Đối với khả năng nấu ăn của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm vẫn có hiểu biết.
Chỉ là như vậy xem ra, sáu năm này cũng không có tiến bộ gì…
Lục Huyền Lâm vừa nói xong, ba ánh mắt đều tập trung nhìn Lý Tang Du.
Ở đây không ai có quyền lên tiếng hơn Lý Tang Du nữa, chỉ cần cô nói “không”, tất cả đều chỉ là ảo tưởng.
Hai đứa con không dám làm sai lời Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm lại càng không dám.
Nhưng mà, đây thật sự là hỏi ý kiến của cô sao?
Lý Tang Du cảm nhận được ba ánh mắt nóng rực kia, bất đắc dĩ gật đầu.
Đôi mắt Tịch đã nước mắt lưng tròng rồi, trong mắt Mộ cũng có kỳ vọng, cô còn có thể nói gì?
“A~ mẹ vạn tuế~”
Tịch vui vẻ nhảy cẫng lên, nếu không phải Lục Huyền Lâm nhanh tay lẹ mắt đưa tay đỡ trên mui xe, sợ là Tịch đã bị đau rồi.
Vì vậy ý định quay về cải tạo xe càng thêm chắc chắn.
Mộ cũng tươi cười.
Tài nấu ăn của cô Lý đây tệ đến mức nào chứ…
Nhìn phản ứng của hai đứa nhỏ, A Minh nhịn không được châm chọc trong lòng.
Đối với chuyện khả năng nấu ăn của mình bị ghét bỏ, Lý Tang Du cũng rất là bất đắc dĩ, là cô không muốn nấu thức ăn ngon sao? Chỉ là thật sự học không vào!
Nhưng mà Lục Huyền Lâm biết nấu ăn?
Trong ký ức của Lý Tang Du cũng không đáp án!
Vấn đề này rất quan trọng!
Trên đường đi miệng của Tịch chưa từng dừng lại, mà ngay cả Mộ cũng bắt đầu câu được câu chăng nói chuyện.
Trong xe vô cùng náo nhiệt.
Lục Huyền Lâm cũng không cảm thấy ồn ào, ước gì mỗi lần ngồi xe đều có thể nghe thấy tiếng của hai đứa trẻ.
Mà Lý Tang Du cũng đã quên, nếu có một ngày không ồn ào như vậy, cô mới cảm thấy lạ.
A Minh cũng cảm thấy rất ấm áp, tổng giám đốc nhà anh ta mỗi ngày đều mong đợi thời khắc này, giảm tốc độ xe lại, nhưng mà thời gian vui vẻ vẫn luôn bay nhanh, chỉ một lát đã đến siêu thị.
Tịch đi vào siêu thị, đã kéo Lục Huyền Lâm về khu đồ ăn vặt, hai bóng người một lớn một nhỏ thật sự giống như là con gái kéo ba đi siêu thị.
Nhưng mà hai người vốn cũng là cha con, chỉ là còn không chưa biết mà thôi.
Huyết thống thật là một thứ gì đó kì diệu.
“Mộ, con không đi sao?”
Lý Tang Du nhìn Mộ bên cạnh, rõ ràng trên mặt viết mấy chữ con cũng muốn như vậy.
Mộ thu lại ánh mắt khát vọng, lắc đầu: “Con muốn cùng mẹ.
”
Ba bảo vệ Tịch, cậu bảo vệ mẹ.
“Vẫn là Mộ nhớ đến mẹ.
”
Nhớ đến Tịch, Lý Tang Du có chút đau lòng.
Chẳng những ghét bỏ cơm cô nấu, một khi có người mua đồ ăn vặt cho cô bé, thì quên luôn cô.
“Mẹ, ưm, chú biết nấu cơm sao?”
Mộ giúp Lý Tang Du đẩy xe siêu thị, đi hơn nửa vòng, bên trong vẫn là trống không.
“Chắc là biết…” Lý Tang Du cũng không biết trả lời thế nào.
Nhưng mà có tệ thì cũng không đến nỗi nào đâu, cô là đại sư gia vị đen tối do trời định, không ai có thể vượt được cô đâu.
Mộ cũng nghĩ như vậy, cho nên dù Lý Tang Du trả lời có chút mơ hồ, cậu bé cũng không quá lo lắng.
Truyện Tổng Tài
“Mẹ,”
Một lát sau, Tịch ngồi trong xe đẩy, được Lục Huyền Lâm đẩy đi đến.
Từ xa đứng lên, vẫy tay về phía Lý Tang Du, hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Lý Tang Du cảm thấy có chút mất mặt, xoay mặt nhìn về nơi khác, thầm nói: “Mộ, đó thật sự là em gái ruột của con sao?”
“Mẹ, cái này không phải là nên hỏi mẹ sao?”
“…”
Nếu không phải Tịch trông rất giống cô, Lý Tang Du thật sự hoài nghi lúc trước mình bế nhầm con…
Lục Huyền Lâm lại không có cảm giác gì, đã bị Tịch mê hoặc đến không ổn rồi.
Chỉ cần cô bé vui vẻ, anh sẽ rất vui, mặt mũi gì đó đều không quan trọng.
