
Sáng sớm ngày hôm sau đến tổng công ty, trực tiếp giao báo cáo của mình cho quản lý Lý, nói không có việc gì thì buổi chiều mình sẽ trở về.
Ai ngờ quản lý Lý lại tỏ vẻ không chịu chấp nhận: “Tôi nói thật, cô đến thì cũng thấy rồi đó, nhân viên của tổng bộ không đủ, cho nên chúng tôi định điều cô từ chi nhánh tới hỗ trợ.”
Nói xong, quản lý Lý cảm thấy cách này rất được, càng nghiêm túc hơn: “Tất nhiên, công ty sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô, nghe nói cô còn có hai đứa con nhỏ, vừa khéo có một trường mẫu giáo gần đấy, có thể đi học ở đó.”
Sắc mặt Lý Tang Du hơi tái nhợt.

Cô không biết chiêu này của quản lý Lý rốt cuộc có phải là Lục Huyền Lâm bày mưu tính kế hay không, nhưng hôm nay quản lý nói ra lời đề nghị như vậy, cô cũng không thể nói rõ sự tình.
Cô mặc bộ váy dài tay màu vàng nhạt, khí chất trong trẻo độc lập, khác biệt hoàn toàn với tất cả các đồng nghiệp nữ khác trong công ty.

Lý Xuân Tùng thấy tuy cô cúi đầu nhưng chiếc cổ thon dài vẫn trắng nõn thì không khỏi thầm than ánh mắt của sếp quả nhiên là xuất sắc.
Chỉ tiếc là Lý Xuân Tùng không nhìn thấy hàng lông mày thanh tú của Lý Tang Du hơi nhíu lại, thật ra cô cũng không thích cảm giác bị người khác quay mòng mòng thế này.
“Chuyện này tôi cần phải suy nghĩ kỹ hơn, quản lý Lý có thể cho tôi thời gian một ngày được không?”
Thái độ của cô không hèn mọn không kiêu ngạo, cũng không chống cự quyết liệt.

Lý Xuân Tùng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao thì thân phận của Lý Tang Du cũng đặc biệt, anh ta không muốn chọc giận cô.
“Đương nhiên là có thể suy nghĩ rồi, tôi cũng không ép buộc.

Chắc là lần đầu tiên cô tới đây phải không? Buổi chiều cho cô nghỉ nửa ngày, cô đi vòng quanh làm quen đi.”
Quản lý Lý còn tỏ vẻ vô cùng quan tâm, Lý Tang Du không yêu cầu cao, huống chi nơi này là nơi cô sinh ra và lớn lên, sao còn cần đi làm quen chứ.
“Cám ơn quản lý Lý quan tâm.” Cô khách sáo đáp lại một câu rồi ra khỏi phòng làm việc của Lý Xuân Tùng, trong lòng vẫn uất ức.
Mộ Mộ và Tịch Tịch còn nhỏ, cô không muốn mang theo bọn trẻ lang thang khắp nơi, từ thành phố này đến thành phố kia.
Cô nhìn mặt trời ấm áp bên ngoài, cuối cùng vẫn quyết định gọi điện thoại cho A Minh.
A Minh suýt chút nữa đã bị công việc nhấn chìm ở công ty, sáng sớm lái xe mang tài liệu đến bệnh viện, còn biết mình bị bán cho cô Mộ Nhã Kỳ ba ngày, ánh mắt ai oán chưa từng rời khỏi mặt của Lục Huyền Lâm.
Nhưng khả năng chịu áp lực của Lục Huyền Lâm rất mạnh, vừa ngồi trên sô pha ký một số tài liệu vô cùng quan trọng, vừa ra một vài mệnh lệnh quan trọng cho A Minh.
Lục Huyền Lâm như nghĩ tới cái gì đó, mở miệng nói với A Minh: “Đúng rồi, cuộc hẹn với sếp Chu đã định xong thời gian chưa?”
Nghe thấy câu hỏi của Lục Huyền Lâm, vẻ ai oán như cô vợ nhỏ của A Minh thu lại một chút, nghiêm túc trả lời: “Vốn dĩ đã hẹn được rồi, cũng vì sau đó tổng giám đốc gặp tai nạn xe nên đành phải hoãn lại, nhưng thư ký của sếp Chu nói, sếp Chu cũng không vì vậy mà không vui.”
sếp Chu tên thật là Chu Vân Linh, kể ra cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ quyết đoán dám nghĩ dám làm, lúc còn chưa trưởng thành đã đi theo ba mình lăn lộn trên thương trường, bây giờ đã gần năm mươi tuổi rồi, cho dù là Lục Huyền Lâm cũng nên gọi một tiếng tiền bối.
Nhưng khi bà ta ở tuổi trung niên thì chồng đã mất, sau này không kết hôn nữa, không thể không bỏ tiền nuôi hai tên trai bao để giải quyết nhu cầu, Trịnh Khôi ít nhiều chắc cũng là trai bao ở chỗ bà ta.
Lục Huyền Lâm gật gật đầu: “Mau hẹn thời gian giúp tôi đi.”
Anh cố ý phái người nghe ngóng rồi, gần đây Trịnh Khôi đang đàm phán một dự án hợp tác với sếp Chu, chắc đang ôm mộng đổi đời, chỉ tiếc là Lục Huyền Lâm lại không muốn cho ông ta cơ hội này.
A Minh gật gật đầu, trong lòng lại nghĩ tổng giám đốc sốt ruột như vậy chỉ sợ là bị mợ chủ kích thích rồi, kích thích đến mức còn chưa ra viện mà đã muốn hẹn nói chuyện với người ta, đúng là sốt sắt thật đấy.
Điện thoại chợt reo lên, A Minh lấy từ trong túi ra nhìn, không ngờ lại là số của Lý Tang Du vừa được lưu vào ngày hôm qua, anh ta giật nảy mình, lau lại mắt nhìn một lần nữa, đúng là số của cô thật.
Lục Huyền Lâm chú ý tới hành động khác thường của anh ta, bèn nhìn về phía anh ta: “Ai gọi tới thế?”
“Là cô Lý!” A Minh cầm điện thoại di động mà như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, điện thoại vẫn đang đổ chương, không khác nào đếm ngược thời gian của vụ nổ.
Ánh mắt Lục Huyền Lâm khẽ run rẩy, khóe miệng hơi nhếch lên: “Mau nghe đi!”
Lúc này A Minh mới ngừng hoảng hốt, nhận điện thoại tiện thể ấn nút bật loa ngoài: “Cô Lý?”
Hôm qua Lý Tang Du đã nói rồi, bảo A Minh đừng gọi cô là mợ chủ, cho nên cách xưng hô đã trở thành cô Lý.
Lý Tang Du ừ một tiếng ở bên kia điện thoại, giọng nói của cô nhàn nhạt lại nhẹ nhàng, cho dù là mở tiếng loa ngoài lớn nhất, nếu không để ý thì một tiếng này ừm cũng dễ dàng bị trượt mất.
“Thật ra tôi có chút chuyện muốn hỏi anh.” Nghe đầu bên kia của Lý Tang Du có chút ồn ào, hình như đang trong chợ.
Lục Huyền Lâm nhìn điện thoại di động trong tay A Minh, ánh mắt chưa từng dời đi, cứ như chiếc điện thoại kia chính là Lý Tang Du vậy, rõ ràng mới gặp hôm qua nhưng đến hôm nay đã nhớ lắm rồi.
Anh nhìn đến mức A Minh hơi run run, thầm nghĩ chấp niệm của tổng giám đốc với mợ chủ sâu sắc như vậy, nói không chừng gọi xong cuộc điện thoại này điện thoại di động của mình sẽ bị lấy đi sung công mất thôi.
Thấy A Minh do dự, Lý Tang Du còn tưởng rằng anh ta đang làm việc hoặc bận chuyện gì đấy, không khỏi do dự: “Anh đang bận sao? Tôi quấy rầy anh rồi phải không?”
“Không có không có đâu, tại vừa nãy bút rơi xuống đất tôi nên vừa nhặt lên, cô Lý cô có chuyện gì cứ nói!” A Minh sợ cô cúp máy tổng giám đốc sẽ nổi giận, vội vàng lôi ra một lời nói dối không mặn không nhạt.
Lý Tang Du suy nghĩ một thoáng rồi mới nói tiếp: “Tôi chỉ muốn hỏi anh một chút, tổng công ty của chúng tôi nói muốn giữ tôi ở đây hỗ trợ có phải là anh bày mưu tính kế không?”
Đúng là… A Minh cũng do dự mất một thoáng, tuy rằng mình và tổng giám đốc muốn mợ chủ ở lại nhất, nhưng gần đây hơi bận rộn, hình như đúng là chưa từng hạ mệnh lệnh này.
Lục Huyền Lâm cũng dùng ánh mắt chất vấn nhìn anh ta, sau khi A Minh lặng lẽ nhún nhún vai tỏ vẻ vô tội liền đáp lại: “Cô Lý, hôm qua tôi có điều gì cũng đã nói hết với cô rồi, chỉ là chuyện hôm nay không phải ý của tôi, tôi lấy toàn bộ gia tài ra để thề với cô!”
Đối với tên quỷ keo kiệt A Minh này, đây thật sự là lời thề độc nhất.

Từ trước đến nay Lý Tang Du cũng hiểu được điều này, không khỏi có chút hoài nghi suy đoán của mình.
Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó Lý Tang Du lại nói: “Vậy có khi nào là...!ý của tổng giám đốc các anh không?”
Lý Tang Du nghĩ bụng, đã quyết định nghi ngờ A Minh rồi thì nghi ngờ lãnh đạo trực tiếp của A Minh là Lục Huyền Lâm một chút cũng không sao, nhưng nào ngờ, chính chủ lại đang chờ ở bên cạnh điện thoại.
Nếu như là trước kia, Lục Huyền Lâm ắt sẽ châm chọc cô ảo tưởng, nhưng bây giờ Lý Tang Du nghi ngờ như vậy lại làm cho Lục Huyền Lâm có chút vui vẻ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui