Nhưng mà Mộ sẽ không làm loạn, cũng sẽ không nói gì.
Cậu vốn muốn làm một nam tử hán, bảo vệ mẹ, cậu không cần quà…
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của Mộ, tâm trạng Lục Huyền Lâm lập tức xấu đi, nghĩ sao A Minh còn chưa đến.
Không khí trên bàn cơm trở nên có chút kỳ quái, Lý Tang Du khụ một tiếng.
.
“Anh không gọi A Minh sao?” Lại nhắc đến A Minh đã bị hai đứa nhỏ quên lên chín tầng mây.
“Cậu ta…”
Lúc này, chuông cửa đúng lúc vang lên.
Đúng là nhắc tào tháo thì tào tháo đến.
“Anh đi mở cửa, hẳn là A Minh, nói cái gì mà có một văn kiện gấp cần anh ký tên, ký cái tên là được rồi…” Nói xong đứng dậy đi mở cửa.
“Thì ra chú bận rộn như vậy…” Tịch nghĩ, gắp mấy miếng thịt bỏ vào trong chén Lục Huyền Lâm.
Nếu như cũng hiểu chuyện với mẹ như vậy thì tốt.
Trong lòng Lý Tang Du nói thầm, lại cảm thấy Lục Huyền Lâm chỉ là kiếm cớ.
“Anh không gọi A Minh vào ăn cơm?” Nhìn cuối cùng vẫn là một mình Lục Huyền Lâm đi vào Lý Tang Du hỏi.
“Không cần, cậu ta ăn rồi.
”
A Minh mới chưa từng ăn gì, nhưng mà anh ta cũng không thể nào không biết xấu hổ mà làm bóng đèn được?
“Vậy thôi, cùng ăn đi.
” Nhìn Lục Huyền Lâm không có ý động đũa, Lý Tang Du nhắc nhở.
Lục Huyền Lâm lúc này mới để ý thấy trong chén mình nhiều thêm mấy miếng thịt, anh cũng không từ chối: “Ừ.
”
Bọn họ giống như là gia đình bình thường ăn bữa cơm, thỉnh thoảng còn có tiếng cười.
Cuối cùng, ăn cũng tàm tạm rồi, tâm Lục Huyền Lâm mới chân chính hạ xuống.
Mặc dù Lục Huyền Lâm vẫn luôn không bình luận gì, nhưng biểu hiện ăn rất ngon miệng kia cũng không cần nói gì nữa.
Lục Huyền Lâm vô cùng thỏa mãn với kết quả này.
Đều thích là tốt rồi.
Trong lòng còn vui hơn là ký được hợp đồng trăm triệu! Càng có cảm giác thành tựu hơn!
Nhưng mà bây giờ phải đưa quà cho Mộ thế nào?
Lý Tang Du đã sớm đoán được Lục Huyền Lâm gọi A Minh đến làm gì rồi, hơn phân nửa là mang quà đến!
Vì vậy đợi Tịch cơm nước xong, thì mang Tịch đi rửa mặt.
Lúc này Lục Huyền Lâm mới lấy xe đua nhỏ bảo A Minh đặc biệt đi mua ra.
“Mộ, con không trách chú chứ…” Lục Huyền Lâm áy náy đưa xe đua cho Mộ, cưng chiều sờ đầu cậu bé: “Lần sau, có thể nhắc nhở chú một chút không?”
Mộ nhìn món quà trong tay mình, có chút kinh ngạc, nhiều hơn là vui sướng.
“Cảm ơn… chú…” Còn nhân lúc Lục Huyền Lâm không chú ý, hôn anh một cái rồi đi.
Thì ra vẫn luôn không quên cậu bé…
Mộ cũng biết thẹn thùng nha! Lý Tang Du đằng sau khe cửa nhìn trộm hình ảnh này, trong lòng ấm áp.
Dù sao Mộ đã biết Lục Huyền Lâm là ba mình rồi… cô cũng không muốn bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà giữa hai người họ có khoảng cách.
Tịch lại không hiểu sao nhìn mẹ không cho mình ra khỏi phòng vệ sinh, lại lặp lại: “Mẹ, con rửa tay xong rồi!”
“Được rồi được rồi, mẹ biết rồi!”
Đây là ngày vui nhất của Lục Huyền Lâm trong sáu năm nay.
…
Ngày hôm sau, Lý Tang Du tiễn hai bảo bối lên xe đến trường, xác nhận rất nhiều lần Tịch mang theo thuốc, mới yên tâm đến công ty.
Rõ ràng hôm qua đã sắp xếp cả rồi, nhưng bởi vì chuyện ồn ào kia, đồ cũng quên lấy về, đành phải đến một lần.
Mặc dù Lục Huyền Lâm nói anh đã xử lý, nhưng mà có thể ngăn cản cũng chỉ là bọn họ truyền rộng ra.
Dù sao trên thế giới này không bức tường nào không lọt gió, huống chi chuyện ngày hôm qua còn ầm ĩ lớn như vậy!
Sau khi Lý Tang Du đến công ty, có người thấy cô, lập tức đi ra chỗ khác bàn luận với mọi người, chỉ là cô vừa quay đầu lại, lại vờ như không có việc gì, chào hỏi với cô.
Đừng nói lúng túng đến mức nào, thậm chí còn có người gan lớn, trực tiếp đến hỏi cô.
Nhưng mà lời nói cũng không liên quan gì đến chuyện ngày hôm qua, cô gật đầu, tận lực thể hiện hiền hòa một chút.
Cô cũng không muốn sau này tất cả mọi người gặp cô, đều sợ hãi…
Chuyện này, đã nói với mọi người rất rõ ràng, Lý Tang Du yên lặng mới đến này, cũng không phải là người dễ chọc vào.
Người ta không làm giá gì, là bởi vì người ta khiêm tốn, sau lưng không biết có bao nhiêu người để dựa vào.
Chuyện này xem như là đã truyền ra nổi khắp Lục Thị rồi, so với phiên bản Lý Tang Du nghe bây giờ điên cuồng hơn nhiều, các loại đều có.
Chuyện mọi người nói, đều lại thống nhất – khuôn mặt mới đến Lục Thị mới đến mấy ngày, là cấp cao Lục Thị phái tới.
Người còn chưa đến, đã có không ít người cảm thấy hoảng loạn trong lòng.
Nếu Lý Tang Du biết bên phía Lục Thị phức tạp như vậy, không biết sẽ có biểu cảm thế nào.
Cô cũng không thích sự chú ý như vậy, rõ ràng chỉ muốn là một người tàng hình.
Chỉ có an ủi nhất là, sau này sẽ không có ai đến quấy rầy công việc của cô nữa.
Nếu như còn có người không biết tốt xấu như vậy, cô cũng không còn lời nào để nói.
Quản lý Trương cũng thấy có chút áy náy, giao cho Lý Tang Du nhiệm vụ khác, chính là có thể làm ở nhà, làm xong thì đến Lục Thị.
Trên đỉnh của dư luận, về nhà điều chỉnh lại bản thân.
Sắp xếp này Lý Tang Du rất thỏa mãn.
Một chuyện vừa ổn thì lại có chuyện khác.
Lý Tang Du đang ở nhà chuẩn bị công việc, lại không ngờ nhận được điện thoại của giáo viên bọn Mộ.
“Mẹ Lý, có thể phiền cô đến bệnh viện một chút không?”
“Bệnh viện? Có phải Tịch bị bệnh?”
Nghe mấy chữ bệnh viện, Lý Tang Du trở nên luống cuống, giọng cũng có chút run rẩy.
“Không, không phải, là… dù sao Tịch cũng không sao, là người khác có chuyện, mẹ Lý, cô nhanh đến đây, địa chỉ là…”
Giáo viên vội vàng cúp điện thoại.
Lý Tang Du có chút kỳ quái, là người khác có chuyện gì sao?
Người khác có chuyện thì liên quan gì đến cô? Chẳng lẽ Mộ đánh nhau?
Lập tức, Lý Tang Du bỏ qua tình huống này.
Mộ ngoan như vậy, sẽ không muốn làm cô thêm phiền, sao có thể đánh nhau!
Cũng không kịp nghĩ nhiều, chặn một chiếc xe báo ra địa chỉ.
…
“Anh, Tịch thật sự không cố ý.
”
Trong hành lang bệnh viện, Tịch đứng đó, trên mặt là đều là nước mắt, quần áo còn bẩn bẩn, đầu gối còn bị trầy da.
Mộ vừa lau mặt cho cô bé, nhẹ giọng an ủi: “Anh biết, là cậu ấy tự ngã, anh biết!”
“Nhưng mà, cậu ấy nói là em đẩy…” Tịch mím môi, cô bé không muốn khóc, chỉ là nước mặt không nhịn được chảy xuống.
Lúc này, cửa đằng sau bọn họ mở ra, một cậu nhóc đầu quấn đầy băng bải, quần áo bẩn bẩn đang được giáo viên dắt ra.
Nhìn thấy Tịch, cậu nhóc kia lập tức xông lên đẩy cô bé một cái, giáo viên cũng không kịp ngăn lại, nếu như không có Mộ ở bên cạnh cản lại, Tịch đã va vào ghế rồi.
“Cậu làm gì thế!” Mộ bảo vệ Tịch ở sau lưng, hết sức tức giận nhìn cậu nhóc kia!
“Hừ, tất cả là vì cậu ấy! Nếu không phải là cậu ấy! Sao tôi có thể đến bệnh viện!” Cậu nhóc chỉ vào Tịch, lớn tiếng chỉ trích: “Con muốn gọi cho ba con, dạy dỗ lại cậu ấy!”
“Tịch, nhanh xin lỗi.
”
Nghe thấy đứa bé kia nhắc đến ba mình, giáo viên nhíu mày một cái, đây là cổ đông của nhà trẻ, cô ta sao có thể đắc tội nổi?
Bây giờ đứa nhỏ trong tay cô ta bị thương, đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?
Nghĩ vậy, sắc mặt giáo viên trở nên xấu hơn, trực tiếp cầm tay Tịch, lôi cô bé từ sau lưng Mộ ra: “Tịch, xin lỗi.
”.