Đến khi Lục Nghiên Tịch xuống lầu, đúng lúc Vu Diễm My đang bưng thức ăn đi ra, bèn dịu dàng hỏi: “Nghiên Tịch, Em muốn ăn gì? Chị làm cho em nhé.”
Thật sự rất ra dáng một người chị gái tiêu chuẩn.
Lục Nghiên Tịch nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, chay mặn đủ cả, hương sắc cũng đầy đủ, mà mùi vị và tài nấu nướng của Vu Diễm My cũng không kém.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Tư Bác Văn cũng tan sở về nhà.
Vì có thêm hai người nên bàn ăn vô cùng sôi nổi, con gái dì Lý và Vu Diễm My đều thích nấu ăn, đang thảo luận với nhau về đồ ăn.
“Mợ chủ, cô nếm thử món này đi.” Con gái dì Lý đẩy đĩa nạm bò xào tới trước mặt Lục Nghiên Tịch.
Theo mùi thơm bay tới, Lục Nghiên Tịch gật đầu rồi hạ đũa xuống.
“Nghiên Tịch, nghe nói hôm nay em ở trong văn phòng rất lâu, có phải có chuyện gì không? Bác Văn, Nghiên Tịch là em gái em, em phải đảm bảo con bé không phải chịu oan ức gì chứ.” Vu Diễm My sợ mình hỏi quá đột ngột nên giải thích thêm vài câu, ánh mắt nhìn thẳng vào Lục Nghiên Tịch, chờ đáp án của cô.
Lục Nghiên Tịch hơi ngập ngừng, biết Vu Diễm My đang thăm dò.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Tư Bác Văn đã lên tiếng: “Ăn cơm trước đi.”
Ăn cơm xong, con gái dì Lý pha trà cho mọi người, Tư Bác Văn ở trong phòng làm việc một mình, con gái dì Lý mang lên tận nơi.
Uống trà rồi chuyện phiếm, lại xem TV thêm một lúc, sau đó Lục Nghiên Tịch trở về phòng.
Dì Lý và con gái cũng quay về phòng nói chuyện, Vu Diễm My ngồi một mình một lúc rồi cũng lên lầu.
Sau khi gõ nhẹ cửa phòng làm việc, cô ta đi vào trong.
Cô ta cố ý mặc một chiếc váy liền ngắn, giọng nói cũng dịu dàng: “Bác Văn.”
Giọng nói nhẹ nhàng vọng vào tai tựa như lông vũ rơi trên người, khiến trái tim ngứa ngáy khó nhịn.
“Cô đến đây làm gì?” Tư Bác Văn phát hiện cơ thể hơi bất thường.
Vu Diễm My làm như không nghe thấy, đôi chân thon dài bước từng bước tới gần Tư Bác Văn, một mùi hương thoang thoảng tràn ngập trong không khí: “Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm chút đi.” Dứt lời, chân của cô ta như tự vấp vào nhau, nhào thẳng lên bàn.
Tư Bác Văn nhanh chóng quay mặt đi, anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, nhưng không phải vì người trước mặt.
Tư Bác Văn biết rất rõ, anh đã bị người khác bỏ thuốc rồi, hơn nữa còn chính là người phụ nữ trước mặt này!
Ghê tởm!
Trong nháy mắt, anh chỉ muốn ném người phụ nữ này ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến kế hoạch, anh đành cố gắng nhịn lại, còn chưa kịp làm gì thì Vu Diễm My đã nhào tới.
Hai tay cô ta ôm lấy eo Tư Bác Văn: “Tư Bác Văn, em không tốt hơn Lục Nghiên Tịch à? Em không cần vị trí mợ chủ, cũng không cần anh cho em gì hết.
Bây giờ, muốn em đi, được không?”
“Không cần gì hết?” Tư Bác Văn nâng cằm Vu Diễm My lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của cô ta.
Đúng là to gan.
Nếu Vu Diễm My nhìn kỹ, có lẽ sẽ phát hiện đôi mắt của Tư Bác Văn đã bình tĩnh lại.
“Đúng, bây giờ em chỉ muốn anh thôi.” Nói xong, Vu Diễm My vươn tay lên ngực rồi chậm rãi đi xuống.
Nhưng vẫn không nhanh bằng động tác tiếp theo của Tư Bác Văn, anh trực tiếp dồn sức nắm lấy tay cô ta rồi hất mạnh ra.
Cô ta đụng cái rầm vào góc bàn, lập tức nghiến răng chịu đựng.
Cùng lúc đó, Tư Bác Văn đi thẳng vào phòng ngủ chính, sau khi nhìn thấy người nằm trên giường liền đè lên.
Mặt anh đỏ bừng, trông giống như đã uống rất nhiều rượu.
“Tư Bác Văn, anh làm cái gì vậy?” Lục Nghiên Tịch giật mình, trừng mắt nhìn Tư Bác Văn, hơi ngơ ngác.
“Làm chuyện vợ chồng.” Dứt lời, những nụ hôn nhẹ nhàng mà dày đặc lập tức rơi lên mặt, lên cổ Lục Nghiên Tịch.
Cảm giác này rất không ổn.
Lục Nghiên Tịch rất kháng cự, cô đẩy Tư Bác Văn, nhưng sức lực quá yếu nên sự phản kháng của cô dường như chẳng hề có tác dụng gì, chỉ có thể chống đối bằng lời nói: “Tư Bác Văn, anh dừng lại đi, đừng...”
“Đừng?” Tư Bác Văn ngẩng đầu lên, cúi đầu nhìn Lục Nghiên Tịch, đôi mắt của cô đã rưng rưng nước mắt, dáng vẻ uất ức khiến trong lòng Tư Bác Văn vô cùng tức giận: “Lục Nghiên Tịch, cô giỏi lắm!”
Lạnh lùng nói xong, Tư Bác Văn lập tức xoay người vào phòng tắm.
Anh ở trong phòng tắm rất lâu.
Lúc đi ra, Lục Nghiên Tịch vẫn chưa ngủ mà nằm co ro ở một bên giường, dùng chăn quấn người lại thật chặt.
Tư Bác Văn không nói gì, nằm ở đầu bên kia, bình yên đi vào giấc ngủ.
Tới sáng, Tư Bác Văn dậy sớm, bưng một ly trà lạnh ngồi trên sofa trong phòng khách, vẻ mặt vô cùng khó coi.
“Không phải cô?” Tư Bác Văn trầm giọng hỏi, không hiểu sao trong lòng lại bồn chồn.
Con gái dì Lý đang đứng, đầu lắc như trống bỏi: “Thật sự không phải tôi.
Cậu chủ, tôi tuyệt đối không bỏ thuốc vào trong trà!” Cô ấy làm động tác như muốn giơ tay lên thề.
Lúc Lục Nghiên Tịch đi xuống thì vừa khéo nhìn thấy cảnh này, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Chuyện này liên quan gì tới con gái của dì Lý giúp việc chứ? Cô không cần chậm rãi phân tích cũng biết đây là chuyện tốt do Vu Diễm Mỹ làm, Tư Bác Văn nhất định cũng biết.
“Có chuyện gì thế?” Lục Nghiên Tịch nhẹ giọng hỏi, ánh mắt dừng lại trên người con gái dì Lý.
Cô ấy khóc nức nở, đôi mắt sưng húp cả lên: “Mợ chủ, thật sự không phải tôi làm đâu.
Tôi không biết tại sao lại có người bỏ thuốc trong trà.
Không phải tôi, thật sự không phải tôi đâu...”
“Sao lại không phải cô? Là cô bưng trà lên mà.” Vu Diễm My đứng bên cạnh tiếp lời.
Lục Nghiên Tịch không trả lời mà nhìn xung quanh một vòng, hoàn toàn không thấy bóng dáng dì Lý đâu, chỉ có con gái của bà ấy ở đây.
Nghe xong đoạn này, cuối cùng Lục Nghiên Tịch cũng hiểu, thảo nào tối hôm qua Bác Văn lại bất thường như vậy, ngoài Vu Diễm My thì còn ai bỏ thuốc nữa chứ?
Cô vừa định nói đỡ thì chợt thấy sắc mặt Vu Diễm My hơi thay đổi, ánh mắt u ám đảo qua khiến Lục Nghiên Tịch hơi do dự.
Vu Diễm My là chị họ của cô, nhưng lại quyến rũ Tư Bác Văn.
Trong lòng rối bời nhưng cô cũng không biểu hiện ra mặt: “Việc này nên điều tra rõ ràng thì hơn, cô ấy không phải người như vậy.”.
||||| Truyện đề cử: Trầm Luân Yêu Em |||||
“Lục Nghiên Tịch, em có ý gì...”
“Ngoài cô ta ra thì còn ai nữa? Cút! Đừng bao giờ trở lại nữa.” Tư Bác Văn và Vu Diễm My cùng mở miệng, lạnh lùng quát một tiếng.
Cô gái bị dọa sợ, vừa tủi thân vừa sợ hãi lau nước mắt, sau đó lập tức lao ra khỏi biệt thự.
Lục Nghiên Tịch cũng không ngăn kịp: “Tư Bác Văn, rõ ràng anh...” Biết là Vu Diễm My giở trò mờ ám, tại sao còn liên lụy tới người vô tội?
Không đợi Lục Nghiên Tịch nói ra những lời còn lại, Tư Bác Văn đã đứng dậy, ánh mắt đặt vào gương mặt của Lục Nghiên Tịch, đen đến mức có thể nhỏ ra mực.
Anh đi thẳng lên lầu.
Lần này Vu Diễm My càng cả gan làm loạn hơn, tới nước này rồi mà Tư Bác Văn vẫn che chở cho cô ta: “Lục Nghiên Tịch, buông tay đi, chủ động rời khỏi Tư Bác Văn, đỡ phải thua quá khó coi.”.