Nhìn Lục Huyền Lâm vui tươi hớn hở, Lý Tang Du nhịn không được đỡ trán.
Người bình thường thì thôi, người này là tổng giám đốc Lục Thị đó…
Nếu như hình ảnh này bị phóng viên chụp được, không biết đầu đề ngày mai là cái gì.
Lục Huyền Lâm hoàn toàn không để ý, dù sao anh cũng không phải là ngôi sao, cho nên cũng không bị nhiều người chú ý đến sinh hoạt cá nhân.
Ngược lại vấn đề này đối với Thái Vũ Hàng lại vô cùng nghiêm trọng, cho nên anh ta cũng không thể nào đi dạo siêu thị với bọn Tịch.
Bình thường đều là mua trước, mang qua.
Cho nên đây là lần đầu tiên Tịch và Mộ đi siêu thị với một người khác không phải mẹ.
Tịch nhìn qua vô cùng vui vẻ, đặc biệt là có người mua đồ ăn vặt cho cô bé.
Lý Tang Du nhìn đồ ăn vặt đầy ắp trong xe, thở dài.
Cô còn cho rằng Lục Huyền Lâm biết chừng mực, biết trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ vặt, xem ra là cô nghĩ nhiều rồi.
Cô đành phải ra tay, làm một người mẹ xấu.
“Tịch, đi trả lại mấy thứ đồ ăn vặt này.
”
“Mẹ…”
Tịch nghe Lý Tang Du nói vậy, nước mắt lập tức chảy ra, gương mặt uất ức.
“Trả về.
”
Nhưng mà Lý Tang Du không bị ảnh hưởng, gương mặt vẫn vô cùng nghiêm túc
“Chú…”
Thấy Lý Tang Du không chút dao động, Tịch lập tức nước mắt lưng tròng nhìn Lục Huyền Lâm.
Lục Huyền Lâm không thể nào đỡ được cái này, vì vậy có chút ngại ngùng nhìn về phía Lý Tang Du.
Vì Tịch, anh bất kể mọi giá.
Anh không phải không biết trẻ con không thể ăn quá nhiều đồ vặt, lúc nhìn thấy Tịch biết không thể mua quá nhiều, do dự chọn đồ, anh lập tức mua toàn bộ cho cô bé.
Trẻ con, không phải nên cưng chiều sao?
“Tang Du…bây giờ…”
“Ừ?”
Lý Tang Du trừng mắt liếc Lục Huyền Lâm, lời nói của anh lập tức nuốt vào trong bụng.
Tịch thật xin lỗi, chú cũng rất sợ mẹ con!
Lục Huyền Lâm không muốn làm Lý Tang Du không vui, hơn nữa cái này vốn cũng là vì đứa nhỏ.
Như vậy xem ra, hảo cảm của Tịch đối với anh nhất định sẽ từ từ giảm xuống.
“Tịch, lát nữa chú sẽ làm cho con thật nhiều món ngon có được?”
Vẫn là muốn cứu vãn một chút, Lục Huyền Lâm ôm Tịch ra khỏi xe đẩy: “Cho nên, nghe lời mẹ, để lại hai loại muốn ăn nhất được không?”
Hả? Tôi nói có thể để lại hai loại lúc nào? Lý Tang Du nhíu nhíu mày, thấy Tịch thỏa hiệp rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Mẹ, chú lại rất biết dỗ trẻ con.
” Mộ nhìn Lục Huyền Lâm đưa Tịch đi trả lại đồ ăn vặt, cảm thán một câu.
“Dỗ trẻ con? Nhìn không ra là đang nịnh nọt mấy đứa sao?” Nhìn Mộ cảm thán như là người lớn, Lý Tang Du có chút giận dữ nói.
Cứ như vậy còn không làm hư mấy đứa sao, giống như Thái Vũ Hàng, người xấu đều để cho cô làm…
“…” Mộ không nói gì, lén nở nụ cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Như vậy thật giống như người một nhà đang đi siêu thị…
Lúc Lục Huyền Lâm mang Tịch quay lại, trong tay Tịch còn ôm hai gói đồ ăn vặt, còn có một cái móc khóa búp bê nho nhỏ
Vô cùng tinh xảo, nhìn ra cũng không rẻ.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Lục Huyền Lâm lại dẫn Tịch đi đâu vậy?
Thôi, cũng nên có chút trách nhiệm của người làm cha, mấy người vui vẻ là được rồi.
“Tang Du, sao hai người không mua thức ăn?”
Lục Huyền Lâm nhìn xe đẩy trống trơn, có chút kỳ quái.
Lý Tang Du nhíu mày, giọng điệu có chút chua: “Không phải nói anh nấu cơm vậy? Vậy đương nhiên xem anh cần gì~ ăn ngon là được rồi?”
Câu nói sau cùng lại nhắc nhở Lục Huyền Lâm, hình như anh vừa mới nói cái gì đó không thể tưởng được…
“Chú, nhớ phải làm nhiều món ngon nha~” Tịch vô cùng chờ mong “nhắc nhở”.
Món ngon…
Nhưng mà trong trí nhớ của Lục Huyền Lâm, hình như chỉ mới nấu ăn một lần.
.
.