Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Ngày thứ hai Lý Tang Du về nhà chính là sinh nhật cô, trước khi đi làm, không biết Thái Vũ Hàng lấy đâu ra một cái bánh gato nhỏ, còn tặng cô một chiếc váy thời trang cao cấp.
Là chiếc mà cô từng thích rất lâu rồi, nhưng cảm thấy mình đã làm mẹ không nên ăn mặc tươi sáng như vậy, chưa kể còn túng thiếu về tiền bạc.
Ai ngờ Thái Vũ Hàng lại nhớ nằm lòng, mua về làm quà tặng cho cô.

Lý Tang Du rất cảm kích, đến tận ngày hôm sau cũng đi làm trong tâm trạng rất vui vẻ.
Thời gian cô đến công ty cũng không lâu, tình cảm với đồng nghiệp cũng chỉ giới hạn ở mức chào hỏi xã giao, đương nhiên sẽ không ngờ có thể nhận được lời chúc mừng của bọn họ, yên tâm làm việc đến hơn mười giờ.
Chợt có một nữ đồng nghiệp mà cô quen đang cầm một bưu kiện chuyển phát nhanh gọi to từ cửa văn phòng: “Lý Tang Du, cô có hàng chuyển phát nhanh này, tôi mang tới giúp cô luôn rồi.”
Lý Tang Du còn đang nghi hoặc là chuyển phát nhanh gì do ai gửi tới, đồng nghiệp kia lại kinh ngạc kêu lên: “Là Tiffany!”
Bao bì của kiện hàng chuyển phát nhanh kia màu xanh da trời, khác với màu vàng đất của đồ chuyển phát nhanh bình thường, đồng nghiệp nữ không khỏi chăm chú nhìn nó, nào ngờ nhìn thấy ngay chữ tiếng anh viết hoa Tiffany bên cạnh!
Mọi người đều nói Tiffany là nữ vương trong giới vàng bạc châu báu, những nhân viên nhỏ như các cô cũng chỉ có thể đeo đồ giả thôi, năm trước có một cô thư ký gia cảnh khá giả mua một cái vòng tay chữ T, hết sức tự mãn.
Đồng nghiệp nữ bên cạnh Lý Tang Du vừa nghe là Tiffany đều bị thu hút, vô cùng hâm mộ hỏi thật hay giả.

Lúc mọi người đang mồm năm miệng mười liên hồi, đồng nghiệp nữ kia đã đặt hộp quà màu xanh lam lên bàn làm việc của Lý Tang Du.
Từ Bảo Ngọc nháy nháy mắt với Lý Tang Du nói: “Tôi nhớ hôm nay hình như là sinh nhật của cô, xem ra có ai tặng quà sinh nhật cho cô rồi.

Lại còn là Tiffany nữa! Hào phóng quá nha!”
Nhân viên nữ trong bộ phận này tuy không thực sự xuất chúng như Lý Tang Du nhưng cũng không thiếu người có người yêu có tiền.

Chỉ là, kiểu tặng quà đến công ty đường đường chính chính như vậy cũng vô cùng hiếm thấy.
“Tang Du, cô mau mở ra xem xem, để chúng tôi ngắm cho đã con mắt nào!” Một đồng nghiệp nữ gần đó nói chuyện vẻ ghen tỵ, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái hộp kia không chịu dời đi.
Bản tính của phụ nữ là thế.

Chỉ nhoáng một cái mà chỗ ngồi của Lý Tang Du đã bị một đống người vây quanh.Đây là lần đầu tiên cô bị nhiều người vây quanh nhìn chăm chú như vậy ở công ty, khó tránh khỏi thấy hơi không quen, nhưng nụ cười trên mặt Lý Tang Du vẫn rất giữ chừng mực.

Lý Tang Du không muốn mở thứ riêng tư như vậy ra trước mặt mọi người, nhưng tất cả mọi người đều vây quanh cô, thành ra rơi vào tình thế không thể không làm.
Cô cởi dải ruy băng, mở hộp quà hình chữ nhật này ra, bên trong là một vài dải ruy băng nhỏ màu trắng lấp đầy hộp quà, chính giữa có một hộp quà hình vuông nhỏ, trên đó là một tấm thiệp sinh nhật.
Một dòng chữ happy birthday đơn giản cùng một lời chúc mừng.Phía dưới không ký tên, nhưng Lý Tang Du lại biết, đây là một người bạn cũ ở nước ngoài tặng.
“Còn không ký tên, đúng là khiêm tốn!”
Không biết là ai nói ra câu cảm thán ấy, mọi người đều hưởng ứng theo.
Từ Bảo Ngọc lại vô tư cầm lấy thiệp chúc mừng kia nhìn một lượt, nhìn xong lại giống như là phát hiện ra đại lục mới: “Đây là chữ viết tay đúng không? Người tặng quà cho cô là người nước ngoài sao?”
Ban đầu cô ấy không để ý nhiều, chỉ cho rằng là loại chữ in ra, nhưng nhìn kỹ lại thì rõ ràng là viết bằng bút máy, Từ Bảo Ngọc khó tránh khỏi liên tưởng ra như vậy.
“Biết viết tiếng Anh thì là người nước ngoài à? Từ Bảo Ngọc, sao trí tưởng tượng của cô lại phong phú được đến mức đó thế?” Bên cạnh có người cười nói một câu.
Từ Bảo Ngọc cũng hơi ngượng đặt thiệp chúc mừng xuống, sau đó vô tư cười khì khì: “Tôi đoán mò thôi mà, quan tâm có phải là người nước ngoài hay không làm gì, cũng chỉ có chúng ta ghen đỏ mắt.”
Lý Tang Du ngồi ở chỗ ngồi của mình lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may Từ Bảo Ngọc không truy hỏi kỹ càng sự việc, nếu không cô không biết nên trả lời như thế nào.
Cô đặt thiệp chúc mừng sang một bên, mở hộp quà hình vuông nhỏ nhất kia ra, trên lớp lót nhung màu đen một chiếc vòng tay nhỏ kiểu nữ của Tiffany nằm ngay ngắn, bạch kim và kim cương sáng lóng lánh, khiêm tốn xa hoa nhưng không hề thô.

