Trên màn hình điện thoại đã hiện chức năng bàn phím, ánh mắt của cô dừng trên người ngồi trong xe: “Hoắc Vũ Khải?”
Giọng nói không giấu nổi vui mừng.
Hoắc Vũ Khải hất đầu cười, mở cửa xe đi xuống, vừa thấy bộ dạng chật vật của Lục Nghiên Tịch đã lập tức nổi giận: “Sao lại thành ra thế này? Giống y như trước kia, không biết tự chăm sóc bản thân gì cả.”
Mặc dù trách móc nhưng anh ta vẫn bế Lục Nghiên Tịch nhét vào trong xe.
Lục Nghiên Tịch nhìn cái chân dính bẩn của mình, cười khì khì: “Hoắc Vũ Khải, mau đưa em tới Lục Thị đi, thời gian không kịp nữa rồi.”
“Tới đó làm gì?” Hoắc Vũ Khải đã lên xe, đang thắt dây an toàn.
Lục Nghiên Tịch giơ lên tập tài liệu sau đó kể lại đầu đuôi sự việc, rồi lại nhanh chóng sắp xếp lại tài liệu.
Cô biết dự án hợp tác này, đây là mối hợp tác lớn của Lục Thị, chắc chắn không thể tới trễ.
Hoắc Vũ Khải không nói gì, yên lặng lái xe.
Tới ngã rẽ, anh ta thẳng thừng đi vòng qua Lục Thị ngay trước mặt.
Không đời nào anh ta lại không nhớ đường tới Lục Thị.
“Hoắc Vũ Khải, anh làm gì vậy?” Lục Nghiên Tịch kích động ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Khải.
Anh ta tùy tiện phất tay một cái, nhìn chân của Lục Nghiên Tịch, mắt cá chân sắp sưng lên tới nơi, đôi mắt anh ta tối đi, cười nói: “Chỉ là một dự án hợp tác thôi mà, quan trọng hơn sức khỏe của em được chắc? Chúng ta tới bệnh viện trước đã, sau đó sẽ mang tài liệu qua.”
Nói xong, anh ta trực tiếp lái xe tới bệnh viện, không cho Lục Nghiên Tịch lựa chọn.
Thời gian đã sắp hết, Lục Nghiên Tịch nhìn di động, sau một thoáng chốc thẫn thờ, cô liền bỏ điện thoại vào trong túi.
Cô đã làm chuyện mình nên làm rồi, nếu không gặp được Hoắc Vũ Khải, Tư Bác Văn không tới cầm tài liệu thì cô cũng tới không kịp.
Cô đã sớm có đáp án, Tư Bác Văn sẽ không tới, vậy thì coi như bỏ hết đi.
“Sao tự dưng anh lại về nước? Cũng không nói với em một tiếng nào hết, đúng là không có chút thành ý nào.” Lục Nghiên Tịch cười nói, cố ý dùng chân che lại một mắt cá chân sưng đỏ khác.
Lúc này Hoắc Vũ Khải mới thu hồi ánh mắt, nhếch miệng cười: “Người nhà gọi anh về nên anh về luôn.
Ban đầu cũng định từ chối nhưng thật sự đã lâu không gặp, nhớ cô ấy quá rồi nên quyết định về.”
Ánh mắt của anh ta quá nóng bỏng, Lục Nghiên Tịch muốn giả vờ không biết cũng khó, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác: “Được rồi.”
Sau khi nói xong, trong xe yên lặng không một tiếng động, cũng may đã tới bệnh viện.
Hoắc Vũ Khải muốn bế Lục Nghiên Tịch vào bệnh viện nhưng bị cô từ chối, cuối cùng cũng chỉ ga lăng đỡ Lục Nghiên Tịch vào trong.
Nhưng đã có người có ý đồ không tốt, cầm máy ảnh lựa góc độ chụp mấy tấm.
Hai người hoàn toàn không biết gì.
Vào bệnh viện đăng ký xong, hai người ngồi chờ trên hành lang.
Bầu không khí hơi lúng túng, Hoắc Vũ Khải nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Hiện giờ em sống thế nào?”
“Cũng ổn.” Lục Nghiên Tịch miễn cưỡng cười nhưng tim thì đang đập loạn cả lên.
Không vì lý do nào khác, chính là vì bác sĩ chẩn đoán trong đơn khám bệnh là vị bác sĩ kia mà cô quen.
Không được, tuyệt đối không thể để Hoắc Vũ Khải biết bệnh của cô được.
Trong đầu cô lo nghĩ cách, chuyện Hoắc Vũ Khải hỏi cô trả lời câu có câu không.
“Nghiên Tịch?” Hoắc Vũ Khải cũng phát hiện cô không tập trung.
“Hả?” Lục Nghiên Tịch quay đầu lại, cười hì hì hai tiếng: “Anh Vũ Khải, em hơi đói, anh đi mua chút gì ngon ngon cho em được không?”
Vừa dứt lời, bụng Lục Nghiên Tịch hợp tác réo lên một tiếng.
Hoắc Vũ Khải bất đắc dĩ lắc đầu, cưng chiều nói: “Được rồi.”
Anh ta vừa mới đi, điều dưỡng đã gọi tên Lục Nghiên Tịch.
Lúc Hoắc Vũ Khải trở về, Lục Nghiên Tịch đã khám xong, mắt cá chân được bôi thuốc đã bớt sưng nhiều.
