Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Tất cả đều bất ngờ, không kịp đề phòng.

Bây giờ, trong đầu Lục Huyền Lâm vẫn rối bời, giống như một cuộn len.

Anh nhớ đến lời mà lúc Lý Tang Du gọi điện đến đã nói với anh.

Giống như đã nắm được đầu sợi dây, trái tim đập càng nhanh hơn, tâm trạng cũng trở nên có chút hưng phấn, đến tận khi câu nói kia trở nên vô cùng rõ ràng.

Con của chúng ta bị ức hiếp, anh có đến không?
Lục Huyền Lâm cũng đã nghi ngờ thân phận của Mộ và Tịch, chỉ là từ trong miệng Lý Tang Du nói ra mấy chữ này, ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau.

Lý Tang Du thừa nhận hai đứa bé kia là con của bọn họ...!là con của bọn họ?!
Lúc nãy thật sự quá lo lắng cho Lý Tang Du, khiến anh hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ quá nhiều.

Chỉ muốn nhanh chóng đi đến bên cạnh cô, để bảo vệ cô, tránh cho cô lại đi tìm Thái Vũ Hàng....
Sau khi đến lại xảy ra một loạt chuyện, bây giờ mới bình tĩnh lại một chút.

Nghĩ đến những điều này, Lục Huyền Lâm cảm thấy trái tim của mình đã nhảy ra khỏi lồng ngực, vô cùng kích động.

Hai đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy lại thật sự là con của anh!
Lục Huyền Lâm vẫn có chút tự trách, nếu như anh điều tra được những tin tức này sớm hơn thì tốt rồi, nếu như anh biết được sớm một chút, sẽ phái người âm thầm bảo vệ hai đứa bé này, bây giờ cũng sẽ không thành ra như thế này!
Mặc dù như thế này sẽ không được Lý Tang Du đồng ý, nhưng đã xảy ra chuyện như thế này, sau này khó tránh sẽ không xảy ra nữa, cho dù như thế nào, anh cũng không muốn hai đứa bé chịu bất kỳ sự tổn thương nào!
“Cách.”
Trong lúc Lục Huyền Lâm suy nghĩ, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Tịch được đẩy ra ngoài, khuôn mặt đã hồng hào trở lại.

Lý Tang Du đi theo bên cạnh, cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là dáng vẻ đứng không vững, Lục Huyền Lâm bước lên ôm cô vào lòng.

Nói với bác sĩ mấy câu, sắp xếp phòng bệnh tốt nhất cho Tịch.

Lý Tang Du còn muốn đi theo, lại bị Lục Huyền Lâm ngăn lại, bế Lý Tang Du lên đặt xuống chiếc ghế ở bên cạnh: “Em như thế này cũng không giúp được gì, anh đã bảo bác sĩ sắp xếp phòng bệnh tư nhân cho Tịch rồi, em nghỉ ngơi một lúc trước, lát nữa anh sẽ đưa em qua.”
“Ừ…Mộ đâu?” Lý Tang Du suy nghĩ một lúc, cảm thấy Lục Huyền Lâm nói không sai.

Trạng thái của cô bây giờ có thể chỉ làm cho bác sĩ thêm phiền thôi!
Nhưng Mộ đâu?
“Đừng lo lắng, anh bảo A Minh đưa thằng bé đi kiểm tra rồi.” Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt của Lý Tang Du, Lục Huyền Lâm vội vàng giải thích.

“Ồ…vậy thì tốt…”
Cô vẫn luôn lo lắng, Tịch vì vậy mà hôn mê, còn Mộ vẫn không biết như thế nào.

May mà có Lục Huyền Lâm ở đây.

Tay trái Lý Tang Du đỡ trán, trông rất mệt mỏi, khiến Lục Huyền Lâm rất đau lòng.

Bây giờ anh đang ở bên cạnh cô, khiến anh cảm thấy rất vui mừng.

Lục Huyền Lâm ngồi xuống bên cạnh Lý Tang Du, khẽ giọng hỏi: “Tịch, sao vậy?”
Lúc nãy không kịp hỏi bệnh tình của Tịch, chỉ cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều.

“Bác sĩ nói không sao, chỉ là quá sợ hãi dẫn đến bị hôn mê, may là chưa bị phát bệnh hen suyễn… nhưng trên người vẫn còn một số vết bầm tím….”
Nói rồi lại nói, giọng nói của Lý Tang Du có chút nghẹn ngào.

Cô cảm thấy tất cả những điều này đều là lỗi của cô, nếu như cô đến sớm một chút thì tốt rồi.

Lục Huyền Lâm cũng không chịu nổi nữa, ôm Lý Tang Du vào lòng.

Lúc này là tình huống đặc biệt, Lý Tang Du cũng không cự tuyệt.

Tịch không sao là tốt rồi, sau khi nghe thấy hai từ hen suyễn, trong lòng anh vẫn rất kinh ngạc.

Một đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã bị bệnh hen suyễn?
Ông trời bất công như vậy sao? Là sự trừng phạt đối với anh sao? Đã trừng phạt tại sao lại rơi trên người đứa bé?
“Có nghiêm trọng không? Ý anh là bệnh hen suyễn….”
“Bác sĩ nói không có cách nào chữa khỏi, chỉ có thể cầu nguyện, cầu nguyện xác suất tự khỏi nhỏ nhoi kia xảy ra trên người Tịch…”
Bây giờ đã để cho Lục Huyền Lâm biết được hai đứa bé là con của anh, nếu như có cách chữa trị, cô nhất định sẽ yêu cầu, hoặc cầu xin anh nhất định phải chữa khỏi bệnh cho Tịch cho dù có phải tốn bao nhiêu tiền đi chăng nữa.

Nhưng tiếc là, đây thực sự là chuyện có tiền cũng không có cách.

Lục Huyền Lâm vẫn hạ quyết tâm ở trong lòng, anh nhất định tìm bác sĩ giỏi nhất ở trên thế giới để chữa bệnh cho Tịch.

“Tại sao lại như vậy? Là vì sinh non sao?”
Lý Tang Du gật đầu, trên mặt Lục Huyền Lâm có chút lo âu.

Tại sao lại sinh non, là vì những lần sảy thai lúc trước sao?
“Vậy, Mộ thì sao?”
Hai đứa bé đều sinh non, có phải sức khỏe của Mộ cũng không được tốt?
“Ngược lại, cơ thể của Mộ tốt đến bất ngờ, đây cũng xem như là một chút may mắn trong sự bất hạnh.” Lý Tang Du hít một hơi thật sâu, nghĩ đến Mộ hiểu chuyện, trên khuôn mặt lại nở nụ cười.

Vậy thì tốt, sáu năm nay em cũng không vất vả như vậy.

Lục Huyền Lâm thở phào nhẹ nhõm, Lý Tang Du cũng đã ổn định lại, rời khỏi vòng tay của Lục Huyền Lâm.
“Cảm ơn anh….”
Sự khách khí khiến Lục Huyền Lâm cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ừ…em ở đây đợi anh, anh đi gọi điện thoại cho A Minh.”
“Ừ.”
Lục Huyền Lâm hỏi thăm tình hình của Mộ.

Kiểm tra gần xong rồi, chỉ có một vài vết thương ngoài da, nhưng đã bầm tím lại, phải đợi mấy ngày nữa mới tan máu bầm.

Nhưng có mấy vết bầm tím rất lớn.

A Minh nhìn thấy cũng có chút đau lòng, cũng không biết rốt cuộc là ai mà có thể ra tay độc ác với một đứa bé như vậy!
Lục Huyền Lâm vừa nghe vừa kéo cà vạt của mình, chuyện này thật sự khiến anh rất tức giận!
“Được rồi, cậu tìm mấy người, khống chế mấy người ở trong phòng bệnh kia lại! Không cho phép bất kỳ ai đi vào, cho dù là mua đồ ăn gì đó cũng không được.”
Từ nhỏ đến lớn Lục Huyền Lâm đều được người khác nâng trên tay, ngoại trừ ông nội Lục, không ai chạm vào được một sợi lông của của anh!
Mà con cuả anh lại bị người khác vô duyên vô cớ làm hại!
Chả trách Lý Tang Du tìm đến anh, ai có thể nuốt trôi cục tức này chứ?
Lục Huyền Lâm quay đầu lại, thấy Lý Tang Du vẫn ngồi ở đó, ánh mắt vẫn luôn nhìn về hướng Tịch rời đi.

Anh vội vàng dặn dò mấy câu: “Đi hỏi xem bệnh tình của đứa bé kia, Xong rồi đi đến phòng bệnh tư nhân của tôi!”
“Vâng.”
“Đi qua máy bán hàng tự động thì mua cái gì đó cho Mộ ăn.”
Cuối cùng cũng không quên quan tâm đến Mộ, trải qua chuyện quên quà lần trước, bây giờ ở trong lòng anh hai đứa bé Mộ và Tịch đã trở nên rất quan trọng.

Có thể quên chuyện gì, cũng không thể quên quan tâm đến hai đứa nhỏ.

Hơn nữa, bây giờ đã xác định được hai đứa bé là con của anh!
Sau khi Lục Huyền Lâm cúp điện thoại, cũng không trực tiếp đi tìm Lý Tang Du, mà đi mua một chai nước trước.

Lý Tang Du có chút ngạc nhiên với sự cẩn thận, tỉ mỉ của Lục Huyền Lâm, nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
“Ừ…Sao anh cảm thấy trên mặt em viết rõ mấy chữ không thể tin được?”
Hả? Có thể hiện ra sao?
Điều khiến Lý Tang Du càng kinh ngạc chính là biểu hiện của Lục Huyền Lâm, đổi lại là trước đây, nói không chừng Lục Huyền Lâm sẽ tức giận, cho dù không tức giận cũng sẽ chế giễu cô hai câu.
Bây giờ lại biết vừa nói vừa cười?
“Bây giờ càng thêm rõ ràng, thật sự kỳ lạ như vậy sao?” Lục Huyền Lâm cười, còn phối hợp sờ mặt mình.

Ừ, rất kỳ lạ.
Lý Tang Du gật đầu, quay đầu sang một bên, uống mấy ngụm nước: “Anh có thể không cần để ý.”
“Ừ, anh không để ý, uống nhiều một chút để bổ sung nước.”
“Vậy thì tốt.”
Dáng vẻ của anh trông có vẻ như đang để ý sao? Biểu cảm của anh bây giờ lẽ nào không phải rất thoải mái sao?
Trong lòng Lục Huyền Lâm có chút nghi hoặc, anh thật sự không để ý, còn cảm thấy rất vui.

Anh không hề biết, lúc trước, mỗi biểu cảm của anh với Lý Tang Du có bao nhiêu sự để ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui