Anh hơi mệt mỏi bước đến trước cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc.
Suy nghĩ một lát rồi lại dụi tắt vào gạt tàn, cũng không nhớ được mình đã hình thành thói quen không động vào thuốc lá từ khi nào, chỉ vì anh biết cô không thích nó.
Tay anh siết chặt thành nắm đấm.
Vì dù có tốt với cô đến đâu cũng không thể giữ lại, vậy thì cùng nhau xuống địa ngục đi.
Tư Bác Văn cười khổ quay người lại, cầm điện thoại trên bàn lên trầm giọng dặn dò: “Trong vòng hai mươi tư giờ, tôi muốn nhìn thấy bản kế hoạch hoàn chỉnh để thu mua Hoắc Thị.”
...
Lục Nghiên Tịch loạng chạng đến bệnh viện, khoảnh khắc nhìn thấy kim tiêm đâm vào mạch máu mình, cô lập tức nhắm mắt lại.
“Cô Lục, theo xét nghiệm thì tiểu cầu của cô đã giảm thêm rồi.
Tôi đề nghị cô phải nhập viện điều trị ngay lập tức, đừng để dễ dàng bị thương chảy máu, vết thương sẽ không lành lại được đâu.”
Ngay cả khi bác sĩ nói nghiêm trọng như vậy, Lục Nghiên Tịch cũng chỉ nhếch khóe miệng mỉm cười: “Được, tôi hiểu rồi.”
Cô vẫn còn một số việc chưa làm, đối với Lục Nghiên Tịch mà nói, cho dù có chết cô cũng không muốn tiếp tục chật vật nữa, có một số việc phải làm trước.
Vậy là Lục Nghiên Tịch lái xe trở về nhà họ Lục.
Vừa nhìn thấy mẹ Lý Tang Du, đầu mũi Lục Nghiên Tịch đã cay cay.
Nhưng cô không muốn làm mẹ lo lắng nên lập tức đứng thẳng lưng.
“Mẹ, con muốn hủy bỏ hôn ước với nhà họ Tư.”
“Nghiên Tịch, con đang nói lung tung gì vậy?”
Lý Tang Du kinh ngạc, sau khi nhìn lại thấy sắc mặt con gái mình tái mét, mắt sưng đỏ như vừa mới khóc.
Bà lập tức kéo con gái rồi xuống rồi quan tâm hỏi han.
“Có phải xích mích gì với Bác Văn không?”
Sự quan tâm và ấm áp của mẹ khiến Lục Nghiên Tịch vốn đang cảm thấy bất lực trong lòng suýt thì bật khóc.
Nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn lại, khẽ cười giải thích với Lý Tang Du.
“Bọn con không xích mích, cũng không cãi vã gì cả.
Chỉ là vì con quyết định đi du học Mỹ nên không muốn tiếp tục hôn ước này nữa thôi.”
“Nghiên Tịch, con...” Lý Tang Du còn chưa nói xong thì đã nhìn thấy người đàn ông đi tới trước cửa cắt ngang lời nói của Lý Tang Du.
“Bác gái, con tới đón Nghiên Tịch về ạ.”
Tư Bác Văn tao nhã bước tới, ôm eo Lục Nghiên Tịch với vẻ rất tự nhiên.
Anh nở một nụ cười dịu dàng: “Đều là lỗi của con, công việc bận rộn quá nên không chăm sóc được cho Nghiên Tịch.”
Lục Nghiên Tịch muốn tránh thoát khỏi vòng tay của Tư Bác Văn, nhưng lại nghe thấy Tư Bác Văn dùng giọng nói mà chỉ hai người bọn họ có thể nghe thấy được: “Nếu cô muốn nhà họ Hoắc biến mất vào ngày mai thì cứ quậy tiếp đi.”
Anh dám đối phó Hoắc Thị!
Đê tiện!
Lục Nghiên Tịch đỏ bừng mặt vì tức giận! Nhưng ở trong mắt Lý Tang Du thì lại cảm thấy hai người đang đánh mắt đưa tình, bèn cười nói.
“Người trẻ tuổi phải nói chuyện nhiều hơn, hiểu nhau mới là chuyện quan trọng nhất.”
“Bác gái nói phải ạ.
Sau này con chắc chắn sẽ gọi cho Nghiên Tịch mười cuộc điện thoại mỗi ngày, trò chuyện với cô ấy bất cứ lúc nào.”
Trước mặt Lý Tang Du, Tư Bác Văn luôn tỏ ra nhã nhặn lịch sự.
Lục Nghiên Tịch thấy thế, trong lòng khó chịu vô cùng.
Chỉ có cô mới biết khi chỉ có mình cô, người đàn ông này lạnh lùng và vô tình như thế nào.
Nói chuyện với mẹ một lúc, Tư Bác Văn tỏ vẻ tâm lý, nói rằng Lý Tang Du mệt rồi, bảo Lục Nghiên Tịch đừng làm phiền Lý Tang Du nghỉ ngơi nữa rồi dẫn cô rời đi.
Vừa bước lên lên xe, người đàn ông nhã nhặn lịch sự ban nãy nhanh chóng dập tắt nụ cười trên mặt, dùng sự lạnh lùng của mình bao quanh Lục Nghiên Tịch.
Nhìn thấy biểu cảm thay đổi chóng mặt của anh, Lục Nghiên Tịch mỉa mai nói.
“Tư Bác Văn, anh không làm diễn viên đúng là đáng tiếc đấy.”
Tư Bác Văn cầm lấy một tập văn kiện từ bên cạnh ném qua: “Đây là hợp đồng thu mua Hoắc thị, nếu cô còn dám nhắc tới chuyện này nữa, nhà họ Hoắc và cả Hoắc Vũ Khải sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.”
Đến lúc này Lục Nghiên Tịch mới chợt hiểu ra Tư Bác Văn trước mặt mình đã thay đổi quá nhiều so với người con trai hết lòng bảo vệ cô thời niên thiếu.
Hiện giờ anh đã có đủ khả năng làm mưa làm gió.
Nhưng vậy thì đã sao? Cuối cùng anh cũng không thuộc về cô....