Anh ta thở dài nhẹ nhõm: “Còn tưởng em chưa xong nữa.
Đây, ăn trước đi rồi anh đưa em đi ăn đồ ngon sau.”
Anh ta đỡ Lục Nghiên Tịch rất tự nhiên, còn giới thiệu cho cô mấy nhà hàng có tiếng, rõ ràng vừa mới về nước nhưng hình như còn biết nhiều hơn cả Lục Nghiên Tịch, “Đường Nhân Dân có nhà hàng hải sản mới mở, đồ tươi mà vị cũng rất ngon, còn có nhà hàng Nhật trên đường Xuân Hi được khen nhiều lắm…”
“Lục Nghiên Tịch.” Hai người còn chưa ra tới thang máy, bác sĩ đã chạy theo gọi hai người lại.
Lục Nghiên Tịch bất giác cứng khựng người lại, quay đầu nhìn bác sĩ đang chạy tới, chớp mắt mấy lần điên cuồng ra hiệu cho bác sĩ không được nói.
Bác sĩ cũng hiểu, cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân Lục Nghiên Tịch không muốn nằm viện là vì không muốn người khác biết bệnh của mình.
“Chân của cô hiện tại không nên cử động, tốt nhất nên nghỉ ngơi chờ hết sưng rồi hẵng đi.” Bác sĩ nghiêm túc nói.
Hoắc Vũ Khải nhanh chóng dìu Lục Nghiên Tịch vào trong, trên mặt có chút tự trách: “Đều tại anh quên khuấy mất.
Anh đi làm thủ tục nhập viện cho em.
Mình ở một đêm rồi về.
Phòng ngừa lỡ có chuyện gì.”
Nói xong, không chờ Lục Nghiên Tịch từ chối anh ta đã đi mất.
Sau khi quay lại thì sắp xếp ổn thỏa cho Lục Nghiên Tịch, còn muốn đi mua cơm tối.
Có khoảng trống này, Lục Nghiên Tịch bắt đầu đi khám bệnh, vẫn ra kết quả kia, bác sĩ vẫn đề nghị cô mau chóng nhập viện.
Lục Nghiên Tịch từ chối.
Cuộc họp bên kia đã kết thúc, Tư Bác Văn mặt mũi sa sầm đi ra ngoài, không đợi được tài liệu, anh dựa cả vào trí nhớ trình bày phương án, tuy kết quả cuối cùng không khác gì nhưng lại khiến cho anh bừng bừng lửa giận.
Chu Nhã Khiết đứng từ xa nhìn thấy, sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh, thấy Tư Bác Văn tới gần, cô ấy lập tức bước lên đón, “Sếp Tư, tài liệu đó tôi nhờ Lục Nghiên Tịch đi lấy, vì tài liệu trong nhà tôi mà cô ấy lại ở gần đó nên tôi mới nhờ cô ấy đem tới, không ngờ cô ấy lại không mang nó tới đây.”
Nói tới nói lui vẫn dính tới Lục Nghiên Tịch.
Tư Bác Văn thản nhiên liếc Chu Nhã Khiết, cẩn thận phân tích lời nói của cô ấy: “Bây giờ Lục Nghiên Tịch đang ở đâu?” Theo như lời của Chu Nhã Khiết, Lục Nghiên Tịch rõ ràng đã xin nghỉ phép, sao lại ở gần chung cư Tây Thành?
“Không biết nữa ạ, bây giờ cô ấy còn chưa về công ty, tôi gọi điện thoại cũng không ai bắt máy.” Chu Nhã Khiết đổ hết lên người Lục Nghiên Tịch, còn vội vã thêm dầu vào lửa.
Tư Bác Văn không trả lời, lập tức vào văn phòng gọi điện thoại: “Tra hành tung của Lục Nghiên Tịch hôm nay cho tôi!”.
Đam Mỹ Hay
Dứt lời, anh cúp điện thoại, thấy trên máy tính có một email nặc danh, anh mở ra.
Trên màn hình hiện lên một album ảnh, anh vốn định đóng lại rồi, nhưng không hiểu sao bóng người trong ảnh lại quen mắt như thế.
Anh phóng to ảnh ra.
Hết tấm này đến tấm khác, gương mặt chụp ở góc nghiêng là Hoắc Vũ Khải và Lục Nghiên Tịch mà anh rất quen thuộc, sau khi phóng to hết cỡ, tay anh không cử động nữa.
Chỉ thấy trên ảnh là cảnh Hoắc Vũ Khải ôm Lục Nghiên Tịch xuống xe.
Góc độ chụp ảnh vô tình khiến người ta cảm thấy đầu của hai người sắp dính vào nhau, góc độ hôn môi như có như không, liếc mắt là có thể nhìn ra sơ hở, nhưng bàn tay đó đúng là đang ôm eo Lục Nghiên Tịch.
Chuông điện thoại reo lên, đầu dây bên kia nghiêm túc nói: “Tìm được rồi, bây giờ đang ở bệnh viện thành phố, phòng 409.”
Xoảng!
Chiếc cốc nát tan, nước nóng còn đang bốc khói, Tư Bác Văn đẩy cửa đi ra, mặt mũi đen thui bước vào thang máy.
Chu Nhã Khiết ở ngoài phòng giật thót, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, đều tại Lục Nghiên Tịch, không liên quan gì tới cô ấy hết..