“Cô nói cái gì cơ? Lý Tang Du còn sống?”
Lục Dĩ Mai bỗng dưng mất kiểm soát, gào thét về phía của Lục Hương Cầm, đôi mắt trợn trừng lộ rõ tơ máu, cả người nhoài trên khung cửa sắt như muốn vồ tới phía của Lục Hương Cầm.
Một người giám ngục đi tới nhưng cũng không có kìm hãi cô ta lại, cuối cùng gọi bác sĩ trong tù tới tiêm cho Lục Dĩ Mai liều thuốc an thần mới coi như ổn thỏa.
Lục Hương Cầm đứng tần ngần ở phía xa nhìn Lục Dĩ Mai bị bắt đi.
Cho dù cả người đã mất đi nhận thức nhưng đôi mắt đó vẫn đang trừng lên nhìn chằm chằm vào bà ta, giống như đang tìm kiếm câu trả lời gì đó.
“Dĩ Mai, tại sao cháu lại thành ra như vậy chứ? Lý Tang Du còn sống khiến cháu kích động đến vậy sao?”
Lần gặp gỡ này gây ấn tượng mạnh với Lục Hương Cầm, khiến bà ta canh cánh mãi trong lòng.
Sau ngày đó, Lục Dĩ Mai cũng phát điên.
Lục Hương Cầm cũng rời khỏi thành phố A đi du lịch cùng với ba của Lục Dĩ Mai.
“Trịnh Khôi, con đàn bà đê tiện kia đã đồng ý ly hôn với ông rồi, tại sao ông vẫn u mê không tỉnh vậy?”
Mà lúc này, giữa Trịnh Khôi và Tiêu Hà đã xảy ra mâu thuẫn đến không thể cứu vãn, tờ đơn ly hôn đó bị Trịnh Khôi xé tan nát, bà ta muốn ngăn cản nhưng lại không thể làm được gì.
“Bà điên rồi! Bà có biết là bây giờ nếu không có bà ấy giúp đỡ thì công ty sẽ không thể cầm cự được nữa không!” Trịnh Khôi đẩy Tiêu Hà ngã ra đất: “Tôi nhường nhịn bà đủ điều, bà lại được voi đòi tiên với tôi! Rốt cuộc là trái tim bà nằm đâu vậy hả?”
“Tim tôi nằm ở đâu? Trịnh Khôi, tôi yêu ông bao lâu nay mà ông lại hỏi tim tôi nằm ở đâu? Công ty thật sự quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn cả tôi à?” Tiêu Hà nằm trên đất, tóc tai bù xù, dáng vẻ tự tin khi trước đã hoàn toàn không còn nữa.
“Quan trọng? Tiêu Hà, bà có dám mở miệng nói nếu tôi không có tiền thì bà sẽ yêu tôi không?”
Trịnh Khôi tức giận ném đống giấy vụn vào người Tiêu Hà, mở tung cửa rời đi, bỏ lại một mình bà ta ngồi trên đất cảm nhận sự lạnh lẽo.
“Ông còn nói tôi không yêu? Vậy từ ban đầu tại sao tôi lại yêu ông?” Tiêu Hà nói xong, giọng cũng trở nên run rẩy.
Giờ bà ta mới hiểu ra mình làm sai hết rồi, lúc trước cứ thế mà ở trong nhà họ Lý thì tốt biết mấy...
“Trịnh Uyển Khanh, hôm nay thực sự cảm ơn con.” Mẹ Lục nói xong lại đặt chùm chìa khóa vào trong tay của Trịnh Uyển Khanh: “Cũng không biết hôm nay Huyền Lâm nó có tới biệt thự nghỉ ngơi không nữa.
Haiz...!Không thấy về nhà gì cả, Uyển Khanh, dì cũng nhờ hết vào con đấy.”
“Dạ, con nhất định sẽ khuyên anh Huyền Lâm về nhà.” Trịnh Uyển Khanh cầm chặt chùm chìa khóa, tự tin đáp.
Đã cho cơ hội rồi thì phải cố gắng nắm bắt, gạo nấu thành cơm là chuyện không thể tốt hơn được nữa.
Sau khi nhìn mẹ Lục vào trong cửa nhà, Trịnh Uyển Khanh cũng lập tức tới nơi đã từng suýt thực hiện được chuyện tốt, vừa đút chìa khóa mở cửa ra đã lập tức ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Cô ta cảm thấy cơ hội đã tới rồi, đèn phòng đều không bật, dựa theo thói quen mà lục lọi mon men đi tới phòng ngủ.
Trên giường ngủ có một người đàn ông đang nằm, người đầy mùi rượu.
“Anh Huyền Lâm, em tới rồi đây.”
Trịnh Uyển Khanh nói xong cũng cởi quần áo ra, cả hai cùng nhau triền miên suốt cả một đêm.
“Anh làm như vậy thật sự ổn không đấy?”
Mộ Nhã Kỳ vừa uống một hơi cạn ly rượu vang đỏ vừa nhìn cảnh tượng đang xảy ra trong phòng ngủ trong biệt thự thông qua màn hình vi tính.
Không biết sáng mai cả hai nhìn thấy người mình đang ôm ấp sẽ có phản ứng như nào đây.
“Như vậy vừa hay giúp cô giải quyết một fan cuồng theo đuôi thì có gì không tốt?” Lục Huyền Lâm không mấy hứng thú, ngồi ở một bên xem văn kiện.
Đối với Trịnh Uyển Khanh, anh sẽ không nhắc chuyện cũ, bởi vì những chuyện đó đều là một tay anh thúc đẩy.
Cho cô ta cơ hội hết lần này đến lần khác mà Trịnh Uyển Khanh đều không hề hối cải, lần này còn ra tay cả với ông cụ!
Thật sự không trách Lục Huyền Lâm anh được, vì sự an toàn của Lý Tang Du và nhà họ Lục, anh chỉ có thể hi sinh cô ta thôi.
“Rồi rồi, nói như vậy thì tôi còn phải cám ơn anh đấy.” Mộ Nhã Kỳ ngáp một cái, lười nhác nhìn qua Lục Huyền Lâm: “Mà hình như công ty nhà họ Trịnh đó cũng bị anh làm sụp đổ rồi, gần đây hành động của cậu chủ Lục cũng rầm rộ quá nha.”
“Mới chỉ là sắp thôi, chắc tới sáng mai là xong.
Không phải cô muốn mở công ty à? Tôi làm như vậy là giúp cô dọn dẹp một một đối thủ cạnh tranh còn gì? Cho nên cô phải cố gắng xử lý thật tốt chuyện của Trịnh Uyển Khanh giúp tôi!”
Một bên là bất động sản, một bên là ngành giải trí, cạnh tranh cái khỉ gió gì?
Vì hạnh phúc của ngài đây, tôi sẽ cố gắng thu xếp ổn thỏa: “Tới lúc đó thì chia tôi ít tiền, tầm hơn một tỷ là OK rồi!”
...
Sáng ngày hôm sau, Trịnh Uyển Khanh cảm giác cả người đều ê ẩm, nhưng vẫn chưa kịp mở mắt ra thì cửa phòng đã bỗng bị đẩy vào, vô số tiếng máy ảnh truyền tới.
Truyện BJYX
Cô ta lẽ ra nên vui mừng thì lại bị người khác lấy chăn trùm kín đầu, sau đó nghe thấy một giọng nói xa lạ:
“Ông Lưu, ông giải thích như thế nào cho chuyện vượt quá giới hạn này của mình ạ?”
“Cút!”
Ông Lưu?
Đợi đến khi xung quanh trở nên yên tĩnh lại, cô ta mới cảm thấy đau đớn một cách rõ rệt.
Người đàn ông đó lại không phải là Lục Huyền Lâm.
“Á! Ông là ai?”
Thái độ kinh ngạc của Trịnh Uyển Khanh khiến người đàn ông kia rất khó chịu, lấy từ trong ví tiền ra một xấp tiền rồi ném vào người cô ta.
“Bò lên giường của tôi không phải là vì cái này sao? Nhất định là con đàn bà đê tiện kia bảo cô tới sau đó đòi chia tài sản rồi! Cút!”
Trịnh Uyển Khanh bần thần, người đàn ông kia lập tức kéo cô ta vứt ra ngoài phòng ngủ.
Về đến nhà, Trịnh Uyển Khanh vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Hà ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cô ta trở về cũng không có phản ứng gì.
Sau đó, tin tức về Trịnh Uyển Khanh lên giường cùng với một người đàn ông có vợ đang trong giai đoạn đệ đơn ly dị lập tức trở thành tin hot, kèm theo đó còn có tin về sự phá sản của Trịnh Thị.
“Lục Huyền Lâm, tất cả những thứ này đều là do anh gài bẫy hết đúng không?” Trước mặt Lý Hùng Thành là Lục Huyền Lâm đang bắt chéo chân kiểm kê tài sản của anh ta.
Anh ta muốn xông lên đánh nhau sống chết một trận lại bị vệ sĩ kìm chặt trên đất.
“Người hại con của tôi thì có thể có kết cục gì tốt được? Nhưng mà anh cũng nên cảm ơn tôi, tôi còn cho cả tập đoàn Trịnh Thị đi cùng với anh còn gì.”
“Vậy Lục Sơn thì sao? Đều là do ông ta xúi giục tôi.
Lục Huyền Lâm, anh coi lại kết cục bị cô lập của mình như thế nào đi! có tiền thì có gì hay ho chứ?” Lý Hùng Thành lớn giọng cười vang, đây là tôn nghiêm duy nhất của anh ta.
“Tôi đã tiễn Lục Sơn ra nước ngoài rồi.
Bị cô lập ấy hả? Tôi chỉ dọn dẹp sạch sẽ những người lòng dạ nham hiểm trong nhà họ Lục đi thôi.
Có thể anh không biết, nhưng cũng nhờ anh mà tôi và vợ con tôi đã nhận nhau rồi!”
Lý Hùng Thành dần bày ra vẻ tuyệt vọng, còn Lục Huyền Lâm thì vô cùng hài lòng.
Sau khi dặn dò A Minh xong cũng rời đi.
Hôm nay anh rất bận, phải gặp rất nhiều người.
“Tôi nên gọi anh là Thái Vũ Hàng, hay là Lâm Bách...”
“Có ý nghĩa gì đâu?” Thái Vũ Hàng đội mũ bóng chày đeo khẩu trang ngồi đối diện Lục Huyền Lâm đưa cho anh một phong thư: “Gọi thế nào cũng không quan trọng, tôi đã giao cô ấy lại cho anh rồi, hy vọng anh có thể trân trọng.
Nếu không, tôi sẽ đoạt lại cô ấy.”
Mấy ngày sau đó, đợi đến lúc những tin tức này đã dịu xuống, chuyện Thái Vũ Hàng quay trở lại màn ảnh lập tức dấy lên một làn sóng, câu chuyện vắng bóng lần đó được giải thích chỉ là một trò đùa thôi.
Lý Tang Du cũng không gọi điện thoại được cho Thái Vũ Hàng.
“Anh ta kêu anh đưa thư cho em, bảo anh phải phải chăm sóc cho em thật tốt.” Vừa mới xuất hiện tin tức là Lục Huyền Lâm đã lập tức chạy tới tìm Lý Tang Du.
Anh vì cô mà dọn dẹp tất cả những trở ngại bên cạnh, chuẩn bị một con đường rộng thênh thang để đón cô trở lại bên mình.
Quãng đời còn lại rất dài, khi em muốn quay trở lại cũng sẽ không bao giờ đi lạc đường.
Cuối cùng Trịnh Khôi vẫn quay lại bên cạnh mẹ con Trịnh Mễ Á, cho dù quá trình như nào, cuối cùng vẫn đoàn tụ với nhau là được rồi.
Trịnh Uyển Khanh và Tiêu Hà thì vĩnh viễn rời khỏi thành phố A, không có ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Không lâu sau đó thành phố A có thêm một công ty giải trí, là công ty duy nhất hợp tác với tập đoàn Lục Thị..