Mất cả một buổi sáng Lục Nghiên Tịch mới đọc xong.
Sau khi giao lại văn kiện, cô lập tức rời khỏi nơi ngột ngạt này.
Cô luôn có cảm giác ánh mắt Tư Bác Văn đang nhìn mình, nhưng lúc ngẩng đầu lên thì Tư Bác Văn lại đang bận rộn.
Làm việc cả một buổi sáng, thật sự là đau hết cả đầu.
Sau khi miễn cưỡng chọn ra một số lỗi không tính là đáng trách, cô ủ dột quay trở về.
Chu Nhã Khiết thấy sắc mặt của cô bất ổn, bèn vội vàng nhích lên: “Tổng giám đốc Tư bảo cậu làm gì thế?”
Dáng vẻ tràn đầy phấn khởi này khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy kỳ quặc, mới quá trưa không lâu mà thái độ của Chu Nhã Khiết đã thật sự quay ngoắt một trăm tám mươi độ luôn rồi.
“Cũng không có gì.” Lục Nghiên Tịch lắc đầu, quay trở lại bàn làm việc của mình, sau đó mới hỏi vấn đề mà mình vẫn luôn canh cánh trong lòng: “Chu Nhã Khiết, bác sĩ có nói tớ bị bệnh gì không?”
Cô vội vàng đi làm, vừa quay về lại bị gọi thẳng vào phòng làm việc.
Lúc này, trong lòng cô có chút không chắc chắn lắm.
“Không có việc gì.
Bác sĩ Mộ nói cậu chỉ hơi sốt nhẹ với cả say rượu thôi.” Chu Nhã Khiết thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: “Tửu lượng của cậu kém thật đấy, nếu không phải tớ có mặt đúng lúc thì bây giờ cậu phải làm sao?”
Ở một nơi như quán bar, Lục Nghiên Tịch lại là một cô gái xinh đẹp, không chừng đám đàn ông kia sẽ muốn làm ra chuyện gì ấy chứ.
Mà lúc đó, cô ấy cũng kịp thời giúp được Lục Nghiên Tịch.
Mặc dù không nói rõ nhưng Lục Nghiên Tịch cũng biết, cô hơi áy náy: “Xin lỗi cậu nhé, tớ cũng không ngờ tửu lượng của mình lại kém như vậy.”
Cô xoa xoa mũi, cảm thấy có chút may mắn.
May mà Mộ Bảo Vinh không vạch trần cô, nếu không… e rằng chuyện này sẽ không giấu được nữa.
Nghĩ đến đây, tới chiều cô gọi điện thoại hẹn Mộ Bảo Vinh trò chuyện để tỏ lòng biết ơn.
Mộ Bảo Vinh cũng không có việc gì nên liền đồng ý.
Tám giờ sau khi tan sở, hai người hẹn nhau ở một nhà hàng Tây tương đối yên tĩnh.
Ánh đèn mờ ảo, bó hoa, ánh nến, tiếng nhạc du dương êm tai, bầu không khí lộ rõ sự lãng mạn.
Mà ở trong một căn phòng yên ắng bên cạnh, Lục Nghiên Tịch và Mộ Bảo Vinh đang ngồi đối diện nhau.
Rõ ràng là một nơi thích hợp cho các cặp đôi, nhưng Lục Nghiên Tịch chọn nơi này chỉ vì sẽ không bị phát hiện.
“Cảm ơn bác sĩ Mộ đã giúp tôi giấu việc này.
Tôi lấy nước thay rượu, kính anh một ly.” Lục Nghiên Tịch chủ động nâng ly lên.
Đối lập với nụ cười của cô, trông Mộ Bảo Vinh có vẻ hơi thờ ơ.
Anh ấy đeo cặp kính gọng vàng, ánh mắt hơi lạnh lẽo: “Giúp cô cũng không có gì.
Nhưng nếu cô cứ tiếp tục như vậy, cho dù tôi có bản lĩnh đi nữa cũng không thể giúp được cô đâu.”
Đúng là bó tay hết cách mà.
Anh ấy đã nói rất rõ ràng rồi, nhưng Lục Nghiên Tịch vẫn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của anh ấy.
Lục Nghiên Tịch e dè uống một ngụm nước, sau đó gật đầu như gà mổ thóc rồi ăn cơm.
“Lục Nghiên Tịch.” Mộ Bảo Vinh đột nhiên nghiêm mặt lại, nhìn Lục Nghiên Tịch bỗng dưng ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong mắt anh ấy thoáng qua vẻ ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng bị anh ấy khéo léo che giấu đi: “Bệnh tình của cô, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng chẳng phải cách.
Nếu cô không muốn trị liệu bằng hóa trị thì đi tìm nguồn tủy phù hợp đi.”
Như thế thì cô sẽ có thể khỏe mạnh trở lại.
Nhưng nếu dễ tìm được tủy ghép như vậy thì cũng sẽ không có nhiều bệnh nhân lựa chọn hóa trị.
Lục Nghiên Tịch ngừng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu: “Được, tôi sẽ tìm người giúp tôi tìm thử.”.
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Sống Chung |||||
Nói thì nói vậy thôi, nhưng Lục Nghiên Tịch cũng biết điều đó khó khăn cỡ nào.
Khi biết mình mắc căn bệnh này, cô đã từng đi tìm rồi, nhưng các bệnh viện lớn đều không có.
Còn hóa trị, dáng vẻ trọc đầu đó… Cô cũng không muốn để Tư Bác Văn nhìn thấy.
Dùng xong bữa cơm, hai người chia nhau mỗi người một ngả trước cửa ra vào.
Lục Nghiên Tịch bắt taxi, đi tìm Hoắc Vũ Khải.
Hiện giờ, đây là người có thể giúp cô.
Trong một câu lạc bộ cao cấp nào đó, lúc Lục Nghiên Tịch đẩy cửa đi vào thì Hoắc Vũ Khải đang chơi game.
Nhìn thấy người bước vào, anh ta ngẩng đầu lên cười: “Nghiên Tịch, vội vàng tìm anh như vậy là có chuyện gì? Em ăn cơm chưa?” Sau đó, anh ta bấm chuông gọi phục vụ.
Sau khi nhân viên phục vụ dọn đồ ăn lên, Hoắc Vũ Khải cũng đã chơi game xong.
Lúc này anh ta mới nhìn về phía Lục Nghiên Tịch đang im lặng: “Nghiên Tịch, sao vậy? Trông sắc mặt em là lạ.”
Rất kỳ lạ.
Hoắc Vũ Khải thật sự đói lắm rồi, sau khi hỏi mà Lục Nghiên Tịch không ăn, anh ta bèn tự mình ăn một chút.
“Hoắc Vũ Khải, giúp em một việc đi.
Em có một người bạn bị bệnh máu trắng, cần ghép tủy.” Cô không dám nói thẳng đó là mình.
Nếu như Hoắc Vũ Khải biết, nhất định sẽ quậy đến trời long đất lở.
Đến lúc đó để Tư Bác Văn biết thì sẽ rất khó đảm bảo.
Hoắc Vũ Khải khựng người lại, sau đó gật đầu: “Được, có dịp anh sẽ hỏi thử.”
Không hỏi là ai, cũng không hỏi thêm câu gì.
Đây chính là Hoắc Vũ Khải, chỉ cần Lục Nghiên Tịch nói, anh sẽ làm.
…
“Tổng giám đốc Tư, gần đây Hoắc Vũ Khải đang tìm tủy ghép phù hợp.
Đã tìm hết các bệnh viện lớn nhỏ ở Phong Thành cũng như những người đã đăng ký.
