Ngày sau đó, trời đất đảo lộn.
Cả cơ thể của Lục Nghiên Tịch chợt bay lên không, khi cô kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông ném mạnh lên giường!
“Anh định làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch hoảng sợ không biết phải làm sao.
Tư Bác Văn hơi khựng người lại, sau đó lập tức vùi mặt vào giữa cổ cô, không nói một lời, cũng không kiềm chế sự tàn bạo của mình, Lục Nghiên Tịch khẽ run lên.
Lục Nghiên Tịch hoảng loạn dùng sức giãy giụa, miễn cưỡng ngăn cản sự đụng chạm của anh, trừng to mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đè trên người mình: “Tư Bác Văn, gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình, đừng khiến tôi phải coi thường anh!”
“Hay cho câu gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Ha.”
Bỗng dưng cô không thể nhìn rõ vẻ mặt của anh, Lục Nghiên Tịch cố nén giọt nước mắt tủi thân, nghĩ tới việc đây là nơi anh và người phụ nữ khác đã từng ngủ với nhau, đáy lòng cô lại dâng lên cảm giác buồn nôn.
Cô nghe thấy Tư Bác Văn nói: “Lục Nghiên Tịch, cô nhớ cho kỹ đây, chỉ có tôi mới được nói kết thúc...”
“Cho dù là ai, dám động đến người phụ nữ của tôi, tôi nhất định sẽ khiến tên đó chết không được yên thân.”
Nơi đáy mắt Tư Bác Văn tràn ngập sự u ám, anh cắn lên môi Lục Nghiên Tịch như đang trừng phạt.
“Tư Bác Văn, anh bình tĩnh chút đi.”
Cô khó chịu nhích vai để thoát ra.
Lục Nghiên Tịch cau chặt mày, cố gắng nói lý lẽ với Tư Bác Văn: “Để Diệp Quỳnh Như của anh làm mợ chủ nhà họ Tư đi, tôi sẽ không khiến anh phải chướng mắt nữa đâu, đây chẳng phải là chuyện đôi bên cùng có lợi à?”
“Đã ở đây rồi còn nhắc tới người phụ nữ khác, cô Lục cũng rộng lượng thật đấy.”
Tư Bác Văn trầm giọng, những lời mỉa mai bật ra từ miệng anh.
Cô nghiến răng, nhìn chằm chằm người đàn ông ở trên người mình, nói gằn từng câu từng chữ: “Anh Tư, lẽ nào tôi nói không đúng à...”
Người đàn ông cúi người xuống, thẳng thừng thô bạo hôn cô.
Tư Bác Văn đã hơi mất kiểm soát, nắm chặt lấy ngón tay của Lục Nghiên Tịch.
“Gọi tên tôi.”
Lục Nghiên Tịch hận bản thân dù trong tình huống này mà cơ thể vẫn không muốn rời xa anh.
Cô quay đầu sang một bên không chịu cất lời, đánh lên lưng Tư Bác Văn.
Liên tục vang lên tiếng khóc nức nở: “Tư Bác Văn, đồ khốn nạn!”
Nước mắt cô chảy dài xuống chăn mà không hề báo trước, khiến Tư Bác Văn nhìn mà buồn bực trong lòng.
“Tôi khiến cô khó chịu tới vậy sao?” Tư Bác Văn nhìn chằm chằm Lục Nghiên Tịch đang nhắm chặt mắt, lập tức cụt hứng, quay người xuống giường liếc nhìn người phụ nữ đang co rúm lại, bỏ lại một câu: “Trừ khi cô chết, nếu không nghĩ đừng có nghĩ tới chuyện hủy bỏ hôn ước.”
Một lúc lâu sau, trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Lục Nghiên Tịch mới dám ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào dáng vẻ thảm hại của mình trong gương, không ngờ cũng có ngày mình trở nên như vậy.
Lục Nghiên Tịch cúi đầu, chợt cảm thấy khoang mũi mình hơi ẩm ướt, cô bèn nhấc tay lên quệt một cái
Máu, máu chảy từ mũi ra dính vào lòng bàn tay, không ngừng chảy xuống, từng giọt từng giọt.
Lục Nghiên Tịch sợ hãi muốn hét lên, muốn gọi Tư Bác Văn đưa cô tới bệnh viện, nhưng ngay lập tức phản ứng lại.
Không được!
Anh sẽ biết hết tất cả mọi chuyện mất.
Cô chỉ muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho bản thân mình thôi.
Cô hoảng loạn đứng dậy, túm lấy quần áo mặc vào, nhưng máu mũi vẫn chảy xuống không ngừng, Lục Nghiên Tịch chỉ có thể bịt mũi mình lại, không quân tâm tới bất cứ chuyện gì khác.
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, cô sợ hãi trừng to mắt lao ra khỏi cửa.
Tư Bác Văn nhìn chằm chằm chiếc giường trống trơn, nhếch môi cười nhạo, vội vã muốn đi gặp người đàn ông đó tới vậy sao?.