Thấy Trịnh Uyển Khanh ngất xỉu, Tiêu Hà hận không thể lao đến giết chết Trịnh Mễ Á.
Trịnh Khôi liều mạng ngăn cản nháy mắt ra hiệu với Trịnh Mễ Á.
Cô ta nhổ nước miếng về phía Tiêu Hà, trước khi ra cửa còn dẫm mạnh lên tay của Trịnh Uyển Khanh!
Tiêu Hà còn muốn đuổi theo ra ngoài để đánh thì bị Trịnh Khôi kéo lại.
Bà ta vừa khóc vừa đưa Trịnh Uyển Khanh vào bệnh viện.
Trên đường đi Tiêu Hà nhất quyết bắt Trịnh Khôi đưa Trịnh Uyển Khanh đến bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố.
Trong lòng ông ta cảm thấy áy náy, cố nén cơn xót đưa đi.
Lục Huyền Lâm thật sự biến phòng bệnh SVIP của bệnh viện trở thành văn phòng làm việc thứ hai.
Mẹ Lục không ngừng có ý kiến đối với chuyện này, Hà Tử Tây nhìn thấy cũng chỉ thở dài rồi rời đi.
Hà Tử Tây đã chấp nhận năng lực điều hành công ty của mình không bằng con trai từ lâu.
Ông ta cảm thấy hơi đau lòng, cánh đàn ông bày tỏ với nhau đều hơi khó hiểu.
Cho nên Hà Tử Tây luôn đến bệnh viện thăm anh.
Lâu dần, Lục Huyền Lâm cảm thấy Hà Tử Tây và mẹ Lục đang gây trở ngại cho công việc của mình nên không muốn để họ đến nữa.
Vì vậy, mỗi lần hai vợ chồng đến đều để đưa đồ xong, tìm hiểu rõ tình hình với bác sĩ rồi lập tức rời đi.
Lục Huyền Lâm nửa ngồi trên giường bệnh xử lý công việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính.
Phòng bệnh lớn như vậy chỉ còn lại một mình anh.
Bên ngoài cửa dần có động tĩnh.
Anh bị quấy rầy không thể tập trung làm việc được.
Đúng lúc A Minh lại có việc nên đã đến công ty, không có ai ra ngoài hỏi.
Anh chỉ có thể đợi người bên ngoài vào báo cáo tình hình.
“Cô gái à, cô không thể đi vào được đâu.” Chung Kiện nghiêm mặt từ chối, nhưng đối mặt với một người phụ nữ yếu ớt mặc quần áo bệnh nhân, anh ta không thể ra tay mà chỉ có thể mở miệng.
Trịnh Uyển Khanh một mực đứng đó, bộ quần áo bệnh nhân quá khổ trên người càng khiến cô ta trông càng yếu ớt.
Miếng băng gạc trên trán là thứ mà Tiêu Hà đã nhờ bác sĩ băng bó khi vừa vào bệnh viện, nửa bên mặt còn hơi sưng đỏ lên, nhìn cứ như vừa mới bị người ta đánh xong.
“Anh trai à, tôi là bạn của tổng giám đốc Lục Huyền Lâm.
Nghe nói anh ấy nằm viện nên tôi muốn tới thăm một chút, anh có thể châm chước được không?”
Giọng nói của cô ta rất nhỏ, một tay ôm khuỷu tay người kia, vẻ mặt lo lắng.
Một người phụ nữ như vậy có thể khơi dậy khát vọng che chở của đàn ông nhất.
Chung Kiện không khỏi mềm lòng, nhưng anh ta nhận tiền làm việc, nếu bị thư ký A Minh biết anh ta cho những người không được phép vào trong thì anh ta đừng hòng ăn bát cơm này nữa.
Thấy vệ sĩ mặt đen không hề lay chuyển, Trịnh Uyển Khanh không khỏi sốt ruột.
Vốn dĩ sau đầu cô ta chỉ bị cho đập sưng một cục thôi, lúc đó chỉ cần lấy thuốc rồi rời khỏi bệnh viện.
Nhưng cô ta đột nhiên nghĩ đến tin tức hai ngày trước nói rằng Lục Huyền Lâm bị tai nạn xe.
Cho nên cô ta cố ý giả bộ không khỏe muốn ở lại nằm viện.
Nhân lúc Tiêu Hà về nhà thay quần áo, cô ta lên tầng cao nhất của khu nội trú với tâm thái muốn thử một lần.
quả nhiên nhìn thấy một phòng bệnh có ba bốn vệ sĩ vây quanh.
“Anh trai này, phiền anh đi vào nói một tiếng.
Nếu Huyền Lâm không muốn gặp tôi, vậy tôi cũng...” Trịnh Uyển Khanh nói như vậy xong, không khỏi cảm thấy hơi tuyệt vọng, sắc mặt cũng trở nên xám xịt.
Chung Kiện nhìn cô ta gọi ông chủ của mình là Huyền Lâm, trông cô ta cũng không giống phóng viên hay gián điệp gì đó, cảm thấy mềm lòng lập tức gật đầu.
“Tôi đưa cô vào, nếu ông chủ của chúng tôi nói không quen biết cô thì cô đừng có quấy rầy nữa!”
Chung Kiện nghiêm mặt, bày ra vẻ uy nghiêm và khí thế của mình.
Trịnh Uyển Khanh nghe thấy anh ta đồng ý thì hai mắt sáng lên, nào chú ý tới vẻ hung ác mà tên vệ sĩ này cố ý tỏ ra.
Chung Kiện thấy cô ta không sợ, ngượng ngùng sờ mũi.
Chiều cao gần một mét chín trông thật sự hơi xấu hổ, hai người một trước một sau đi vào phòng bệnh.
Khi Trịnh Uyển Khanh nhìn thấy Lục Huyền Lâm, anh đang cúi đầu nhìn máy tính.
Đường nét khuôn mặt như được chạm khắc, hàng mi dày cong vút, hết thảy mọi thứ đều khiến cô ta cảm thấy quen thuộc đến vậy.
Anh đã từng thuộc về cô ta.
Nhưng bây giờ? Khóe miệng Trịnh Uyển Khanh nở nụ cười khổ.
“Ông chủ, cô gái này nói rằng cô ấy là bạn của anh, muốn gặp anh.”
Trịnh Uyển Khanh bước tới từ phía sau Chung Kiện, hai tay đặt phía sau tỏ ra hơi dè dặt: “Là em, Trịnh Uyển Khanh.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Huyền Lâm bất giác ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Lý Uyển Khanh, không đúng, nên là Trịnh Uyển Khanh.
Đúng là đã lâu không gặp rồi.
Hai người nhất thời không ai nói với nhau câu gì, Chung Kiện thấy phản ứng của Lục Huyền Lâm không giống phản ứng với người xa lạ, thế là vô cùng sáng suốt đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đã lâu không gặp, nghe nói anh gặp tai nạn xe cách đây không lâu, em hơi...!lo lắng.”
Cô ta nói ra hai chữ “lo lắng” với giọng rất nhẹ, hai mắt cũng không dám nhìn anh, giống như đây không phải là điều mà Trịnh Uyển Khanh nên nói.
Bởi vì cô ta đã không còn là ai đó của Lục Huyền Lâm từ lâu.
Lục Huyền Lâm cau mày nhìn cô ta, cũng không hề phản ứng quá lớn với câu nói này.
Anh chỉ chuyển tầm mắt quay lại nhìn máy tính, như thể chiếc máy tính đó còn thú vị hơn Trịnh Uyển Khanh.
Liếc thấy động tác của anh, sắc mặt Trịnh Uyển Khanh tái mét, hai tay nắm chặt trông hơi xấu hổ.
“Ngồi đi.” Qua một lúc lâu, cô ta mới nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lục Huyền Lâm vang lên.
Trịnh Uyển Khanh ngồi xuống ghế sô pha cách đó không xa, cô ta gần như tham lam nhìn bên sườn mặt của anh, nhung nhớ vòng tay anh.
“Có chuyện gì?” Lục Huyền Lâm kiệm lời như ngọc.
Trịnh Uyển Khanh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhớ đến chuyện mà Trịnh Khôi dặn dò mình, cô ta mở miệng nhưng không thốt lên lời.
Khó khăn lắm cô ta mới được gặp Lục Huyền Lâm một lần, cô ta không muốn nhắc đến những chuyện khiến người ta phiền não kia.
Cuối cùng, cô ta cũng chỉ lên tiếng hỏi một câu: “Gần đây anh sống có tốt không?”
Sắc mặt Trịnh Uyển Khanh vô cùng nhợt nhạt, những lời này khiến cho cô ta dần cảm thấy đau buồn.
Dường như giữa cô ta và Lục Huyền Lâm đã thay đổi từ cái gì cũng có thể nói với nhau thành không có gì để nói với nhau nữa rồi.
Lục Huyền Lâm chỉ ậm ừ một tiếng, sau đó khách sáo nói một câu: “Còn cô?”
Rõ ràng chỉ là một câu rất khách sáo đơn giản, nhưng vào trong tai của Trịnh Uyển Khanh lại như có một tầng ý nghĩa sâu xa khác.
Nó gợi lên trong lòng Trịnh Uyển Khanh những chuyện thương tâm kia, cô ta thấy mình được Lục Huyền Lâm quan tâm, thậm chí còn cảm thấy mối quan hệ giữa hai người đã trở lại như lúc ban đầu.
Vạy là cô ta bật khóc đứng dậy khỏi ghế sô pha, lao thẳng vào trong lòng Lục Huyền Lâm bắt đầu nhỏ giọng nức nở: “Em không hề ổn, không ổn một chút nào hết.
Em nhớ anh, Huyền Lâm.
Tại sao anh lại nhẫn tâm như vậy? Nói không cần em là không cần thật luôn!”
Không phải Trịnh Uyển Khanh giả vờ, cô ta thực sự cảm thấy đau lòng.
Quả thực những ngày tháng rời khỏi nhà họ Lý, rời khỏi Lục Huyền Lâm giống như một ngày bằng cả một năm vậy.
Mỗi người đàn ông mà Tiêu Hà sắp xếp cho cô ta xem mắt đều thua xa Lục Huyền Lâm.
Bọn họ nông cạn không có năng lực, kiêu ngạo lại không biết quan tâm.
Điều quan trọng hơn chính là không một người nào đối xử thật lòng với cô ta như anh cả.
Họ chỉ vì vẻ ngoài này của cô ta, do không có gia thế tốt nên không ai bằng lòng kết hôn với cô ta.
Lục Huyền Lâm để mặc cho cô ta ôm mình, lông mày dần nhíu lại, nhưng Trịnh Uyển Khanh vẫn chưa kết thúc.
“Ba em không muốn ly hôn, em và mẹ giống như tình nhân nuôi ở bên ngoài của ông ấy, không danh phận còn phải chịu bị người khác mắng mỏ.
Cả Trịnh Mễ Á nữa, là một đứa con gái khác của ba em.
Hôm nay chính cô ta là người đã đánh em tới mức nhập viện...”
Cô ta giống như một đứa trẻ đã chịu đủ uất ức, dần mở lòng nói chuyện trước mặt một người mà mình đủ tin tưởng.
Vậy là cô ta không ngừng nói những ngày qua mình đã chịu bao nhiêu vất vả cùng tủi hổ...
Nhưng lại không chú ý tới vẻ mất kiên nhẫn trong mắt Lục Huyền Lâm..