“Lúc trước tôi lướt trang web chính thức của bọn họ từng thấy cái này rồi, nói là tháng sáu mới chính thức ra mắt, giá khởi điểm phải sáu trăm triệu đấy!” Một người kinh ngạc kêu lên.
Một người khác nghe vậy xong hơi khó hiểu: “Không phải chứ, nếu là mẫu tháng sáu mới ra mắt thì sao có thể làm quà tặng tặng tới đây được?”
Lý Tang Du biết gia thế của người kia, nếu thật sự là kiểu dáng Tiffany ra mắt vào tháng sáu, anh ta thật sự có thể mua được.
Nhưng nếu cô giải thích như vậy thì nghe có vẻ hơi khoe mẽ, mọi người đều làm việc cùng một bộ phận, ở cùng một văn phòng, không phải cô không hiểu đạo lý cây cao đón gió.
“Rốt cuộc là ai tặng thế, xa xỉ quá rồi đấy.”
Thế là tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Tang Du, Lý Tang Du lại đột nhiên nở một nụ cười: “Chắc là đồ giả thôi, nếu không thì cho dù có nhiều tiền đến đâu cũng không thể mua được thứ còn chưa ra mắt thị trường được.”
Cô vừa nói như vậy xong, mọi chuyện dường như đã có lời giải thích hợp lý.

Có tiền thì có tiền, nhưng thứ chưa ra mắt trên thị trường thì dù có tiền cũng chẳng có chỗ mà mua.

Đạo lý này, hầu hết mọi người đều có thể chấp nhận.
Nhưng còn có một câu mà tất cả mọi người đều đã nghe qua rồi nhưng lúc này lại quên mất, đó chính là nghèo khó sẽ hạn chế trí tưởng tượng của con người!
Chỉ là, cũng không ai nghĩ đến hướng này cả, nhìn dáng vẻ của Lý Tang Du không kiêu ngạo không nóng nảy lại dễ gần, sự đố kỵ trong lòng mọi người lúc trước hình như cũng đã giảm bớt một chút rồi.

“Cho dù là đồ giả cũng nhất định là đồ giả cao cấp, Tang Du có thể cho tôi mượn xem được không?”
Cũng không phải chỉ có một mình Từ Bảo Ngọc, mặc dù mọi người đều biết đây là đồ giả, nhưng vòng tay này đơn giản trang nhã còn đẹp mắt như vậy, vẻ háo hức trong mắt bọn họ cũng không tiêu tan đi là mấy.
Lý Tang Du lấy vòng tay từ trong hộp ra đưa cho Từ Bảo Ngọc, mặc dù cô cảm thấy vòng tay này đẹp mắt hợp nhãn duyên, nhưng cô cũng không phải người keo kiệt.
Thế là mọi người lại vây quanh Từ Bảo Ngọc, kim cương và vàng trắng đều là những thứ đánh vào thị giác, sản phẩm của nhà Tiffany thì đều là kinh điển, tuy rằng những người này đều cảm thấy rất đẹp, nhưng trong lòng vẫn thuyết phục mình đó là hàng nhái một lần nữa.
Tâm tư của Lý Tang Du cũng đặt trên chiếc vòng tay, cô đang định gửi tin nhắn nói tiếng cảm ơn với người kia thì ai dè trong điện thoại di động đã có tin nhắn đến trước.
Cô mở khóa kiểm tra, phát hiện thật sự đúng là Thời Nhiên Phong.
“Có thích món quà đó không? Không gửi lời chúc mừng cho cô đúng giờ, cho tôi xin lỗi.”
Là phong cách ga lăng trước sau như một của Thời Nhiên Phong, đối với Thời Nhiên Phong, cô cũng chỉ là dừng lại ở mức độ thích của bạn bè.
Anh ta đã từng giúp cô rất nhiều, nhưng lần nào cũng đều là dù có tình ý nhưng không hề vượt qua giới hạn, Thỉnh Nhiên Phong chưa từng đưa ra yêu cầu kỳ lạ nào với cô, cũng chưa bao giờ làm cho cô cảm thấy không thoải mái.
“Tôi rất thích, cảm ơn món quà anh đã gửi tới.” Lý Tang Du thật sự thích món quà đó, nhưng mà nó đắt quá, có lẽ cô sẽ không đeo thường xuyên.
Thời Nhiên Phong trả lời lại rất nhanh: “Thích là được rồi, sinh nhật vui vẻ!”
Lý Tang Du đọc xong, mỉm cười rồi cất điện thoại đi, không nói gì thêm với Thời Nhiên Phong nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận