Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Lại nói đến Lục Huyền Lâm trong bệnh viện.

Bởi vì vết thương trên trán sẽ có khả năng tạo thành chấn động não, vết bầm tím lớn nhỏ trên người cộng thêm cổ chân bị bong gân, bác sĩ nói phải nhập viện quan sát vài ngày mới có thể xuất viện.
Lục Huyền Lâm hoạt động không tiện, đều là A Minh đi theo sát bên giúp đỡ, việc đã thỏa thuận sẽ mượn Mộ Nhã Kỳ để sai khiến ba ngày cũng vì vậy mà kéo dài, Mộ Nhã Kỳ cũng không gây sự vô lý, chỉ nói về sau sẽ dùng tới ba ngày này sau.
Lục Huyền Lâm ở trong bệnh viện cũng khá nhàn rỗi.

Ngày hẹn với sếp Chu đã gần ngay trước mắt, sinh nhật Lý Tang Du cũng không thể tặng quà, làm tâm trạng của anh hơi u ám.
Trong khoảng thời gian này, bà Lục không đi dạo phố đánh bài với bạn bè mà chuyên tâm chăm sóc con trai.

Không biết hôm nay lại nghe lão lừa đảo nào lừa gạt.
Bà Lục khăng khăng coi thứ thuốc đông y vừa đen vừa bốc mùi bỏ vào bình giữ nhiệt mang từ nhà tới như kho báu.

Vốn dĩ là người luôn luôn yêu thích sạch sẽ nhất, không biết sao bà có thể nhịn được cái mùi này mà mang từ biệt thự đến bệnh viện.

Cuối cùng, chỗ thuốc được múc vào bát sứ Thanh Hoa nhỏ, nhìn xong thật sự làm người ta sợ hãi.

A Minh đứng bên cạnh thầm nở nụ cười bất lương, ai bảo hai ngày trước tổng giám đốc muốn bán anh ta đi cơ.
“Huyền Lâm à, con đừng chê thuốc đông y đắng, đây là thuốc mẹ xin được từ một ông thầy Đông y, nói là rất tốt cho đầu óc!”
Bà Lục cầm bát sứ, cũng biết con trai mình không thích bát thuốc đen ngòm này, bà không ngại vất vả, tận tình khuyên nhủ, toàn tâm toàn ý coi lời của lão thầy thuốc Đông y như thánh chỉ, nhưng lại quên mất bác sĩ nói tình hình của anh cũng không có gì đáng ngại.
“Mẹ à, bác sĩ nói nằm viện quan sát là đủ rồi.” Lục Huyền Lâm mặc quần áo bệnh viện, sọc màu xanh trắng thoạt nhìn rất tươi mát, khác biệt rất lớn với Lục Huyền Lâm mặc vest đeo giày da của trước kia.
Trước kia anh đã từng uống rồi, lúc đó là khi Lý Tang Du vừa qua đời, cú sốc quá lớn dẫn đến có chút không khống chế được cảm xúc.Thế là bà Lục bắt anh uống cái này, rồi đi khám ở chỗ mấy lão thầy thuốc Đông y kỳ lạ.
Nói thật, cũng không phải là anh không chịu được đắng hay là xem thường Đông y, chỉ là từ tận đáy lòng Lục Huyền Lâm đã không thích những lão thầy thuốc Đông y kia của bà Lục rồi thôi.
“Con uống hai ngụm, chỉ hai ngụm thôi, uống xong mẹ sẽ không làm ầm ĩ với con nữa.” Bà Lục dỗ Lục Huyền Lâm như dỗ một đứa trẻ, cầm bát thuốc đông y khó ngửi tiến lên hai bước đi tới bên giường bệnh.
A Minh đứng bên cạnh giả làm người vô hình, nhìn dáng vẻ của tổng giám đốc nhíu mày, khóe miệng anh ta cong lên, ai ngờ Lục Huyền Lâm như có con mắt thứ ba, lập tức nhìn về phía anh ta.
Thôi toang, bị bắt rồi!
Bà Lục quay đầu nhìn theo ánh mắt Lục Huyền Lâm, thấy A Minh ôm một chồng tài liệu dày cộp đứng thẳng tắp bên cạnh chiếc bàn trà nhỏ, trông dáng vẻ cũng cao lớn, bà Lục nhìn mà nhíu mày.
“Sao lại ôm đến nhiều tài liệu như vậy, công ty không có Tiểu Lâm thì không thể hoạt động được chắc?”

A Minh đứng chết dí tại chỗ, khó mở miệng vô cùng, Lục Huyền Lâm là tổng giám đốc công ty, nhà họ Lục lại là cổ đông lớn nhất của công ty, có nhiều tài liệu không có tổng giám đốc ký tên thì không thể làm được.
Nhưng những chuyện này không thể nói rõ với bà chủ trong một chốc một lát được, A Minh dứt khoát ngậm miệng lại, đứng ở nơi đó chờ bà Lục trách mắng xong.
Cũng may trọng điểm của bà Lục không nằm trên người A Minh, bà ta chỉ nói một câu rồi quay lại chủ đề, cầm bát thuốc Đông y trong tay đã nguội đi một chút rồi, bà Lục không khỏi nhăn mũi.
“Tiểu Lâm mau uống chút đi, nguội rồi thì sẽ mất dược tính đấy.”
Lục Huyền Lâm thấy bà ta cố chấp như vậy, đành phải nhíu mày nhận lấy bát sứ từ trong tay bà ta, cũng không biết là thuốc kia được nấu từ những thứ linh tinh gì mà cho ra một mùi cực kỳ khó ngửi, yết hầu của Lục Huyền Lâm trượt lên trượt xuống, uống sạch sẽ bát thuốc.

A Minh chu đáo đưa một ly nước ấm tới, Lục Huyền Lâm thuận tay nhận lấy uống liền nửa cốc, bà Lục nhìn thấy thuốc mình chi rất nhiều tiền lấy về từ lão thầy thuốc Đông y được uống hết sạch sẽ, tất nhiên cảm thấy rất vừa ý.
Chỉ có một mình Lục Huyền Lâm vẫn luôn nhíu chặt mày, trong dạ dày vẫn ngập tràn cảm giác buồn nôn.
“Mẹ, mẹ về đi, con muốn đi ngủ.” Lục Huyền Lâm dùng ngón tay lau sạch vệt nước bên miệng, hàng lông mày như đao khắc nhăn chặt lại, nhìn có cảm giác xa cách.
“Con muốn đuổi mẹ đi đấy à, mẹ mới tới được bao lâu đâu?”
Bà Lục lầu bầu có vẻ không vui, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn thu dọn, thấy dáng vẻ con trai cũng không có gì đáng ngại, lại uống thuốc đông y rồi, trong lòng bà ta cũng không lo lắng quá nữa.
“Con ấy à, bị tai nạn xe thì nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, mấy ngày nay sắp biến bệnh viện thành văn phòng tạm thời luôn rồi.


Sao có thể như thế được hả?”
Lại trách mắng thêm trận nữa.

A Minh cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.

Lục Huyền Lâm ậm ừ vâng lời, bà Lục biết như thế nghĩa là anh không muốn nghe nữa.
Bà Lục thở dài, xách chiếc túi da cá sấu của mình lên: “Nghỉ ngơi cho tốt vào, không được làm việc nữa, buổi tối mẹ đã có hẹn bạn rồi, ngày mai lại đến thăm con.”
Lục Huyền Lâm đáp một tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm bản kế hoạch trên tay, không nhìn bà ta, bà Lục lắc đầu bất lực rồi đi ra ngoài.
Tiễn bà Lục đi rồi, A Minh mới thở dài một hơi thật dài cứ như được giải trừ phong ấn, sau đó lại đổi một cốc nước ấm đưa cho Lục Huyền Lâm.
“Lần này lại không biết là lão thầy thuốc Đông y nào nữa đây.

Tổng giám đốc cũng thật là, đâu phải không biết mấy ông thầy Đông y của bà chủ đều là những tên lừa đảo, sao có thể uống thuốc đông y do bọn họ nấu ra được?”
“Không sao.”
Lục Huyền Lâm xua tay từ chối cốc nước ấm kia, mặt không chút thay đổi lật một trang kế hoạch, có lẽ đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó, anh gấp một góc của tờ A4 kia lại rồi không xem nữa.

“Chiều nay hẹn với sếp Chu chưa?” Anh không quan tâm đến cơ thể của mình mà quan tâm đến kế hoạch của mình hơn.
A Minh thành thật trả lời: “Đã hẹn xong rồi, nhưng bây giờ tổng giám đốc còn chưa xuất viện, sao có thể đi tới chỗ hẹn được?”
Thấy tổng giám đốc nhà mình không coi trọng sức khoẻ, anh ta có chút không vui.

Lúc bác sĩ đổi thuốc, A Minh cũng may mắn được ở bên cạnh xem, mức độ này ít nhất phải nằm viện một tuần mới có thể theo dõi đầy đủ được.
Nhưng Lục Huyền Lâm cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn: “Cũng không phải gãy chân, đến chỗ hẹn thôi mà.”
“Nhưng vết thương trên người tổng giám đốc...” A Minh nhíu mày, anh ta không yên tâm với Tổng giám đốc, nhưng Tổng giám đốc lại cứ khăng khăng làm theo ý mình.
“Cũng có phải tôi đi đánh giặc đâu, chút thương tích này có là gì.” Lục Huyền Lâm vẫn đang kiên nhẫn giải thích, tùy ý rút ra một bản trong cả chồng báo cáo lớn mà A Minh đang ôm, lại bắt đầu nghiêm túc xem.
Trong phòng bệnh yên tĩnh vô cùng, nhiều lần A Minh muốn mở miệng nhưng thấy Lục Huyền Lâm yên tĩnh như vậy, anh ta đành phải bỏ ý định khuyên giải trong đầu đi.
Một lúc lâu sau, Lục Huyền Lâm như sực nhớ ra điều gì đó, bèn nói: “Đừng quên in đồ ra cho tôi, đến lúc đó sẽ dùng tới.”
“Tôi đã chuẩn bị từ sáng sớm rồi, đến lúc đó nhất định sẽ cho Trịnh Khôi biết thế nào gọi là núi cao còn có núi cao hơn!” A Minh vẫn vô cùng tin tưởng vào tin tức mà mạng lưới tình báo của mình trình lên.

Chưa đợi Tổng giám đốc mở miệng, anh ta đã in mấy tấm ảnh kia ra cả mấy bản rồi.
Lục Huyền Lâm dửng dưng ừ một tiếng, anh vẫn phải chuẩn bị phương án B với Chu Vân Linh, chỉ dựa vào những bức ảnh kia là không đủ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận