Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


“Cô..." Trịnh Uyển Khanh bị lời này chọc tức nói không nên lời.
Lý Tang Du nhướng mày đắc ý rời khỏi, nhưng mà sau khi không cảm nhận được ánh mắt phẫn nộ của Trịnh Uyển Khanh, bước chân cô càng nhanh hơn.
Thật là lo lắng cho hai đứa bé, cũng không biết là Mộ đã tỉnh dậy chưa.
Cho dù là bây giờ Lý Tang Du đã di chuyển chủ đề, nhưng mà sau khi Trịnh Uyển Khanh kịp phản ứng lại thì chắc chắn sẽ đi điều tra.
Cho dù điều tra ra sự thật thì cũng không sao hết, về mặt thân phận của hai đứa nhỏ, cô vốn dĩ không muốn phải giấu giếm chuyện gì.

Dù sao thì hai đứa có suy nghĩ riêng của mình, mặc kệ sau này bọn nó biết từ khi nào, đưa ra lựa chọn như thế nào, cô cũng sẽ ủng hộ bọn nó.
Đối với chuyện này, tinh thần của Lý Tang Du rất thoải mái.
Mà cho dù Trịnh Uyển Khanh có ngu ngốc như thế nào thì cũng sẽ không nói kết quả cho Lục Huyền Lâm biết.
Tinh thần của Trịnh Uyển Khanh vô cùng tồi tệ, hai mắt đỏ bừng đứng yên tại chỗ, đầu óc rối tung rối mù.
Lý Tang Du giống như là một cây gai đâm thẳng vào trong lòng Trịnh Uyển Khanh.
Khi ấy, lúc mẹ Lục nói chuyện với cô ta, cô ta vốn dĩ cảm thấy bất mãn về thân phận của mình, sau khi bị Lý Tang Du chế giễu, cô ta liền nhận thức được một chuyện vô cùng sâu sắc.
Sự tồn tại của cô ta không thể so sánh với Trịnh Mễ Á!
Lúc Lý Tang Du trở về, Tịch đã ôm con thỏ trong lòng mà ngủ thiếp đi trên một cái giường khác, còn Mộ thì đang mở to đôi mắt sáng ngời của mình nhìn xung quanh, nghe thấy tiếng mở cửa thì liền nhìn qua.
“Mẹ ơi.”
Nghe thấy giọng nói có hơi khàn khàn bởi vì lâu rồi không lên tiếng của Mộ, nước mắt Lý Tang Du sắp rơi xuống, nhưng mà vẫn nhịn được.

Cô bước lên dò nhiệt độ cho bé, hình như là đã giảm không ít.
Dù sức khỏe của Mộ vẫn luôn rất tốt, nhưng mà dù sao vẫn là đứa bé sinh non, chỉ cần vừa bị bệnh thì Lý Tang Du sẽ vô cùng lo lắng.
“Con muốn uống nước không?”
Mộ gật đầu, đối mặt với sự lo lắng của Lý Tang Du, bé ngoan ngoãn nở nụ cười: “Mẹ ơi, con đã khỏe hơn rồi, không cần phải lo lắng cho con đâu.”
Lời nói này khiến cánh mũi Lý Tang Du chua xót, rõ ràng là trẻ con không cần phải hiểu chuyện như thế, bị bệnh làm nũng cũng không sao hết.
“Mẹ biết rồi.”
Cuối cùng, sau khi Mộ ngủ rồi thì Lý Tang Du mới ngủ, lúc tỉnh dậy Mộ và Tịch đều đã tỉnh.
Hai đứa nhỏ chụm đầu lại cùng một chỗ, không biết là đang thì thầm cái gì với nhau.
“Bé cưng, sao hai đứa lại thức sớm như thế.” Nói xong, cô lại bắt đầu bận rộn đi rửa mặt cho Tịch rồi sau đó mới rửa cho Mộ.
Cô cũng không chú ý tới sau khi cô rửa mặt cho Tịch xong, Mộ lại ném cho Tịch một ánh mắt.
Không thể xem thường một đứa nhỏ năm tuổi.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, Tịch muốn đi vệ sinh.”
“Không được đâu, con chờ mẹ một chút nữa đi có được không nào, để mẹ rửa mặt cho anh trai xong thì sẽ đi cùng với con.” Lý Tang Du vẫn còn nhớ đến chuyện ngày hôm qua, sao có thể đồng ý được chứ?
“Mẹ ơi, Tịch có mang theo điện thoại mà, hơn nữa nhà vệ sinh cũng ở gần đây, Tịch cũng biết chị y tá.” Tịch lấy điện thoại di động ra cho Lý Tang Du xem rồi sau đó mới bỏ lại vào trong túi: “Tịch muốn đi.”
“Vậy thì...!thôi được rồi, có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho mẹ đó.” Thấy bộ dạng Tịch có vẻ rất gấp gáp, Lý Tang Du cũng không nói thêm gì nữa, dù sao thì vấn đề an ninh trật tự ở bệnh viện thành phố A chắc là không tệ.
Đây chính là điểm bất tiện của một người mẹ đơn thân, đến lúc quan trọng, trong hai đứa bé chỉ có thể chăm sóc cho một đứa.
“Mẹ ơi, mẹ phải tin tưởng Tịch chứ.”
“Được rồi, mẹ tin tưởng con.”
Mà Tịch vẫn có một nhiệm vụ khó khăn, đó chính là đi mua sữa cho mẹ.
Sáng sớm, hai đứa nhỏ thấy mẹ còn chưa thức dậy thì đã thương lượng với nhau, chính vì vậy mà Tịch còn moi tiền tiêu vặt mà mình đã giấu ở trên người con thỏ nhỏ ra.
Nhưng mà Tịch căn bản không thể tìm thấy đường, hơn nữa lúc này hình như là mấy chị y tá đều bận rộn, không có thời gian chú ý đến cô bé.
Tịch bất mãn bĩu môi, lại không ngờ rằng cánh cửa phòng bệnh sau lưng lại mở ra.
Lục Huyền Lâm nhìn bóng dáng nhỏ bé có hơi uể oải đang ngăn cản đường đi của mình, mà bóng lưng lại có chút quen thuộc, khóe miệng nhẹ nhàng vểnh lên: “Người bạn nhỏ, sao cháu lại ở đây vậy?”
“A, là chú.” Tịch nhìn thấy Lục Huyền Lâm thì có chút kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Chú kỳ quái.”
Chú kỳ quái? Đối với xưng hô này, Lục Huyền Lâm thật sự dở khóc dở cười, nhưng mà trong lòng cũng khá thích.
Nói không chừng đây chính là biệt danh mà con gái đặt cho mình, có phải là sau này sẽ đổi thành ba kỳ quái không nhỉ...
Lục Huyền Lâm hoảng hốt đánh gãy suy nghĩ của mình, trước khi mọi chuyện vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, anh suy nghĩ lung tung cái gì vậy chứ.

Với lại...!chưa chắc là Lý Tang Du sẽ đồng ý...
Tịch không biết rằng trong đầu Lục Huyền Lâm lại có nhiều suy nghĩ như thế, đây là điểm khó hiểu của người lớn.
Chỉ nhìn thấy biểu cảm của Lục Huyền Lâm đổi tới đổi lui, cảm thấy rất kỳ quái, không hổ là một cái chú kỳ quái.
“Chú kỳ quái ơi, chú quả nhiên rất là quái lạ.” Bé còn ngây thơ nói ra khỏi miệng.
“Khụ khụ...” Cái này không thể nói ra được đâu.
Lục Huyền Lâm ho khan một tiếng, tâm trạng lại vô cùng tốt, cho dù là có nói đúng đi nữa thì anh cũng không thể cười, đây không phải là phong cách của anh.
“Em gái nhỏ, cháu tên là gì thế?”
“Cháu tên là Tịch, mà chú kỳ quái này, sao cháu có thể là em gái nhỏ được chứ.

Không phải là...” Nhớ là mẹ đã từng nói, nhưng mà Tịch lại không nhớ rõ cho lắm, có làm như thế nào cũng không thể nhớ nổi, cho nên không thèm nhớ nữa: “Cháu quên rồi, dù sao thì chú kỳ quái cũng biết mà.”
Lục Huyền Lâm biết là Tịch đang nói cháu gái, nhưng mà làm sao anh có thể lừa dối một đứa nhỏ được chứ...
Nói không chừng anh là ba của cô bé...!đáng chết, tại sao lại nghĩ như vậy!
Lục Huyền Lâm thật sự buồn bực, nhưng mà có Tịch ở đây, anh phải dịu dàng: “Tịch, mẹ của cháu đâu?”
May là A Minh không có ở đây, nếu không thì chắc chắn anh ta sẽ bật cười, không ngờ tới tổng giám đốc nhà mình lại có lúc phải kiềm chế tâm trạng của mình.
“Mẹ của cháu đang chăm sóc cho anh trai.”
“Anh trai của cháu sao vậy?” Ở bệnh viện à? Bị bệnh rồi? Lục Huyền Lâm không khỏi lo lắng.
“Anh của cháu phát sốt, nhưng mà sáng nay anh ấy nói với cháu là mình đã khỏe hơn rồi.” Tịch nở nụ cười vui vẻ: “Cháu muốn thay cả hai mua sữa cho mẹ của bọn cháu, mẹ đã vất vả nhiều rồi.”
Thay cả hai? Đúng là hiểu chuyện mà, không hổ là đứa nhỏ mà Lý Tang Du dạy dỗ, có điều là thành thật khiến anh phải lo lắng.
Dù sao thì bọn họ chỉ mới gặp nhau cho được mấy lần, nhưng mà Tịch lại có gì nói nấy.
Anh không biết rằng bởi vì Tịch xem anh làm bạn của mẹ, mà bạn của mẹ đều là người tốt.
“Vậy cháu ở đây làm gì thế?”
“Tịch không biết đi đường nào.” Lúc này, Tịch mới nhớ tới chuyện mà mình cần làm, cô bé muốn hỏi đường, hàng lông mày nho nhỏ cau chặt lại: “Nếu như còn không nhanh chân lên thì mẹ sẽ lo lắng.”
“Để chú dẫn cháu đi, chú biết đường.”
“Thật ạ? Cháu cảm ơn chú.”
Nụ cười của Tịch tràn đầy ánh nắng, nó soi sáng làm ấm trái tim Lục Huyền Lâm.
Anh thật sự rất muốn hôn một cái vào gương mặt mũm mĩm ấy, chắc chắn là rất ngọt ngào.
Nghĩ đến đây, Lục Huyền Lâm bắt đầu di chuyển xe lăn, lông mày Tịch nhíu lại: “Chú kỳ quái ơi, chú làm sao thế?”
“Cái này à? Bị tai nạn giao thông nhẹ thôi.” Lục Huyền Lâm ngượng ngùng nói.
Không muốn phải để lại ấn tượng kỳ quái cho Tịch.
“Chắc chắn là chú không tuân thủ luật giao thông rồi, mẹ đã nói..."
Trên đường đi, Tịch vô cùng nghiêm túc nói với Lục Huyền Lâm về những quy tắc giao thông mà Lý Tang Du đã dạy cho cô bé, mà Lục Huyền Lâm lại không cảm thấy phiền phức chút nào, anh nghe khá là nghiêm túc, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
Lý Tang Du dạy dỗ con rất đàng hoàng, chắc là không thiếu công lao của Thái Vũ Hàng...
Nghĩ đến đây, một nơi nào đó trong lòng anh cảm thấy đau nhức..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui