Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Con gái ngoan, chỉ cần con giúp ba hoàn thành nhiệm vụ này là ba sẽ ly hôn với người phụ nữ đó ngay lập tức, ba hứa đấy!” Trịnh Khôi rất kích động, hai mắt hơi mở to.
Ông ta có suy tính và lý do của mình nên mới không ly hôn.

Nhưng đối mặt với tình trạng sắp phá sản, tất cả những lý do này đều không đáng nhắc tới.

Vợ của Trịnh Khôi có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không phải là mỏ vàng.

Dù có nhiều mối quan hệ đến đâu đi nữa thì cũng không chịu nổi một đòn khi ở trước mặt Lục Huyền Lâm.
Nhưng Trịnh Uyển Khanh lại không giống vậy, chỉ có con bé mới có thể giúp mình.

Con bé đã từng có một khoảng thời gian vui vẻ với Lục Huyền Lâm, lúc đầu cậu ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian và tâm sức để tìm nó.
Bây giờ chắc chắc cậu ta sẽ nể mặt Trịnh Uyển Khanh mà tha cho mình một con đường sống.

Nếu không được thì bảo con bé tìm cơ hội ngủ một đêm với cậu ta, chuyện khó đến đâu cũng đều dễ dàng giải quyết!
Tiêu Hà không biết mình đã tốn bao nhiêu thời gian để đe dọa dụ dỗ Trịnh Khôi ly hôn.

Nhưng lần nào ông ta cũng chỉ cười qua loa lấy lệ, nói rằng qua một thời gian nữa sẽ ly hôn, còn nói đứa trẻ bị bệnh đó vẫn còn nhỏ.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Trịnh Khôi kiên định như vậy, trong lòng không khỏi hơi dao động.

Bà ta kéo cánh tay của Trịnh Uyển Khanh rồi bắt đầu khuyên nhủ: “Có lẽ ba con thật sự có khó khăn bất đắc dĩ gì đó.

Uyển Khanh con đi thử xem, biết đâu có thể làm được thì sao?”
Đương nhiên là Trịnh Uyển Khanh ngồi trên ghế sô pha cũng không phải người chỉ cần mặt mũi không màng chuyện tình cảm.

Cô ta khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định chắc chắn phải làm được.
“Uyển Khanh, con đúng là cứu tinh của ba!”
Cuối cùng ba người cũng bình tĩnh lại, nhưng Trịnh Uyển Khanh không thích sự thân thiết quá mức này.

Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, Trịnh Uyển Khanh nhân cơ hội mở cửa chạy thoát khỏi sự vây quanh của hai người họ.
Trịnh Uyển Khanh vừa mở cửa ra, còn chưa kịp nhìn là ai tới thì người đó đã nhanh chóng bước vào.

Cô ta không kịp đề phòng đã bị người đó tát thẳng vào mặt.
“Ba đâu? Đám hồ ly tinh các người giấu ba ở chỗ nào rồi?” Trịnh Mễ Á trừng mắt trông thấy Trịnh Khôi đang ngồi trên ghế sô pha cùng với Tiêu Hà.
Cô ta không hề cảm thấy hành động đánh người vừa rồi của mình vô lễ, đẩy Trịnh Uyển Khanh bị đánh đến ngây ngốc ra rồi bước vào phòng khách.
Tiêu Hà nghe thấy tiếng động lập tức đứng dậy, vừa nhìn đã thấy Trịnh Uyển Khanh đang che mặt với vẻ không thể tin nổi, còn con nhóc Trịnh Mễ Á đó thì kiêu căng ngạo mạn xông về phía mình, trong lòng bà ta trào dâng lửa giận.
“Loại mất dậy này, ai cho mày vào nhà của bọn tao, lại còn dám đánh người nữa!”
Trịnh Khôi đâu còn dám ngồi trên ghế sô pha, lập tức đứng dậy, bước tới đón, cũng mặc kệ Trịnh Uyển Khanh bị đánh, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Trịnh Mễ Á.
“Con gái cưng của ba, sao con lại tìm được nơi này thế?”
“Trịnh Khôi, anh bị mù à? Không thấy Trịnh Uyển Khanh bị cái con điên đó đánh ư? Còn con gái cưng nữa chứ, anh đừng quên vừa rồi đã đồng ý với mẹ con tôi điều gì!”
Tiêu Hà lập tức đi đến bên cạnh Trịnh Uyển Khanh.

Con gái của bà ta từ nhỏ đã ngoan ngoãn, đâu phải là đối thủ của của loại phụ nữ đanh đá này.

Bà ta kéo tay Trịnh Uyển Khanh ra thì nhìn thấy dấu tay đỏ chói trên mặt cô ta, nhìn khuôn mặt trắng nõn của con gái, lửa giận lập tức xông thẳng lên huyệt thái dương.
“Mẹ!” Trịnh Uyển Khanh bị đánh rơi nước mắt, khuôn mặt nóng rát vì đau đớn, tủi thân giậm chân với Tiêu Hà.
Trịnh Mễ Á ở bên cạnh không chịu nổi bộ dạng hồ ly tinh của hai mẹ con họ, quay đầu mắng nhiếc: “Ba tôi chỉ có một mình tôi là con gái thôi, không phải loại chó mèo nào cũng sáp tới được.

Một cái tát thì đã là gì chứ, tôi còn dám giết người đấy, bà có tin không!”
Cô ta không giống với mẹ mình, từ nhỏ đến lớn Trịnh Mễ Á đã được nuông chiều.

chỉ có cô ta mới có quyền làm người khác đau khổ, chứ không ai có thể khiến cô ta chịu thiệt cả.
Cô ta vừa nói vừa định xông lên tiếp tục đánh, nhưng lại bị Trịnh Khôi giữ lại: “Đủ rồi! Ai bảo con chạy tới đây đánh người, bình thường ba dạy con như vậy hả?”
“Ba, ba mắng con sao?”
Trịnh Mễ Á quay đầu lại kinh hãi nhìn Trịnh Khôi với vẻ mặt dữ tợn.

Cô ta lớn bằng ngần này nhưng ba chưa bao giờ hung dữ với cô ta cả, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Trịnh Khôi trông thấy vẻ mặt tủi thân của cô ta, trong lòng không khỏi hối hận.

Nhưng Trịnh Uyển Khanh đang đứng nhìn ở bên cạnh, con bé còn phải giúp mình đi tìm Lục Huyền Lâm.

Nếu lúc này mình nhất bên trọng nhất bên khinh, sao còn có thể bắt con bé đi tìm người được?
“Mễ Á, con đừng náo loạn nữa, một lát nữa ba sẽ trở về tìm mẹ con được không?” Ông ta bắt đầu tỏ thái độ mềm dẻo dỗ dành, Trịnh Mễ Á lại không nghe theo, vùng vằng thoát khỏi sự giam giữ của ông ta.
“Ba, ba bị hai con hồ ly tinh này lừa rồi.

Hôm nay con phải xử lý bọn họ mới được!”
Trịnh Mễ Á vừa nói xong câu này đã nhanh chân đi đến trước mặt Trịnh Uyển Khanh và Tiêu Hà.

Cô ta định giơ tay đánh Tiêu Hà, nhưng bà ta nào có dễ bắt nạt như vậy, lập tức vươn tay ra bắt lấy cánh tay của cô ta.
Nhìn cô ta vật lộn với mẹ mình, vừa rồi còn phách lối mắng chửi, Trịnh Uyển Khanh ở bên cạnh không khỏi cảm thấy oán hận, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, nhưng lại chủ động đứng ra bắt đầu can ngăn.
“Mẹ, em gái, hai người đừng đánh nhau nữa! Đều là người một nhà, đừng để tổn hại hòa khí!”
Trịnh Khôi ở một bên cũng không dám đứng nhìn, đi tới bắt đầu giúp can ngăn.
Nghe thấy Trịnh Uyển Khanh gọi mình là em gái, Trịnh Mễ Á khinh thường, không thèm nghe theo, miệng còn mắng nhiếc một trận: “Ai cho cô gọi tôi là em gái? Cũng không soi gương đi, bày cái dáng vẻ hồ ly tinh cho ai nhìn thế!”
Trịnh Uyển Khanh bị mắng không lên tiếng, nhưng trong mắt cô ta lại thoáng động.
Tiêu Hà nghe thấy thế càng khó chịu hơn, động tác trên tay càng mạnh: “Mày nói ai là hồ ly tinh? Lúc ba mày với tao đang tốt đẹp thì còn không biết mày đang ở chỗ nào đâu!”
Tóc của hai người phụ nữ bị đánh cho rối tung, móng tay dài nhọn là vũ khí sắc bén nhất của phụ nữ, Trịnh Khôi đang can ngăn ở bên cạnh là người bị thương nhiều nhất.
Trịnh Uyển Khanh vừa bị mắng lại thừa dịp mọi người không chú ý đến, đá thật mạnh vào đôi giày cao gót màu hồng của Trịnh Mễ Á, khiến cô ta đứng không vững, ngã ngửa xuống sàn nhà.
Tiêu Hà nhanh tay lẹ mắt ra sức đá vào chân cô ta.

Trịnh Mễ Á bị đau lập tức nhăn nhó, trông cực kỳ xấu xí.
Khóe miệng Trịnh Uyển Khanh khẽ nhếch lên nở nụ cười, nhưng nụ cười đó không duy trì được bao lâu đã chuyển thành vẻ lo lắng và thương xót: “Em gái, sao em lại ngã vậy, để chị đỡ lên nhé.”
Cô ta nói là muốn đỡ, nhưng trên tay lại không làm gì cả.

Cuối cùng vẫn là Trịnh Khôi nhìn thấy Trịnh Mễ Á ngã xuống đất thì đau lòng, vội vàng bước tới đỡ cô ta lên.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Mễ Á chịu thua thiệt, còn bị thiệt lớn như vậy nên cô ta càng tức giận, đẩy Trịnh Khôi đang lo lắng ra, bày ra vẻ mặt dữ tợn: “Không cần ba đỡ con, mấy người đều cùng một giuộc cả, hò nhau bắt nạt tôi!”
“Nhất là cô, tôi không cần cô giả mù sa mưa!” Cô ta chỉ vào Trịnh Uyển Khanh mà mắng, thậm chí trong lòng đã xác định chính Trịnh Uyển Khanh này đã làm cho mình bị ngã.
Cô ta cũng không phải loại người ngu ngốc đi kiếm bằng chứng để chứng minh mới có thể động tay.

Trịnh Mễ Á nhân lúc Tiêu Hà phản bác lại gì đó, lập tức xông về phía Trịnh Uyển Khanh đẩy ngã cô chị dỏm này xuống.
Trịnh Uyển Khanh cho rằng cô ta không có bằng chứng gì để chứng minh mình đá cô ta.

Nhưng không ngờ Trịnh Mễ Á trả thù cũng không giống loại người nói đạo lý.
Trịnh Uyển Khanh vốn đã gầy yếu, không đề phòng bị dùng sức đẩy ngã, ngửa người ra trực tiếp đập đầu vào cửa “cốp” một tiếng thật mạnh.

Cô ta cảm thấy đầu mình đau nhói, ý thức dần mất tỉnh táo, lập tức chìm vào hôn mê..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui