Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Hẹn vào ngày sinh nhật của Lý Tang Du, thật ra cũng là một chuyện tốt, ít nhất khi anh bận rộn thì sẽ không muốn đi tìm Lý Tang Du và bọn trẻ như vậy nữa.
A Minh hẹn địa điểm là ở một quán cà phê, phòng độc lập riêng biệt, xung quanh kín mít, rất kín đáo.
Nhờ A Minh mà dạo này Lục Huyền Lâm lọt vào ống kính một lần, đám paparazzi vẫn rất có hứng thú đối với tin tức của anh.Anh đi lại không tiện, A Minh đã sắp xếp cho anh một chiếc xe lăn, Lục Huyền Lâm cũng không ngại ngồi lên luôn.
Trong thương trường kiêng kị nhất là người đến trễ.

Chu Vân Linh đến điểm hẹn trước năm phút, nhưng lại thấy Lục Huyền Lâm có vẻ đã ngồi ở đó rất lâu, Chu Vân Linh mỉm cười.
“Sao tổng giám đốc Lục lại tới sớm thế?” Chu Vân Linh đến tuổi trung niên rồi nhưng vẫn chăm sóc vóc dáng, được thêm nước da trắng nõn, bảo bà ta vẫn còn quyến rũ quả thật không quá đáng, khí chất của người quanh năm lăn lộn trong thương trường cũng không phải người thường có thể so sánh được.
Bà ta thấy Lục Huyền Lâm ngồi trên xe lăn cũng không chú ý nhiều, đôi mắt phượng xếch lên ở phía đuôi mang theo một loại khí thế mạnh mẽ, nhưng đôi lúm đồng tiền gần miệng trên khuôn mặt tròn trịa của bà ta đã hóa giải khí thế mạnh mẽ ấy.
Lục Huyền Lâm không hề tỏ ra thất lễ ở trước mặt bà ta, mặc dù ngồi trên xe lăn cũng hơi khom lưng biểu thị sự kính trọng đối với Chu Vân Linh.
“Là tôi đến sớm, mời sếp Chu ngồi.”
Trán của anh vẫn đang quấn băng gạc màu trắng, quần áo cũng không phải là vest mà là một bộ quần áo bình thường màu trắng, nhìn có vẻ không hề thua kém một chút nào so với tên trai bao mà bà ta bỏ tiền ra nuôi.
Nhưng Chu Vân Linh không dám nghĩ về anh như vậy, cho dù bà ta là một người dày dặn kinh nghiệm cũng sẽ không xem thường người thanh niên trước mắt này.
Bà ta ngồi đối diện Lục Huyền Lâm, cách nhau một chiếc bàn đá hoa cương đen như mực, nhìn thẳng vào con ngươi trầm tĩnh đen láy của Lục Huyền Lâm.
“Nghe nói hai ngày trước tổng giám đốc Lục bị tai nạn xe, sao không nghỉ ngơi cho khỏe đi đã?”
Lục Huyền Lâm đẩy tách cà phê đen ấm nóng qua, sắc mặt vẫn hơi tái nhợt: “Ra ngoài xử lý chút chuyện nhỏ.”
“Chính là chuyện hôm nay tổng giám đốc Lục tới tìm tôi đó sao?” Chu Vân Linh nheo mắt quan sát, ý cười ở khóe miệng vẫn không giảm, trên mặt tuy có nếp nhăn nhưng đều rất nhỏ, trông không khác mấy bà chủ cao quý như mẹ Lục là bao.

truyện ngôn tình
Lục Huyền Lâm cũng không phủ nhận, khẽ giơ tay lên, A Minh đứng bên cạnh lấy ra một xấp ảnh từ trong ngực đưa cho anh.
Anh cũng không nhìn, cứ thế bày xấp ảnh này lên trên bàn, Chu Vân Linh tập trung nhìn, đều là hình ảnh Trịnh Khôi thân mật với những người phụ nữ khác.
Nhưng điều thú vị là những người phụ nữ đó không phải là Chu Vân Linh, cũng không phải là vợ của Trịnh Khôi.
Lục Huyền Lâm nhìn thật kỹ phản ứng trên mặt Chu Vân Linh, tiếc là không xuất hiện biểu cảm mà anh mong muốn, sếp Chu vẫn luôn tươi cười, cho dù cả một xấp ảnh như vậy cũng không thể thay đổi nụ cười nơi khóe miệng của bà ta.
“Tổng giám đốc Lục muốn nói gì?” Bà ta hỏi với giọng nhẹ nhàng, nhưng bầu không khí trong phòng lại trở nên đông đặc.
Lục Huyền Lâm cũng không bất ngờ với gương mặt không đổi sắc của Chu Vân Linh: “sếp Chu thấy rồi đấy thôi? Đây chỉ là một phần của sự việc mà tôi muốn nói.”
“Ham của lạ thôi mà, mấy tấm ảnh này cũng không thể làm cho tôi có phản ứng gì được.” Chu Vân Linh mỉm cười: “Ông ta cũng không phải mấy người tôi bao nuôi, yêu cầu người ta trung trinh với mình thật sự khá nực cười.”
Bà ta không giống với người khác, chuyện bà ta nuôi trai bao là chuyện mọi người đều biết, cũng sẽ không giấu diếm, trong lúc nói chuyện tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy đây là chuyện gì đáng để mất mặt cả.
“Tôi lấy ra những thứ này để sếp Chu giải trí chút thôi, chuyện tiếp theo mà tôi muốn nói mới là trọng điểm.”
Dường như chuyện Lục Huyền Lâm chuẩn bị nói ra còn làm bà ta cảm thấy hứng thú hơn so với chuyện Trịnh Khôi lăng nhăng, Chu Vân Linh chỉnh lại cơ thể, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn so với lúc trước.
“Vậy mới đúng chứ, Chu Vân Linh tôi thích nhất là đi thẳng vào vấn đề!”
Khóe miệng Lục Huyền Lâm khẽ nhếch lên, nhấp một ngụm Cappuccino rồi lấy tài liệu mà A Minh chuẩn bị từ sáng sớm ra: “Tôi nghe nói gần đây sếp Chu đang nhượng lại một mảnh đất, tôi có chút hứng thú.”
“Tin tức của tổng giám đốc Lục nhanh nhẹn thật, nhưng mà...” Chu Vân Linh chuyển đề tài với vẻ hơi nghi hoặc: “Nếu Tổng giám đốc Lục đã nghe nói, ắt hẳn cậu cũng có hiểu biết sơ qua.

Mảnh đất kia có gì hay mà được tổng giám đốc Lục coi trọng chứ?”
Chỉ là một mảnh đất ngoài vành đai hai, ngoại trừ vị trí gần một hồ nước ngọt nhỏ trong thành phố ra thì không hề có điểm gì nổi bật, bà ta cũng từng phái người hỏi thăm quan chức bên trên, mấy chục năm gần đây mảnh đất này cũng chỉ có thể là một mảnh đất nền mà thôi.
Tài sản của nhà họ Lục hùng hậu, có cả bất động sản, cũng không phải không có mảnh đất tốt hơn, sao Lục Huyền Lâm lại để mắt tới mảnh trong tay bà ta?
Lục Huyền Lâm không để bà ta thắc mắc quá lâu, giọng nói vẫn trầm thấp, đôn hậu như trước: “Tôi còn nghe nói...!Bà muốn bán cho Trịnh Khôi?”
“Đúng, ông ta tới nhờ cậy tôi vì chuyện này.” Chu Vân Linh cũng là người ngay thẳng không nói lời mờ ám, nói hết ra những gì mình biết.
Tất cả mọi người đều là người thông minh, Lục Huyền Lâm cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, lên tiếng nói ra ý định của mình.
“Tôi muốn dùng giá cao hơn giá ông ta đưa ra 5% để thu mua mảnh đất nền này của bà, không biết sếp Chu có đồng ý giúp hậu bối lần này không?”
Nghe 5% quả thực không nhiều lắm, nhưng nếu nhân với một cơ số đủ lớn, con số đạt được cũng đủ để Chu Vân Linh nuôi thêm hai tên trai bao vừa ý.
Đứng trước lợi ích mà không hề có chút giao tình nào, huống chi còn là loại đàn ông lăng nhăng như Trịnh Khôi, Chu Vân Linh hình như không có lý do gì để có thể từ chối cả.
Bà ta cười nói: “Trịnh Khôi chọc tới chỗ nào của cậu mà cậu phải tốn nhiều công sức như vậy để cắt đứt đường tài lộc của ông ta thế?”
Nếu Chu Vân Linh nhớ không lầm, Trịnh Khôi có một cô con gái riêng hình như còn từng có đôi chút quan hệ với Lục Huyền Lâm, tuy rằng Trịnh Khôi thật sự không phải loại người tốt đẹp gì.
“Chút chuyện riêng thôi.” Lục Huyền Lâm không muốn giải thích quá nhiều, sau khi nói bốn chữ như vậy xong cũng không mở miệng nữa.
Người ta đã không mở miệng, Chu Vân Linh cũng thông minh không hỏi nữa.
“Nếu tổng giám đốc Lục đã lên tiếng, ai lại không muốn hưởng ân huệ của nhà họ Lục chứ? Nhưng nếu Trịnh Khôi còn có thể ra giá cao hơn, mà tôi lại là...”
Chuyện này cũng không phải là không có khả năng, người mà loại người như Trịnh Khôi này quen biết cũng không tính là ít, nếu không cũng sẽ không tìm tới được bà ta để mua mảnh đất phát tài.
Con ngươi đen nhánh của Lục Huyền Lâm chợt thoáng hiện nét sắc bén, cốc Cappuccino bị anh lắc lư qua lại trên bàn, giống như vận mệnh của Trịnh Khôi.
Anh cũng không ngẩng đầu lên, cứ như thể cốc cà phê kia khiến anh vô cùng thú vị: “sếp Chu yên tâm, như bà đã nói, ai cũng muốn bán cho nhà họ Lục một ân huệ.”
Tiền không đủ quả thực có thể vay, nhưng không phải sẽ xuất hiện tình huống không vay được sao? Nhà họ Lục gần như có thể được xem như là người đứng đầu của thành phố này.
Nếu Lục Huyền Lâm mở miệng nói một câu như vậy, ai dám cho Trịnh Khôi mượn tiền đây?
Loại căn cơ không chắc như Trịnh Khôi, cũng không có gia tộc nào có thể dựa vào, đến lúc đó chỉ có thể rơi vào cảnh cùng đường bí lối.

Quả thật ông ta không có bản lĩnh nuốt được mảnh đất nền này.
Chu Vân Linh gật đầu hiểu rõ, càng coi trọng Lục Huyền Lâm hơn, một người còn trẻ như vậy mà đã đưa Lục thị phát triển không ngừng, đúng là không thể xem thường.
“Nhưng rốt cuộc đây vẫn là một vụ làm ăn không kiếm được tiền, sao Trịnh Khôi lại chọc một phải hung thần như cậu thế?” Chu Vân Linh vẫn hơi không hiểu.
“Tôi đã nói rồi, chút chuyện riêng thôi.” Lục Huyền Lâm đẩy cốc Cappuccino ra, hờ hững nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui