Nhìn thấy thấy Trịnh Uyển Khanh hớt hải chạy về nhà, Tiêu Hà hơi khó hiểu.
Lúc nãy ra ngoài vẫn còn vui vẻ rạng rỡ cơ mà?
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Con không cố ý, không phải con cố ý đâu.” Trịnh Uyển Khanh đẩy Tiêu Hà ra rồi xông vào trong phòng.
Mọi chuyển xảy ra quá bất ngờ, cô ta thật sự không hề cố ý.
Cô ta chỉ muốn tới gặp ông cụ Lục để đòi công bằng thôi.
Cô ta đã cố gắng như vậy, rốt cuộc không bằng Lý Tang Du ở điểm nào chứ?
Cô ta cũng không muốn ra tay.
Không.
Không phải cô ta ra tay, mà là ông cụ Lục tự làm tự chịu.
Trịnh Uyển Khanh tự an ủi mình như thế, cũng dần bình tĩnh lại.
Cô ta cũng chỉ chỉ nói mấy câu thôi mà, có liên quan gì đến cô ta chứ?
“Đừng lo lắng, không sao đâu.”
Lý Tang Du vỗ lưng Lục Huyền Lâm, Tịch Tịch và Mộ Mộ cũng ngoan ngoãn ngồi yên bên cạnh, không tới quấy rầy.
Bởi vì hôn mê nên ông cụ Lục bị đưa vào phòng cấp cứu.
“Ừ, anh biết.” Lục Huyền Lâm bình tĩnh vô cùng, là sự điềm nhiên mà ngày thường được trui rèn trên thương trường.
“Huyền Lâm, ông cụ thế nào rồi?”
Không lâu sau, nhà họ Lục cũng chạy vội tới, Lý Tang Du vốn định rời đi, sau lại nghĩ tới bây giờ cũng rất nhiều người đã biết chuyện rồi, cô cũng không cần phải tránh mặt.
Chờ ông cụ tỉnh lại sẽ muốn gặp cô.
Ba mẹ Lục hơi sửng sốt khi thấy Lý Tang Du, không ngờ cô sẽ ở đây.
“Cháu chào hai bác, Mộ Mộ, Tịch Tịch, gọi ông bà nội đi.”
Phép tắc tối thiểu vẫn phải có.
“Chào ông nội, bà nội ạ!”
Nhìn bà cô kỳ quái, Tịch Tịch kéo tay Mộ Mộ: “Anh ơi, bà nội này trẻ thế, không phải cô à?”
“Anh không biết!”
Nhìn hai đứa trẻ ngoan ngoãn, nỗi lo lắng trong lòng mẹ Lục bỗng chốc phai mờ.
Bà định bước tới thì bị ba Lục ngăn lại.
“Tang Du, lâu rồi không gặp.”
Trong lòng ông ta cũng cảm thấy đứa trẻ kia cực kỳ giống với Lục Huyền Lâm, nhất định là cháu của mình.
“Ba, ba!” Lục Hương Cầm cũng vội tới, nhìn thấy Lý Tang Du, khóe miệng cũng không khép lại được: “Tôi gặp ma rồi...”
“Hương Cầm, em đang nói gì thế? Tang Du vẫn còn sống!”
Mẹ Lục ở bên cạnh nhắc nhở, Lục Hương Cầm ngơ ngác mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Bác sĩ đi ra nói với mọi người rằng không sao, chỉ vì tức quá nên ngất đi thôi.
Lúc này, Lục Hương Cầm mới phản ứng lại.
“Cô, có phải do cô không? Nhất định là vì cô nên ba tôi mới như thế!”
Mới đó mà đã đi trách cứ Lý Tang Du ngay lập tức.
Lục Huyền Lâm nhanh tay lẹ mắt bảo vệ cô sau lưng, còn ba mẹ Lục thì ngăn Lục Hương Cầm lại.
“Hương Cầm, em bình tĩnh chút đi, chuyện còn chưa nói rõ đâu!”
“Nói rõ? Còn cần phải nói rõ gì nữa? Con bé này đầu tiên là đưa Dĩ Mai vào tù, khiến nhà họ Lục chúng ta thiếu mất một người.
Còn giờ ông cụ lại xảy ra chuyện, không phải cô ta thì còn ai nữa?”
Nhỡ tới Dĩ Mai, lửa giận trong lòng Lục Hương Cầm càng thêm mãnh liệt, chỉ ước gì bây giờ có thể xé xác Lý Tang Du ra.
Dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi khiến người ta sợ hãi.
“Cô đã chết sáu năm rồi, tại sao còn trở về?”
“Mẹ, con sợ...”
Tịch Tịch sợ hãi nhào vào lòng Lý Tang Du, Mộ Mộ thì bắt chước Lục Huyền Lâm bảo vệ cô sau người mình.
Cậu phải làm đàn ông bảo vệ mẹ!
“Đừng sợ, không sao đâu.” Lý Tang Du vỗ lưng Tịch Tịch.
Dáng vẻ run cầm cập của cô bé khiến người ta đau lòng, nhưng Tịch Tịch vốn là một cô bé nhát gan, hơn nữa chuyện lần trước vẫn để lại bóng ma tâm lý cho cô bé, Mộ Mộ thì đỡ hơn nhiều.
Lục Huyền Lâm cảm thấy mình không nên giữ Lý Tang Du ở lại, mặc dù sau khi trở lại nhà họ Lục, chắc chắn sẽ phải đối mặt.
Nhưng những chuyện này vẫn còn chưa chắc chắn, nói không chừng anh có thể xử lý tốt chứ không nên tùy tiện như này.
“Lục Hương Cầm, em bình tĩnh lại được không? Em làm bọn trẻ sợ rồi kia kìa!”
Thấy dáng vẻ sợ hãi của Tịch Tịch, mẹ Lục không khỏi la lên.
Đó là cháu gái của bà ta đấy!
“Bọn trẻ? Bọn trẻ nào?” Lúc này Lục Hương Cầm mới nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn kia, dần trở nên yên lặng.
Bà ta cũng không phải là người vô lý, chỉ là vì cơn giận sôi trào quá thôi.
Sự xuất hiện của hai đứa trẻ đã nhắc nhở bà ta, chuyện này không hề đơn giản.
Khung cảnh hỗn loạn đã trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài phòng bệnh, Lục Huyền Lâm kể lại sơ lược chuyện ông cụ ngất xỉu.
“Con đã cho người đi điều tra, chắc sau đó có người tới nên mới khiến ông nội bị ngất xỉu, là trách nhiệm của con.” Lục Huyền Lâm chân thành nói.
Lục Hương Cầm nhíu mày: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lục Huyền Lâm, cháu vì cô ta nên mới sốt sắng đưa Dĩ Mai vào tù đúng không?”
Vừa nhắc tới chuyện này, Lục Hương Cầm lại trở nên kích động.
Dù bà ta đã đè thấp giọng nhưng âm thanh vẫn khá lớn.
Không để lửa giận bén người, Lý Tang Du dẫn lũ trẻ tới cách đó không xa chơi.
Cô gặp được ông cụ Lục rồi thì sẽ đi ngay, cũng không muốn dính dáng nhiều, bây giờ cứ để Lục Huyền Lâm tự đối mặt.
“Cháu đã cho cơ hội rồi, là do chị ta không biết quý trọng.
Cô à, lẽ nào cô biết tại sao chị cả lại đối xử như vậy với Tang Du sao? Hay là, cô nói cháu biết Tang Du đã làm sai chuyện gì đi? Dù cô ấy không trở lại, cháu vẫn sẽ đưa chị ta vào đó.”
Vẻ mặt Lục Huyền Lâm nghiêm túc, nói cho Lục Hương Cầm biết rằng đây là sự thật không thể tránh khỏi.
“Cháu...” Đây cũng là sự khó hiểu của Lục Hương Cầm.
Sao một đứa trẻ hiểu chuyện như vậy lại tìm cách hại người khác chứ?
“Nếu chị cả đồng ý thừa nhận lỗi lầm của mình, sau đó xin lỗi Tang Du thì cháu nghĩ cô ấy sẽ không để ý chuyện thả chị ta ra đâu.”
“Hương Cầm, em đi khuyên nhủ Dĩ Mai chút đi.
Bây giờ Tang Du đã trở lại rồi, còn dẫn theo lũ trẻ nữa.
Nếu Dĩ Mai vẫn muốn hại người, chúng ta cũng không thể để con bé sống ở nhà họ Lục được!” Mẹ Lục khuyên bảo: “Nếu có thể biết rõ ngọn ngành thì Tang Du cũng đồng ý thay đổi, em nói có đúng không? Đều là người một nhà với nhau cả!”
Lục Hương Cầm không nói gì nữa, Lục Huyền Lâm và mẹ Lục nói đúng, Lý Tang Du cũng không phải là loại người ngang ngược, sau này họ vẫn là người một nhà.
Trước kia bà ta không thích cô là vì Lục Huyền Lâm không thích.
Bây giờ anh lại thật lòng yêu Lý Tang Du, người cô này cũng không thể khăng khăng làm theo ý mình, huống chi họ đã có con cháu của nhà họ Lục.
Không nể mặt sư thì cũng phải nể mặt Phật.
Bà ta đi khuyên Lục Dĩ Mai vậy.
“Mẹ, tại sao mẹ lại chết sáu năm rồi? Mẹ, mẹ có muốn sống cùng với ba không?”
Cuộc trò chuyện của mấy người Lục Huyền Lâm đã lọt vào tai của Mộ Mộ không sót chữ nào, bây giờ cậu càng nghi ngờ hơn, Tịch Tịch cũng hiếm khi chen lời, cũng muốn biết chuyện sau đó.
Mấy người nhà họ Lục trò chuyện với nhau thật sự cứ như thể cô muốn trở về vậy.
Lý Tang Du cũng đã quen với tính cách này của nhà họ Lục rồi.
Họ đều thích làm theo ý mình, chẳng thèm hỏi suy nghĩ của người khác.
“Mộ Mộ, con thấy thế nào?”
Đúng là sẽ có ngày trở lại, nhưng chắc chắn không phải bây giờ, hết hận cũng không có nghĩa mọi chuyện đã qua.
“Con nghĩ là sẽ không, vậy mẹ ơi, sao mẹ lại chết sáu năm?”
Lúc đó cậu bé còn trông thấy bia mộ của mẹ, chuyện này thật sự rất kỳ lạ.
“Bởi vì ba mẹ của mẹ đã qua đời nên mẹ không trở về nữa.
Họ tưởng rằng mẹ đã chết.” Lý Tang Du bịa chuyện với vẻ rất nghiêm túc.
Có điều, trong đó cũng có một nửa là sự thật, có rất nhiều chuyện trẻ con không nên biết, chờ sau này lớn lên chúng sẽ tự khắc phát hiện ra sự thật thôi.
Nhưng Mộ Mộ không dễ gạt, cậu bé luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ quái.
Nhưng lúc Lý Tang Du nhắc tới ba mẹ mình, nỗi buồn hiện lên trong mắt cô, khiến cậu bé không thể hỏi tiếp được.
Cậu không thể để mẹ buồn.
“Mẹ ơi, kỳ lạ quá, bà nội kia cứ nhìn về phía chúng ta.
Kia kìa mẹ, lấm la lấm lét.”.