Bây giờ đang mở rộng phạm vi tìm kiếm.” Người đàn ông phụ trách theo dõi hành động của Hoắc Vũ Khải đang đứng trong văn phòng tổng giám đốc, thấp giọng báo cáo.
“Có tra được là anh ta tìm giúp ai không?” Tư Bác Văn lạnh lùng hỏi, sau đó tiếp tục công việc trong tay.
Rõ ràng chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
“Là bạn của mợ chủ.” Người đàn ông đáp.
Lục Nghiên Tịch?
Tư Bác Văn nhíu mày rồi khẽ gật đầu: “Tiếp tục theo dõi.”
Người đàn ông đi khỏi, trợ lý của Tư Bác Văn mới bước vào, trên tay cầm một xấp hồ sơ, vừa vào là đưa luôn cho Tư Bác Văn.
Sau khi mở ra, bên trên là ghi chép chi tiêu và lợi nhuận của Lục Thị gần nửa năm qua.
Chi tiết đến từng vụ hợp tác nhỏ.
So với hồ sơ của công ty, có lẽ chỉ có hơn chứ không kém.
Tư Bác Văn nhìn lướt qua một lần, gật đầu: “Tiếp tục điều tra.
Tôi không tin không có chỗ nào sơ suất.” Sổ sách phía trên rất rõ ràng.
Trợ lý đáp “vâng” một tiếng, nhưng còn chưa kịp đi ra ngoài thì đã bị Tư Bác Văn gọi lại: “Điều tra Vương Chấn.”
Trợ lý lại đồng ý, sau đó rời khỏi văn phòng.
Lục Nghiên Tịch nhìn hai người đàn ông này đi ra đi vào, trong lòng không khỏi nghi ngờ.
Lúc người đàn ông kia đi ra còn nhìn cô bằng ánh mắt quái lại, cả trợ lý cũng thế.
Lúc đi ra, đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Chu Nhã Khiết, cậu biết hai người này không?” Lục Nghiên Tịch dò hỏi.
Không ngờ Chu Nhã Khiết chỉ ngẩng đầu nhìn lướt qua không hứng thú lắm: “Ai cơ?” Sau đó lập tức quay đầu lại, trợn mắt nhìn Lục Nghiên Tịch: “Đừng nói chuyện với tớ, tớ vẫn chưa nguôi giận đâu.”
Nói xong, cô ấy lập tức bắt đầu nghiêng người, đưa lưng về phía Lục Nghiên Tịch.
Cũng vì chuyện hôm qua cô tự đi gặp Mộ Bảo Vinh, sau khi Chu Nhã Khiết biết liền trở nên như vậy, cứ giận dỗi, phớt lờ cô suốt.
Tình cảm của cô ấy đối với Mộ Bảo Vinh đã rất rõ ràng.
Nhưng Lục Nghiên Tịch không hiểu rõ về Mộ Bảo Vinh, ngay cả anh ấy có bạn gái hay chưa cũng không biết, nên cô không muốn đi nối dây tơ hồng lung tung.
“Tớ tan ca trước nhé.” Sau khi xong việc, Lục Nghiên Tịch tan sở liền trở về biệt thự.
Vu Diễm My đã mấy ngày không gặp, giờ lại xuất hiện ở biệt thự.
Cô ta đang bận rộn trong bếp cùng với dì Lý, còn có thêm cả một cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc áo phông trắng và quần jean, là một cô gái nhỏ nhắn sạch sẽ.
Lúc nhìn thấy Lục Nghiên Tịch, cô ấy còn ngọt ngào chào hỏi: “Mợ chủ, cô về rồi đấy à.
Em có mang đặc sản ở quê lên cho mọi người, sau đó ở lại bầu bạn với mẹ em.”
Dì Lý mỉm cười.
Lục Nghiên Tịch biết cô gái này: “Ừ, ở lại thêm mấy ngày đi.” Nói xong, cô trở về phòng uống thuốc trước..